Bên trong căn phòng thiếu ánh sáng, với những ngọn đuốc lập lòe. Người đàn ông đứng đó tự hỏi tại sao lại có người chọn lấy chiếc nhẫn? Trong số tất cả những món đồ mà anh ta đã bỏ lại, nó có vẻ là lạ. Bất kỳ ma cà rồng có kinh nghiệm nào thoạt nhìn đều có thể biết rằng đó là món đồ yếu nhất trong số những món đồ còn sót lại và thậm chí là ít giá trị nhất.
"Có lẽ đó là một sai lầm." Người đàn ông nghĩ. Cho dù đó là gì, hiện tại, người đàn ông cảm ơn vì anh ta cần một bộ quần áo mới. Một khi anh ta thay đổi và tìm thấy người đã đánh thức anh ta dậy. Anh ta sẽ cho phép bất cứ ai có chiếc nhẫn đổi nó lấy một thứ khác mà người đó muốn.
Sau đó, anh ta bước đến năm bục khác được bọc trong lớp vỏ kim loại kỳ lạ. Khi anh ta đặt các đầu ngón tay của mình lên bên ngoài lạnh lẽo, ngay lập tức, chúng dường như có phản ứng và bắt đầu rung lên.
Mỗi khung kim loại rút trở lại mặt đất và để lộ ra các bộ phận của áo giáp. Sau khi mặc hết áo giáp vào người, anh ta không còn khỏa thân nữa. Mặc dù qua khe hở giữa một số bộ phận, vẫn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn, vì anh ta vẫn không mặc gì bên dưới.
Chiếc mũ cho phép hầu hết khuôn mặt của anh ta được lộ ra. Nó có hai chiếc sừng màu đỏ hình xoắn ốc ở phía trêи, với một miếng kim loại mỏng đi xuống mũi.
"Như vậy đã xong, bây giờ, chúng ta hãy hy vọng ta không bị đánh thức giữa cuộc chiến. Có lẽ đó là lý do tại sao người đó đã vội vàng rời đi sau khi đánh thức ta." Người đàn ông nghĩ.
Anh ta tiếp tục đi xuống cầu thang xoắn ốc, nhưng anh ta thấy mọi thứ hơi lạ. Nếu chiến tranh thực sự đang xảy ra, tại sao anh ta không nghe thấy gì bên ngoài? Ngay sau đó anh ta đã có câu trả lời của mình.
Khi bước ra ngoài, anh ta đã mong đợi một trong hai điều. Một cuộc diễu hành của những người ở đó để chào đón anh ta trở lại hoặc một cuộc chiến lớn sẽ diễn ra. Nhưng anh ta không thấy những thứ đó. Thay vào đó, tất cả những gì còn lại là một thị trấn bỏ hoang.
Khi bước ra ngoài, anh ta có thể cảm thấy rằng không có dấu hiệu của bất kỳ người nào khác giống như mình trong khu vực, chỉ là những con quái thú. Tuy nhiên, anh ta đã không bỏ cuộc.
"Có lẽ các giác quan của ta vẫn chưa tỉnh." Anh ta tự nhủ khi tiếp tục nhìn quanh những tòa nhà gần đó. Anh ta tìm kiếm và tìm kiếm, nhưng không có gì cả. Một vài con quái thú nhận thấy anh ta sắp đến đã chạy trốn không muốn làm gì với tồn tại mới này.
Cuối cùng, anh ta bắt gặp một thứ trông có vẻ hơi thú vị. Đó là một con quái thú kỳ lạ có kϊƈɦ thước giống như con người, trông giống như nó đã bị giết cách đây không lâu. Tuy nhiên, lý do khiến anh ta cảm thấy nó thú vị là vì anh ta có thể cảm nhận được năng lượng kỳ lạ từ nó tương tự như năng lượng của chính mình.
"Bây giờ tại sao một huyết tinh thể lại bị bỏ lại với một con quái thú." Nhìn thấy điều này, và cảm nhận cùng một năng lượng của con quái thú. Anh ta bắt đầu nghĩ có lẽ sự tỉnh lại của anh ta là một tai nạn.
Bằng cách nào đó, huyết tinh thể mà anh ta để lại cùng với một trong những thành viên trong gia tộc của mình lại rơi vào tay con quái thú này. Nhìn khu vực này đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng anh ta vẫn không biết mình đã ngủ bao lâu rồi.
