Sáng hôm sau, toàn bộ môn hộ thuộc tất cả các môn phái đều phải tham gia thính giảng, mặc dù buổi thính giảng tổ chức ở môn phái của Phó Kim Phong nhưng Phó Kim Phong vẫn không đủ khả năng để được chọn làm giảng sư, giảng sư của bọn họ, vẫn là Nhãn Lang.
Nhiễm Thanh Vân không muốn tham gia lắm... vừa nhàm chán lại còn không có lò sưởi.
Nhiễm Thanh Vân ngồi ở bàn trà, không có ý định rời đi.
" Nhiễm Thanh Vân, ngươi không đi nghe thính giảng sao?" Phó Kim Phong ngồi bên cạnh ăn bánh hoa mai, nhỏ giọng thắc mắc.
" Đệ tử không muốn đi."
" Sao lại không đi! Nghe thính giảng rất có lợi cho tu luyện đó."
" Đệ tử muốn ở cạnh sư tôn. Sư tôn đi cùng con thì con sẽ đi." Ta mà còn phải nghe mấy lão đầu kia xàm ngôn sao?
" Ngươi đừng có tùy hứng, mau đi đi."
" Con không muốn."
" Đừng để ta dùng biện pháp mạnh." Phó Kim Phong không kiên nhẫn quát.
" Làm gì mà lớn tiếng vậy, con đi là được chứ gì!" Mặc dù không hiểu vì sao lò sưởi muốn y phải đi nghe thính giảng, nhưng y cũng không muốn lò sưởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà giận dỗi mình cho nên cũng nhanh nhẹn đứng dậy rời đi.
" Trở về sẽ mua bánh hoa quế cho sư tôn."
" Được."
Ánh mắt Phó Kim Phong nhìn theo bóng lưng Nhiễm Thanh Vân, càng ngày càng trở nên phức tạp.
Nhiễm Thanh Vân rời đi rồi, Phó Kim Phong mới nặng nề thở hắt ra.
Lặng nhìn chiếc bánh hoa mai cô độc nằm trêи đĩa, Phó Kim Phong không kìm được mà đáy lòng chua xót. Có lẽ đây là lần cuối cùng y được ăn bánh ngọt do chính tay người đó mua cho.
Vừa nghĩ đến, liền tiếc nuối.
Cuộc sống thanh nhàn này, thật đáng để người khác lưu luyến!
Kịch hay cũng sẽ tàn, hoa càng đẹp càng nhanh phai.
Phó Kim Phong cẩn thận đặt miếng bánh còn lại vào túi càn khôn, xoay người rời đi.
Nhiễm Thanh Vân ngồi ngốc trong giảng đường, bởi vì không muốn lò sưởi giận dỗi, toàn bộ quá trình đều ngồi rất ngay thẳng, đoan đoan chính chính mà nghe... mặc dù có nghe lọt tai câu nào hay không thì không rõ.
Nhãn Lang bên trêи đang hăng say nói đến nước bọt văng tung tóe, Nhiễm Thanh Vân nhàm chán nghịch bút lông, đột nhiên có người mặc y phục môn phái của Nhãn Lang chạy vào, không nói không rằng tiến đến bên cạnh Nhãn Lang thì thầm vào tai y, không rõ chủ đề bọn họ nói là cái gì nhưng Nhãn Lang vừa nghe xong sắc mặt liền biến đổi.
" Ta có chuyện gấp phải ra ngoài một lát, các ngươi cứ ở yên đây, không có sự cho phép của ta, không ai được ra ngoài."
Nhiễm Thanh Vân sau khi nghe thấy câu thoại của Nhãn Lang, cơ thể liền nhàm chán đổ gục xuống bàn.
Tên kia còn bỏ ngang tiết giảng thì bao giờ mới có thể tan học về với lò sưởi đây, ta nhớ lò sưởi rồi.
" Nhiễm sư huynh, đừng nằm gục xuống bàn thế!" Một tiểu đồng môn thấy Nhiễm Thanh Vân bày ra tư thế không đoan chính liền nhanh chóng nhỏ giọng nhắc nhở.
