Từ khi hiểu chuyện, ta đã nghe người ta nói rằng, mẫu thân bởi vì một nam nhân khác mà bỏ trốn rồi.
Từ khi hiểu chuyện, mỗi ngày ta đều phải nghe tiếng mắng chửi miệt thị ta từ miệng người khác rồi.
Từ khi hiểu chuyện, ta chưa từng một ngày được ăn no cũng trở thành lẽ đương nhiên rồi.
Từ khi hiểu chuyện, ta chuyện gì cũng từng trải qua rồi.
Phó Kim Phong tuổi, nhỏ bé bẩn thỉu đứng ở một góc nhỏ bên cạnh cổng sau mục nát, xung quanh y là tường lớn cao gấp rất nhiều lần cơ thể y. Phó Kim Phong nhỏ bé đứng đó, ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời vàng vọt chiếu lên làn da xanh xao, Phó Kim Phong cũng không bởi vì ánh nắng của mặt trời làm cay mắt cứ chăm chăm nhìn về một hướng như vậy.
" Tiểu tử khốn khϊế͙p͙, không làm việc còn trốn ở nơi này?" Phía xa bất ngờ vang lên tiếng la mắng của oán phụ, cơ thể mập mạp nặng nề che đi tầm nhìn của Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong cụp mắt, ngoan ngoãn để oán phụ lôi kéo rời đi.
" Hôm nay dám lười biếng? Buổi tối đừng hòng ăn cơm." Oán phụ gay gắt trách mắng, cánh tay mập mạp còn không kìm được nện vào lưng nhỏ gầy, âm thanh vang vọng trong không gian.
Phó Kim Phong cắn chặt môi không nói, cũng không rêи lên một tiếng, ngoan ngoãn đi phía sau oán phụ.
Phó Kim Phong sáu tuổi, chân ngắn tay ngắn, sức lực không lớn, vậy mà mỗi ngày đều phải gánh nước lau nhà, cũng không nói một lời oán trách.
Ở nơi này mặc dù cơm ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm, thế nhưng y còn có một nơi ở được coi là lành lặn, hơn nữa y còn là con của chủ nhân nơi này, mặc dù chỉ là đứa con do nô tỳ sinh ra.
Phó Kim Phong cũng không biết là y may mắn hay xui xẻo, mỗi ngày chỉ cần có thể tồn tại là tốt rồi.
Phó Kim Phong tuổi, vẫn chỉ nuôi một mong ước, mỗi ngày có thể ăn đủ bữa, nhàn nhã mà sống, phải làm việc cũng được, chỉ cần là một công việc không quá nặng.
" Tiểu thiếu gia? Không đi múc nước còn đứng ngẩn ra đó làm gì?" Một nhóm người mặc đồ nô bộc đột ngột xuất hiện, không tiếc lời cợt nhả Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong rời mắt khỏi hoàng hôn trêи cao, dường như không để tâm đến câu nói của đám nô bộc, xoay người liền rời đi làm việc.
" Nhóc con mỗi ngày đều trốn ra đây nhìn trời, không phải thật sự bị ngu đó chứ?"
" Mày nhìn nó đi, có chỗ nào không giống kẻ ngốc chứ!"
" Chỗ nào chẳng giống."
" Ha ha ha."
Đám nô bộc thay phiên nhau cười nhạo Phó Kim Phong, Phó Kim Phong nhắm mắt nhắm mũi, giả điếc không nghe thấy. Tự mình cầm lên quang gánh, lục đục ra ngoài gánh nước.
Cách phủ nhà Phó Kim Phong không xa có một giếng trời, nước rất trong, người dân xung quanh đều dùng nước đó sinh hoạt, phủ đệ nhà Phó Kim Phong cũng vậy. Phó Kim Phong như thường lệ đi tới bên cạnh giếng nước, bởi vì đang trong thời gian xế chiều, là thời điểm thích hợp nổi lửa nấu cơm nên bên cạnh giếng trời cũng không có mấy người qua lại.
Đang là mùa đông, nước rất lạnh, Phó Kim Phong một thân y phục mỏng chạm đến nước cũng không rùng mình lấy một cái, máy móc múc đầy gánh nước. Mắt thấy chỉ còn một chút nữa là đẩy, không hiểu vì sao từ phía xa vang lên tiếng động mạnh, kết hợp với tiếng cầu cứu thất thanh.
Trêи bờ vốn có người, thế nhưng Phó Kim Phong không hiểu sau những người phía trêи đó không nhảy xuống cứu.
Phó Kim Phong là một đứa trẻ được trời ban cho tấm lòng thiện lương, mắt thấy người dưới nước sắp đuối sức, y cũng không quản làn nước giá lạnh, một mực nhảy xuống.
Thời điểm vớt được người lên, người trong lòng y điên cuồng ho sắc sụa.
" Cảm ơn ngươi." Người trong lòng hướng Phó Kim Phong thành thực nói.
Có lẽ bởi vì tuổi tác không chênh lệch lớn, Phó Kim Phong mới mặc dù biết người này không phải kẻ thường cũng không sợ hãi, còn lạng lẽ mỉm cười với y.
Nhớ ra nước còn chưa gánh đủ, trời cũng sắp tối, nếu còn không nhanh sẽ không được ăn cơm, Phó Kim Phong sau khi trả người cho người khác liền quay trở lại làm nốt công việc của mình.
Thời tiết lạnh lẽo, một thân ướt như chuột, chạy qua chạy lại mấy lần gánh nước, buổi tối lại không được ăn no, không ngoài dự liệu, ban đêm Phó Kim Phong phát sốt không ngừng.
Cơ thể nóng rực không ai quan tâm, Phó Kim Phong mơ mơ hồ hồ ngất đi.
Cũng từ sau trận ốm đó, sức khỏe y không còn được như xưa nữa.
Vất vả sống thêm hai năm, Phó Kim Phong tuổi, đột nhiên bị người của hoàng thất gọi đi.
Đám người nhà Phó Kim Phong sau khi biết tin đứa con trai ngoài dã thú kia là người mà thái tử tìm kiếm bao lâu, đáy lòng điên cuồng lo sợ, bọn họ sợ y kiếm chuyện với thái tử, bị thái tử ghi thù, sợ sẽ liên lụy đến bọn họ, hoàng hôn hôm đó, Phó Kim Phong bị người lôi ra sân đánh một trận lớn.
Phó Kim Phong cả người đau đớn, miệng không ngừng ho, lại không thể nghĩ ra y làm gì đụng phái thái tử đương chiều.