"Cậu bình tĩnh lại được chứ?!" Raten hét lên.
Vorden liên tục đi đi lại lại khi thấy Sil chiếm quyền điều khiển chỗ ngồi trong căn phòng đen. Đó là một sự xuất hiện hiếm hoi. Sil thường xuất hiện trong những lúc nguy hiểm và thậm chí sau đó, khi nguy hiểm qua đi, cậu ta sẽ quay trở lại góc tối của mình. Tuy nhiên, vì một số lý do, Sil dường như đã thay đổi một chút kể từ khi Vorden gặp Quinn lần đầu tiên.
Vorden thích sự thay đổi và nghĩ rằng Quinn cuối cùng sẽ là người có ảnh hưởng tốt đến cậu ấy. Nhưng bây giờ không phải lúc. Họ đang ở trong một tình huống căng thẳng và Quinn đã có đủ các căng thẳng trong đầu rồi. Vorden không thể làm gì khác ngoài việc đứng đó. Cậu ấy sợ nếu tiếp cận Sil, cậu ấy có thể sẽ hoảng sợ và luôn giữ khả năng kiểm soát trong suốt thời gian đó.
"Vorden, cậu có sao không?" Quinn thì thầm đáp lại.
Sill nhanh chóng lắc đầu lia lịa. "Tớ đã nói với cậu, tớ tên là Sil. Tớ đã chờ được gặp cậu Quinn."
Quinn không biết phải phản ứng thế nào với điều này. Cậu bình tĩnh lại và bắt đầu suy nghĩ. Làm thế nào mà Vorden xoay sở để thoát khỏi cuộc thẩm vấn với người phụ nữ đó? Nó có liên quan gì đến sức mạnh của cậu ấy không? Hay một cái gì đó hoàn toàn khác? Lúc này, Vorden đang tuyên bố mình là một con người khác. Nếu người trước mặt cậu không giống hệt Vorden, cậu sẽ tin cậu ấy.
"Có lẽ nó là một dị năng mà cậu ấy đã sao chép trước khi đến đây?" Quinn nghĩ. "Dị năng hoán đổi tâm trí đã cho phép Vorden đánh lừa cô ấy. Vorden, cậu đúng là một thiên tài."
"Rất vui được gặp cậu Sil." Quinn cười đáp lại. "Cảm ơn vì đã giúp chúng tớ trở lại đó, chúng tớ thực sự nợ cậu lần này."
"Không có vấn đề gì cả." Sil nói. Cậu ta nhấc tay lên và bắt đầu xoa mái tóc xoăn của Quinn, như thể cậu là một chú chó dễ thương. Quinn bắt đầu có cảm giác kỳ lạ về điều này. Nếu chỉ có hai người họ trong một căn phòng, cậu sẽ kéo đi hoặc thậm chí đẩy Vorden, không Sil trở lại. Nhưng họ vẫn bị theo dõi và cậu không muốn gây ra sự chú ý. "Nếu cậu cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, cậu luôn có thể gọi cho tớ."
Bên trong căn phòng đen, Sil rời khỏi ghế và bước đi. Khi băng qua Vorden, cậu ta nói, "Cảm ơn, có vẻ như cậu ấy sẽ không trở thành một Caser khác nữa."
Nghe thấy cái tên đó đã gợi lại những ký ức tồi tệ cho Vorden và Raten, nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ về nó. Vorden nhanh chóng lao đến chiếc ghế và khống chế. Tuy nhiên, bên cạnh Vorden là Quinn, tay cậu ấy vẫn đang đặt trêи mái tóc của Quinn. Mặt cậu ấy đỏ bừng khi rụt tay lại.
“Xin lỗi về điều đó… đó là… đó là…” Vorden bắt đầu lắp bắp trong lời nói của mình.
"Đó không phải là cậu, tớ biết mà." Quinn trả lời. "Suy nghĩ tốt về việc hoán đổi tâm trí. Hiện tại, miễn là không ai trong chúng ta được nhìn thấy vào ngày hôm đó, chúng ta không có gì phải lo lắng."
Khi những lời đó rời khỏi Quinn, cậu cảm thấy có thứ gì đó biến mất khỏi cơ thể mình.
Cậu đang đánh mất một phần quan trọng của bản thân, mối liên hệ với thứ gì đó đang bị mất đi và cậu biết chính xác nó là gì.
"Chuyện gì vậy?" Vorden hỏi.
Lấy tay ôm lấy ngực, Quinn trả lời: "Tớ nghĩ đó là Peter. Cậu ta đang đói. Tớ không thể kiểm soát cậu ta lâu hơn được nữa. Tớ đã mất kết nối rồi."
"Nhưng chỉ là ngày hôm qua, cậu ta đã được lấp đầy bụng rồi mà." Vorden nói, chắc chắn rằng cậu ấy hạ giọng nói nhỏ.
