Nhiễm Thanh Vân đang hôn mê không biết trời trăng đất dày là gì bị ném xuống biển, không chỉ có một mình Nhiễm Thanh Vân không thể ngờ, mà ngay cả cái người bên dưới mặt biển đang âm thầm bám theo cả ngày kia cũng cực kì kinh ngạc.
Cũng may Phó Kim Phong phản ứng nhanh, lập tức quẫy mạnh đuôi, túm lấy cái người sắp bị đại dương nuốt chửng kia vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể của Nhiễm Thanh Vân quá nóng so với thân nhiệt bình thường của cá, Phó Kim Phong ôm Nhiễm Thanh Vân không khác gì ôm cục than đang cháy hồng, suýt chút nữa vừa chạm vào đã ném người ra xa.
Nếu không phải Phó Kim Phong nhận định được người trong lòng chính là nam nhân soái khí hồi sáng, cùng với hơi thở cực kì quen thuộc thuộc về Nhiễm Thanh Vân, thì với xúc cảm nóng rực phát ra từ người y có lẽ Nhiễm Thanh Vân đã bị Phó Kim Phong ném trở lại lòng biển từ lâu rồi.
Phó Kim Phong đã ôm được người trong lòng liền không còn muốn đuổi theo thuyền lớn nữa, ôm lấy Nhiễm- cục than hồng- Thanh Vân trôi nổi giữa biển.
" Phải làm sao đây?" Phó Kim Phong chưa từng tiếp xúc với nhân loại, nay lại ôm một nhân loại trong người, không biết phải làm sao biểu tình gấp gáp.
" Nhân loại không thể ở quá lâu dưới nước, nhiệt độ thân thể của y cũng không đúng. Nếu tiểu hoàng tử muốn cứu y thì phải nhanh chóng đưa y vào bờ." Chú cá đỏ nhỏ vẫn bơi ở bên cạnh Phó Kim Phong liền nhanh chóng đưa ra lời khuyên cho Phó Kim Phong.
" Ờ, đúng! Đưa vào bờ trước." Phó Kim Phong cảm thấy cá nhỏ nói có lý, sau khi ôm chắc người ở trong lòng, xác nhận đầu của Nhiễm Thanh Vân vẫn nổi ra khỏi mặt biển, y mới nhanh nhẹn quẫy đuôi cá mềm mại, nhẹ nhàng lướt nhanh trêи mặt biển.
Nơi đất liền gần nơi này nhất mà Phó Kim Phong biết chính là một hòn đảo nhỏ, nói là một hòn đảo nhỏ nhưng cũng chỉ là một mô núi đá ngoi lên giữa đại dương, diện tích đất đá nhô lên mặt nước không nhiều, chỉ rộng tầm mét vuông, hai bên có núi đã nhọn nhô cao bao quanh, ở giữa tách ra một đoạn trống nhỏ bằng phẳng xuyên qua hai đỉnh núi, chiều cao cách mặt nước chưa đến cm.
Phó Kim Phong không cần rời khỏi mặt nước, cũng có thể đỡ Nhiễm Thanh Vân nằm lên đảo nhỏ.
Quần áo ướt sũng dính trêи người cực kì khó chịu, Nhiễm Thanh Vân vẫn còn hôn mê hơi cau lông mày, bởi vì cảm nhận được hơi ấm thuộc về lò sưởi, trong vô thức bám chặt lấy hơi ấm không chịu buông. Cơ thể Phó Kim Phong không mặc y phục, trơn bóng, không còn chỗ nào có thể dễ dàng bám được ấy vậy mà Nhiễm Thanh Vân không cần mở mắt cũng có thể chuẩn xác túm được vây đuôi của Phó Kim Phong.
Đuôi cá là bộ phận nhạy cảm nhất của người cá, Phó Kim Phong vừa bị Nhiễm Thanh Vân túm lấy, sắc đỏ xuất hiện nơi vành tai càng ngày càng đậm, hai má cũng hơi ửng hồng.
Phó Kim Phong mặc dù phải trở về nhà đúng giờ, nhưng y luyến tiếc xúc cảm quen thuộc từ Nhiễm Thanh Vân, đành nán lại bên cạnh y một chút, mái tóc xanh dương toàn bộ lộ ra khỏi mặt biển, tiếp đó là phần thân trêи mảnh khảnh, cuối cùng là đuôi cá lấp lánh dưới.
