"Mẹ, chúng ta làm như vậy liệu có đúng không?" Cậu bạn đứng ở cửa nhà, nhìn ra phía hai người Phó Kim Phong.
" Muốn tốt cho bạn con, cũng chỉ có thể dùng cách này, bạn con dương khí hao mòn quá nhiều, nhưng biểu hiện của cậu ta rõ ràng là không đồng ý việc làm của chúng ta." Bà ngừng một chút " Giấu cậu ấy, cũng là vì muốn tốt cho cậu ấy."
" Mẹ..." Cậu nhìn cảnh tượng trước mặt, đột nhiên có chút hối hận, cậu không ngờ tình cảm bạn học mình dành cho linh hồn kia lại là loại tình cảm ấy!
" Người ma vốn khác biệt, đến với nhau sẽ không có kết quả tốt, chúng ta làm những việc này, đều vì muốn tốt cho cậu ấy. con không cần lo lắng."
" Nhưng còn linh hồn đó, linh hồn đó không xấu..."
" Hồ ly tinh hại người, bề ngoài có ai xấu? Nếu y không có giã tâm, bạn con sẽ không đến tình trạng này."
Nhiễm Thanh Vân nhịn cảm giác chán ghét xuống đáy lòng để Phó Kim Phong tùy tiện ôm mình, ôm chán rồi, Phó Kim Phong dường như mới ý thức được việc thất thố đẩy Nhiễm Thanh Vân ra, nhìn chằm chằm anh.
Nhiễm Thanh Vân để Phó Kim Phong tùy tiện nhìn, cho đến khi y bật ra tiếng cảm thán:" Anh thật đẹp trai quá đi."
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Đẹp trai đến mấy cũng không thể soi gương, đến chính Nhiễm Thanh Vân cũng không rõ bộ dạng lần này của mình trông như thế nào, lò sưởi đã bảo đẹp trai thì đẹp trai vậy.
Lò sưởi nhìn thấy mình, điều tiện lợi duy nhất chính là không cần viết chữ nữa.
" Bên ngoài nắng, có muốn tìm chỗ ngồi không?"
" A, được a." Phó Kim Phong bị nhắc nhở mới nhận ra, đỏ mặt nắm lấy tay Nhiễm Thanh Vân kéo đi.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Biểu cảm này là như thế nào? Ta cũng đâu có trêu trọc hắn ta?
Phó Kim Phong nhìn thấy được Nhiễm Thanh Vân liền rất vui vẻ, không ngại nắng nóng, lôi kéo Nhiễm Thanh vân đi chơi.
Nhiễm Thanh Vân nhìn cái tàu lượn siêu tốc, lại nhìn hai cái vé trêи tay Phó Kim Phong, lại nhìn ánh mắt quá lạ của những người xung quanh nhìn cậu... nhịn không được muốn nhắc nhở.
" Kim Phong, anh hiện tại là linh hồn."
" Linh hồn thì đã sao chứ? Em vẫn thích." Ngươi duy nhất có thể khiến cậu cảm thấy không bị lợi dụng, cậu cực kì thích.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Mặc dù không biết trong đầu lò sưởi đang nghĩ gì, nhưng mà....
Ngươi không thấy mọi người nhìn ngươi như bị bệnh thần kinh à?
Trải qua mấy cái thế giới cùng lò sưởi, chưa lần nào thấy tên lò sưởi có biểu cảm như thế này... chính là biểu cảm của tiểu nương tử nhìn thấy tướng công uy vũ nhà mình vậy!
Đều là đại nam nhân với nhau, loại tình cảm này không thể nào nảy sinh được, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể dùng chút hiểu biết ít ỏi của mình về phương diện tình cảm, cẩn thận lý giải nó.
Rốt cuộc là loại gì?
" Mọi người nhìn em kìa."
" Em không để ý, anh để ý sao?" Phó Kim Phong lắc đầu.
"..." Ta đương nhiên không để ý, bọn họ không thể nhìn thấy ta, người mất mặt cũng không phải là ta... nhưng mà lò sưởi không phải lần nào cũng là một người rất để ý ánh nhìn của người khác ư?
Nếu không phải? Ở thế giới minh tinh kia, ta đã có thể tùy tiện quang minh ôm ôm lò sưởi nhiều thêm chút.
Chậc!
" Không để ý." Phó Kim Phong kiên định lắc đầu.
" Vậy được rồi, mau, chúng ta chơi tàu lượn. Từ nhỏ đến lớn, em đều có ước mơ cùng một người chơi tàu lượn, chỉ là đến giờ mới có cơ hội." Phó Kim Phong cẩn thận nói.
"..." Ngươi đừng... bị lôi đến bệnh viện tâm thần thì phải làm thế nào?
Nhiễm Thanh Vân cạn lời, cuối cùng vẫn để Phó Kim Phong lôi kéo mình ngồi vào toa xe.
" Thanh niên, cậu đi hai người sao?" Người soát vé hỏi Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong cười tươi đáp:" Phải ạ, cháu đi hai người..."
" Vậy, người kia..." Người soát vé nhìn bên cạnh Phó Kim Phong, không hề thấy ai liền thắc mắc.
" Được rồi ạ!" Phó Kim Phong kéo Nhiễm thanh Vân, hai người cũng ngồi một hàng ghế, đối với người soát vé mỉm cười.
"..." Trẻ như vậy mà bị tâm thần, có nên gọi điện báo cho bệnh viện không?
Phó Kim Phong chơi tàu lượn rất vui, Nhiễm Thanh vân thì không vui như thế.
Lúc đi chậm còn tốt, những lúc xuống dốc, Nhiễm Thanh Vân vì không để cơ thể bị trôi ra khỏi ghế đã phải sử dụng rất nhiều sức lực, khó khăn lắm mới kết thúc trò chơi.
" Anh sợ sao?" Phó Kim Phong nhìn biểu tình của Nhiễm Thanh Vân, cười nói.
" Không!" Ta có gì mà sợ chứ!
"...."
Biểu cảm gì kia? Ta nói ta không sợ rồi cơ mà!
" Được rồi, Anh không sợ! Chúng ta vào nhà ma đi! Anh có sợ ma không?"
" Tôi là ma." Nhiễm Thanh Vân sợ tên nhóc này quên mất thân phận hiện tại của mình, lạnh giọng đáp.
" Ma cũng có thể sợ ma mà! Anh nói, chúng ta chơi trò khác, em không bắt ép anh."
"..." Từng tuổi này rồi, ta còn chưa biết sợ là gì đâu.
" Đi thì đi."
" Được." Phó Kim Phong cười đến sáng lạng, nắm chặt tay Nhiễm Thanh Vân kéo đi.
Như trò trước, Phó Kim Phong cũng mua hai vé vào nhà ma, bị nhân viên trực vé nhìn bằng ánh mắt đầy quen thuộc.
- ----
Các bạn đã tìm ra trọng tâm rồi đấy, để thưởng cho khả năng đọc hiểu của các bạn, tui liền đăng thêm chương.