"Biết rồi. Đoán là chúng ta chỉ kém may mắn thôi. Cứ thế này, nếu cậu ta không lấy được phần ăn mỗi ngoài thì sẽ tiếp tục chết đói. Và tớ sợ khi cậu ta đói, tớ không thể kiểm soát cậu ta được như lúc nãy. . "
Khi Vorden nghe những lời của Quinn, tâm trí cậu ấy quay trở lại thời điểm trước khi cậu ấy đến văn phòng của Nathan. Khi bước vào phòng, cậu ấy nhớ mình đã thấy Layla chĩa mũi tên vào Peter.
“Có phải nó đã bắt đầu trở lại sau đó?” Vorden nghĩ.
Họ đã ở trong phòng thẩm vấn gần hai giờ đồng hồ.
Khi họ nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã lặn và được thay thế bằng bầu trời đêm đen.
"Quinn, chúng ta phải ra khỏi đây!" Vorden nói, nắm lấy tay cậu. "Tớ nghĩ Layla đang gặp rắc rối."
Trong phòng vang lên một tiếng bíp khi cánh cửa mở ra và Nathan bước vào, theo sau là Fay và Hayley.
"Có vẻ như chúng ta đã gặp may và ai đó đã tìm thấy thứ gì đó." Nathan cười nói.
Ngay sau họ, một học sinh khác bước vào phòng.
Trong phòng ký túc xá, Peter đã ăn từng miếng thịt sống mà cậu ta có thể tìm thấy trong tủ lạnh, nhưng nó chẳng giúp được gì cho cơn đói của cậu ta cả. Và những cơn đau trong dạ dày của cậu ta bắt đầu trở nên tồi tệ hơn.
"Peter, làm ơn! Cậu đang thực sự bắt đầu làm tớ sợ." Layla nói
Lúc này cậu ta đang khom người trêи sàn, ôm lấy bụng mình. "Layla làm ơn, cứ đi đi!" Peter hét lên.
"Tớ không thể! Nếu cậu lại giết ai đó thì sao? Nào, cậu có thể chiến đấu với nó. Tớ đã ăn kiêng tệ hơn thế này gấp mười lần. Có lần tớ chỉ uống nước trái cây mà không ăn gì. Cậu có tin điều đó không?" Layla tiếp tục nói luyên thuyên, với hy vọng xoa dịu thần kinh của Peter cũng như của cô ấy.
"Tớ thà rằng nó là một người đáng bị như vậy, hơn là cậu." Peter vừa nói vừa ngước nhìn cô ấy từ dưới đất. "Cậu là người đã dạy tớ biết tớ là một kẻ cặn bã như thế nào, nhưng bây giờ tớ đã khác." Vào lúc đó, cậu ta cảm thấy như thể ai đó đang dùng tay chạm vào dạ dày của mình và cố gắng kéo tất cả thức ăn cậu ta vừa ăn lên và ném xuống sàn.
Vài giây sau, mọi thứ mà Peter đã ăn trở lại cùng với một ít chất lỏng màu xanh lục.
"Peter, cậu có sao không ?!" Layla hỏi, với vẻ mặt lo lắng.
Khi Peter ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu ta đỏ rực. Hai chiếc răng nanh phía trước của cậu ta ngày càng lớn. Bây giờ chúng đang nhô ra trêи môi dưới của cậu ta. Cậu ta từ từ đứng dậy khỏi mặt đất và tiến về phía Layla.
"Peter, tớ xin lỗi." Layla nói khi Peter tiến lại gần cô ấy hơn. Cô ấy buông mũi tên đã vẽ ra, nhắm vào đầu gối của Peter.
Mũi tên trúng đích. Nó không có gì khác biệt vì Peter thậm chí không cố gắng né mũi tên. Cậu ta rút mũi tên ra khỏi đầu gối và bẻ gãy nó chỉ trong tích tắc. Dấu vết do mũi tên để lại đã lành ngay lập tức.
Chính là nó. Cô ấy đã cố gắng hết sức để kiểm soát cậu ta nhưng rõ ràng là Peter đã không còn xuất hiện nữa. Giờ cậu ta chỉ là một con quái vật khác. Cô ấy với lấy cánh cửa và cố gắng mở nó, nhưng một tiếng va chạm lớn, như thể ai đó vừa làm vỡ một tấm kính, khiến cô ấy dừng lại.
Quay lại, cô ấy thấy cửa sổ phòng ngủ bị vỡ. Cô ấy lao đến bên cửa sổ, tránh mảnh kính vỡ. Khi cô ấy nhìn ra bên ngoài, không có dấu hiệu của Peter. Họ hiện đang ở trong một tòa nhà ba tầng. Nếu một người nhảy từ đây mà không có bất kỳ sự hỗ trợ nào, họ sẽ bị gãy chân. Nhưng Peter không còn là con người nữa.
Peter đi khập khiễng trong bóng tối về phía khu rừng. Cú ngã làm gãy chân cậu ta nhưng ngay cả khi cậu ta bước đi, chúng vẫn tiếp tục lành lại. "Tớ sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai trong số các cậu. Tớ hứa." Peter tự nhủ. "Nhưng tớ phải làm gì đó để thoát khỏi cơn đói này."
+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!
Group Uriworkshop:
Blogspot:
Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop
Link:
++++++