"..." Nhiễm Thanh Vân không mấy để tâm, lật đầu sang bên khác.
Nãy giờ không để ý nha, tại sao cái tên Lại Lợi ham học hỏi kia lại không xuất hiện ở nơi này vậy?
[ Cảnh báo nguy hiểm, mục tiêu nhiệm vụ đang gặp nguy hiểm, mời chủ nhân mau ứng cứu.]
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Chỗ quỷ quái này là xào huyệt của đám người tu chân đó, mấy tên ma tu không biết điều kia dám ngoi lên động tay động chân với lò sưởi của ta... ta lần này chắc chắn sẽ đập chết từng người một.
Nhớ lại thế giới đầu tiên khi y vừa xuyên vào, lò sưởi là bởi vì trúng chiêu của đám ma tu mới không qua khỏi, hại y chưa kịp làm gì đã trở thành "quả phu."
Nhiễm Thanh Vân đương nhiên không để chuyện như thế tái diễn, động tác nhanh nhẹn đứng dậy.
" Nhiễm sư huynh, người đi đâu thế?"
" Nhiễm sư huynh, Nhãn tông chủ bảo không được ra ngoài mà...!"
"A...."
Đám người đang muốn ngăn cản Nhiễm Thanh Vân, bị cảnh tượng bên ngoài dọa sợ.
Mây đen bao phủ một nửa bầu trời, che đi ánh sáng tự nhiên... ma vật cùng tu sĩ đang điên cuồng lao vào nhau, từng người từng người ngã xuống, từng ma từng ma tan biến.
Xung quanh giảng đường được bao bọc bởi một tầng kết giới xanh lam, ngăn chặn công kϊƈɦ của ma vật, không cần nghĩ cũng biết kết giới này là do ai tạo gia.
Không ngờ đám tu sĩ kia cũng có một mặt chu toàn này đó nha!
Cảnh tượng giao chiến hỗn loạn, Nhiễm Thanh Vân phải tốn không ít thời gian mới nhìn thấy lò sưởi của mình!
Khoan đã... có chút không giống tưởng tượng.
Lò sưởi của ta tại sao quanh thân đều là ma khí thế kia?
Lò sưởi của ta tại sao lại một mình đấu chọi với một đám người tu chân thế kia?
Đừng... đừng có nói lò sưởi của ta là ma vật đám người kia truy lùng đấy nhé!
[ Chủ nhân, nếu người còn đứng im một chỗ suy nghĩ linh tinh thì mục tiêu nhiệm vụ sẽ treo thật đó.]
Nhìn cái bộ dạng chém giết hăng hái thế kia, có chỗ nào giống sắp treo chứ! Ta cảm thấy với thực lực của lò sưởi, chấp thêm tên Nhãn Lang cũng có thể ấy!
Khoan đã... hình như có gì đó không đúng!
Nhiễm Thanh Vân nhìn phương hướng mà lò sưởi cùng đám người kia giao đấu liền cảm nhận được mờ ám.
Đùa gì chứ, lúc ta bước chân vào giới tu chân, cái đám người này còn không biết đang ở xó xỉnh luân hồi nào đâu.
Nhiễm Thanh Vân phát hiện đám người kia định dụ lò sưởi vào bẫy, không quản đám đồng môn bên cạnh còn đang đứng hình ngây ngốc, gọi ra Bất Vong, lao ra khỏi kết giới.
" Nhiễm sư huynh ngự kiếm ngầu quá!"
" Đúng a! Tốc độ còn rất nhanh."
" Nhìn kìa nhìn kia, Nhiễm sư huynh vậy mà có thể dễ dàng tránh khỏi công kϊƈɦ của ma vật."
" Không hổ là Nhiễm sư huynh, Nhiễm sư huynh uy vũ."
" Mà khoan đã... Nhiễm sư huynh có kiếm khí từ khi nào vậy?"
" Ta... ta cũng không rõ."