Rất có thể ai đó đã giết con quái thú, lấy viên pha lê và sau đó bước vào tòa tháp mà không hề hay biết về mọi thứ đang xảy ra. Điều đó cũng giải thích tại sao họ chọn lấy chiếc nhẫn nếu họ không biết những thứ khác đã làm gì.
"Có lẽ cuối cùng sự keo kiệt của ta cũng được đền đáp." Anh ta nói, cười một mình. Trước khi đi vào giấc ngủ vĩnh hằng, người trợ giúp thân cận nhất của anh ta, Steven, đã yêu cầu anh ta để lại một số kho báu nhất định.
Họ cũng đã yêu cầu anh ta thiết lập các thử nghiệm trong tháp, nhưng anh ta quá lười biếng cho việc đó. Khi chọn đồ, anh ta chọn những món mà anh ta cảm thấy dễ thay thế nhất.
Steven bối rối trước hành động của anh ta. Dù sao đi nữa, nếu anh ta đi vào giấc ngủ vĩnh hằng, thì tốt nhất là nên để lại trang bị tốt nhất của mình cho những người thuộc thế hệ tiếp theo, nhưng một khi kẻ keo kiệt thì luôn luôn là kẻ keo kiệt. Steven không thể thay đổi bản chất của anh ta.
Nghĩ lại về khả năng có thể xảy ra, cũng có khả năng một người nào đó không thuộc gia tộc anh ta hoặc một loài khác đã lấy được huyết tinh thể. Bây giờ anh ta rất vui vì anh ta đã không bỏ vào những món đồ mạnh mẽ. Nếu không, nó có thể gây rắc rối cho bên ngoài.
"Chà, bây giờ nghĩ về nó cũng không có ích lợi gì." Người đàn ông vừa nói vừa duỗi tay. "Trước khi chọn ngủ tiếp, ta khá tò mò về những gì đã xảy ra với mọi người ở đây, và ta đoán chỉ có một cách để tìm hiểu."
Người đàn ông tiếp tục đi ra khỏi thị trấn vào đường hầm. Thanh kiếm bây giờ được quấn quanh lưng anh ta, sử dụng dây xích để giữ nó vào mảnh áo giáp trước ngực của anh ta. Có vẻ như anh ta đã chọn một đường hầm một cách ngẫu nhiên khi đi bộ. Tuy nhiên, sau khi chọn một con đường, nó tiếp tục một thời gian cho đến khi cuối cùng có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời ở cuối.
Một bước được đưa ra khỏi đường hầm và đi vào ánh sáng mặt trời. Người đàn ông được bao quanh bởi thiên nhiên rừng rậm và những tia nắng chiếu xuyên qua cây lá. Khi nó tiếp xúc vào cả da tay và vùng da hở trêи mặt anh ta. Tuy nhiên, không giống như Quinn và Fex, người đàn ông không có phản ứng gì.
"Da ta hơi ngứa, thật tuyệt nếu có chiếc nhẫn đó. Nếu không có nó, ta có thể bị phát ban." Anh ta phàn nàn khi gãi mặt trước của bàn tay mình.
"Ahhhh!" Một tiếng hét đột nhiên vang lên từ bên phải anh ta.
Ngay lập tức, không cần suy nghĩ về điều đó, anh ta bắt đầu lao về hướng phát ra tiếng hét. Di chuyển với một tốc độ đáng kinh ngạc, anh ta có thể di chuyển xung quanh để tránh những cái cây và đánh bay những cành cây và dây leo cản đường anh ta.
Cuối cùng, anh ta có thể nhìn thấy một cô gái nhỏ bên một con sông, nhưng cô bé không đơn độc. Một con rắn lớn, có kϊƈɦ thước gần gấp lần cô bé, đang ngẩng cao đầu nhìn cô bé. Cô bé cố gắng lùi lại, nhưng không còn nơi nào để đi, vì con sông phía sau cô bé và con rắn đen lớn ở phía trước.
Con rắn lao về phía trước với cái đầu hướng về phía trước. Không thể làm gì khác, cô bé nhắm mắt lại và hét lên một lần nữa khi cô bé cảm thấy như cuộc đời mình đã kết thúc.
Khi không còn cảm giác đau, cô bé quyết định mở mắt trở lại. Con rắn không còn ở đó nữa, nó đã biến mất hoàn toàn và thay vào đó đứng ở vị trí của nó là một người đàn ông mặc bộ giáp đỏ kỳ lạ.