Toàn bộ cơ thể rời khỏi mặt nước, Phó Kim Phong vẫn có thể hít thở bình thường, nhưng đuôi cá không tiện di chuyển trêи mặt đất, nên chỉ có thể cùng Nhiễm Thanh Vân nằm ở bên cạnh mặt nước, khăng khít ôm lấy nhau. Y để tùy ý cho Nhiễm Thanh Vân nắm lấy vây đuôi của mình, chịu đựng nhiệt độ nóng rực của Nhiễm Thanh Vân, yên bình nhắm mắt.
Hừng đông! Phó Kim Phong bị ánh sáng gay gắt của mặt trời chiếu tỉnh, làn da khô rát vì thiếu nước khiến y cực kì khó chịu, y cũng rời nhà cả một đêm rồi, nếu bây giờ y còn không về thì sẽ có người tới kéo về mất. Phó Kim Phong khó khăn ngồi dậy, nhìn nam nhân bên cạnh vẫn không có dấu hiện tỉnh lại... lại nhìn đôi môi mỏng hơi mím chặt... trái tim trong lồng ngực lại tiếp tục nhảy loạn.
Phó Kim Phong vụng trộm nhìn trái nhìn phải, sau khi phát hiện xung quanh không có người... à... không có con cá nào có thể nhìn thấy việc làm của y, mới nhanh nhẹn cúi thấp người, hôn bẹp một cái xuống đôi môi mỏng.
Xúc cảm mềm mại cùng hơi thở ngọn ngào nhanh chóng nhấn chìm thần trí của Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong táo bạo vừa ʍút̼ vừa cắn, tận đến khi mặt trời lên cao hơn, vảy cá khô đến không chịu nổi mới quyến luyến rời đi, tùm một cái trở lại mặt nước.
Nhìn cái người đang ngủ gần mặt biển, Phó Kim Phong âm thầm tự đưa ra quyết định trong lòng,
Đợi y về nhà thông báo với phụ mẫu xong sẽ quay trở lại nhìn người này tiếp.
" Tiểu hoàng tử, long vương bên dưới không nhìn thấy người đang rất nổi giận, chúng ta mau về thôi." Cá nhỏ biến mất cả một đêm. ngay lúc Phó Kim Phong vừa bơi được một đoạn thì gặp được nó đang hớt ha hớt hải quẫy đuôi.
Nhìn bộ dạng kia, Phó Kim Phong cũng đã đoán được phần nào tình hình phía bên dưới rồi, dù sao y cũng không phải lần đầu tiên vui chơi quên đường về nhà.
Trở về dỗ phụ mẫu một chút là được rồi!
Phó Kim Phong nhẹ nhàng vẫy đuôi cá lấp lánh, mái tóc xanh bồng bềnh trong làn nước, cảnh sắc đẹp đến khó tả.
Phó Kim Phong bơi về tới cổng long cung liền bị một đám cua ốc cận vệ nhìn thấy, bọn họ nhanh chóng chạy tới bên cạnh Phó Kim Phong đưa ra lời cảnh báo:" Tiểu hoàng tử, ngài cuối cùng cũng về rồi, mau đi, Long vương và long mẫu đang tìm người khắp nơi đó."
" Được." Phó Kim Phong hiểu chuyện nhẹ nhàng đáp.
Tình cảnh có chút gấp gáp hơn mọi lần, Phó Kim Phong cảm giác được có chuyện không hay,liền nhanh chóng tiến vào trong.
Đại điện được thắp sáng bởi vô vàn dạ minh châu, bên hàng ghế dành cho khách mời được làm bằng vô số vỏ sò lớn lấp lánh thường không có người sử dụng, nay lại được người lấp kín chỗ. Phó Kim Phong chưa quan sát kĩ đã bơi vào, bị cảnh tượng đông người dọa cho sợ hãi.
Phó Kim Phong mặc dù ham chơi nhưng cực kì sợ người lạ, bao nhiêu hoa ngôn xảo ngữ y soạn trong đầu để lấy lòng phụ mẫu ngay lập tức nghẹn lại cuống họng.
Người trong đại điện nhìn thấy y bơi vào liền ngẩn người, Phó Kim Phong đặc biệt không thích ánh mắt bọn họ nhìn mình, nhất là ánh mắt của cái người mặc áo trắng ngồi ở giữa đoàn khách mời.