Nhìn thấy con rắn đã biến mất, cô bé gục xuống đất với đầu gối chạm vào nền đất cứng như đá. "Em nghĩ rằng em sẽ chết ..." Cô bé nói, khóc.
"Không sao đâu." Người đàn ông nói. "Con rắn lớn đã đi rồi và sẽ không làm phiền nhóc nữa."
Khi nhìn vào cô bé, anh ta nhận thấy rằng có một vài vết cắt trêи cơ thể cô bé. Vết thương nặng nhất là một vết thương trêи đầu gối của cô nhóc, nó bị xây xát nghiêm trọng và máu đang chảy ra từ đó.
Người đàn ông nắm lấy chân cô bé và xem xét nó một cách cẩn thận. "Nó trông khá tệ, nhưng tôi sẽ có thể giúp cô làm điều đó." Sau đó anh ta nhổ lên cả hai bàn tay của mình và bắt đầu xoa chúng vào nhau.
Cô bé càng khóc to hơn khi thấy người đàn ông làm những hành động kỳ lạ này.
"Anh là một kẻ lập dị, tôi sắp bị một kẻ lập dị giết chết!" Cô bé khoc.
"Không, không, đừng lo lắng, tôi không cố gắng làm bất cứ điều gì kỳ lạ." Anh ta trả lời. "Tin tôi đi, nước bọt của tôi giống như có ma thuật vậy." Sau đó, anh ta đặt hai bàn tay dính đầy nước bọt của mình lên trêи đầu gối và giữ nó xuống.
Cô bé không cảm thấy đau đớn và chờ đợi một lúc, vẫn không biết có nên tin người lạ hay không. Khi người đàn ông buông đầu gối cô nhóc ra, vết thương đã hoàn toàn biến mất. Nhìn vào nó, cô nhóc đã rất kinh ngạc.
"Ân, ngài nhất định phải có dị năng trị thương!" cô nhóc nói.
"Có dị năng?" Người đàn ông bối rối đáp lại.
"Anh tên là gì?" cô nhóc hỏi.
"Cô có thể gọi tôi là Arthur."
Ngay sau đó, nụ cười trêи khuôn mặt đứa bé chỉ vài giây trước đã vụt tắt. Cô bé bắt đầu kéo mạnh tay Arthur.
"Arthur, em và anh là bạn, đúng không?"
Arthur gật đầu đáp lại.
"Vậy thì làm ơn, anh phải giúp em, gia đình em, tất cả mọi người ở đó đang gặp khó khăn. Những người lính, họ đã bỏ đi, em không biết tại sao nhưng họ bỏ lại tất cả chúng em ở đây và ngay sau đó, có một cuộc tấn công đầu tiên, chúng em cố gắng ngăn chặn chúng nhưng sau khi giết chết những con thú đầu tiên bắt đầu xuất hiện nhiều hơn ... "Khi cô bé nói những lời này, cô bé đang cố gắng thở, thở hổn hển trong không khí. Arthur có thể thấy điều này thật khó khăn đối với cô bé. Cô bé trông trông như bông lúa mạch non vì mới lớn hơn năm tuổi.
Sau đó anh ta bế cô bé lên bằng một tay và đưa cô bé vào gần ngực mình.
"Chỉ cần nói cho tôi biết đi đâu."
Cô bé chỉ về một hướng, và Arthur lập tức di chuyển, nó không còn nhanh như trước nữa. Tuy nhiên, cô bé vẫn có thể cảm thấy anh ta đang di chuyển nhanh như thế nào, giống như một cơn gió thoảng qua như khi một người đang đạp xe nhanh qua trước mặt cô bé.
Cứ thường xuyên, Arthur sẽ dừng lại và hỏi đường cô bé, cô bé biết đại khái khu vực đó ở đâu nhưng không chắc vì cô bé đã chạy trốn khỏi con quái thú và bị lạc.
"Em rất xin lỗi, Arthur." Cô bé nói.
Hít mũi vào không khí, anh ta có thể ngửi thấy nó.
"Đừng lo lắng, tôi biết họ đang ở đâu."
Một mùi ngọt ngào xộc vào mũi cậu, một mùi hương mà anh ta nhớ rất rõ. Mùi máu.
+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!
Group Uriworkshop:
Blogspot:
Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop
Link:
++++++