Phó Kim Phong phát hiện Nhiễm Thanh Vân tâm trạng không vui, cúi đầu hỏi:" Sao lại không vui rồi?"
Nhiễm Thanh Vân chôn đầu vào trong ngực Phó Kim Phong hờn giận:" Không sao."
" Thanh Vân!"
Không thèm đáp.
" Thanh Vân!"
Không thèm động.
" Vân Vân ah..."
" Cái gì? Gọi một lần là nghe thấy rồi, ta cũng đâu có điếc." Nhiễm Thanh Vân bỏ mặt ra khỏi lồng ngực Phó Kim Phong, nhìn đến một bên sườn mặt của y.
Phó Kim Phong lúc này đang cười rất tươi, đáy mắt long lanh như sao đêm, nhìn anh cười.
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy bị coi thường, lại hừ lạnh hai cái chốn vào ngực Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong:"..."
Nhiễm Thanh Vân cũng không hiểu tại sao mình thành ra như thế này!
Ở vị diện minh tinh kia, anh còn có thể tự giải thích cho những hành động kì lạ của mình bằng việc diễn suất để có thể lôi kéo tên đầu gỗ lò sưởi lúc đó! Nhưng hiện tại, lò sưởi đã lấy được đến tay rồi, mỗi ngày đều có thể tùy tiện ôm ôm. Anh có thể xác định cho dù anh không phải ứng như thế này thì vẫn có thể ôm lò sưởi trong tay a!
Đáy lòng một lần nữa xuất hiện cảm xúc không tên khiến anh không tự chủ mà nhớ lại khoảng thời gian cuối cùng ở vị diện trước.
Nhiễm Thanh Vân bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ!
Không thể nào!
Chuyện này là không thể!
Nhiễm Thanh Vân hoảng loạn, nhảy ra khỏi lồng ngực Phó Kim Phong.
Động tác của Nhiễm Thanh Vân quá lớn, dọa Phó Kim Phong không nhỏ.
Phó Kim Phong nhìn cái người thần sắc phức tạp đứng cách mình ba bước chân, khó hiểu hỏi:" Chuyện gì vậy?"
Nhiễm Thanh Vân xoay người:" Ta cần thời gian suy nghĩ."
" Hả?" Phó Kim Phong không hiểu.
" Để cho ta một mình!" Nhiễm Thanh Vân gằn giọng, mắt hiện vân máu.
Phó Kim Phong xác định hơi thở của Nhiễm thanh Vân rất hỗn loạn, muốn tiến đến giúp anh điều tức, lại bị anh mạnh mẽ gạt ra:" Đừng đến đây, để ta một mình."
Nhiễm Thanh Vân dường như là chạy trối chết, lảo đảo rời khỏi tầm mắt của Phó Kim Phong.
Không thể nào được!
Không thể nào xảy ra!
Không thể nào là như thế!
Không thể có chuyện đó!
Không phải, không phải, ta sai rồi, không phải như thế! Mãi mãi không thể nào xảy ra được!
Nhiễm Thanh Vân suy nghĩ lộn xộn, nội thương trong người còn chưa được trị khỏi cộng thêm khí huyết chảy loạn, huyết dịch trong lồng ngực tràn lên cổ họng.
Nhiễm Thanh Vân còn chưa chạy ra khỏi hang động, một tay trống vách tường, một tay ấn chặt lồng ngực.
Ý thức mơ hồ.
Hai chân không còn sức lực, mềm nhũn đổ xuống.
Cơ thể lạnh buốt tiếp xúc với hơi ấm, Nhiễm Thanh Vân hai mắt nhắm nghiền, lông mày lại nhíu thành chữ Xuyên.
" Vân Vân!" Phó Kim Phong ôm lấy người, rốt cuộc y vẫn không hiểu vì sao Nhiễm Thanh Vân lại phản ứng lớn như vậy.
Y chỉ nói là hiện tại anh chưa đủ mạnh để bảo vệ y mà thôi!
Có chỗ nào sai?
Sai chỗ nào?
Chỗ nào chọc vào anh rồi?
Phó Kim Phong cật lực tự kiểm điểm bản thân.
- --
" Vân Vân, mau chạy đi."
" Không ngờ mày còn sống nha!"
" Súc sinh, sao mày không chết?"
" Mày... mày đừng lại đây."
" Súc sinh, mày, chính là mày, là do mày, lỗi của mày."
" Nhiễm Thanh Vân, mày đáng chết!"
" Tại sao mày không chết? Tại sao mày không chết? Người chết phải là mày."
" Vân Vân, không sao đâu. Chỉ cần con còn sống!"
" Đừng, đừng giết tôi, đừng giết tôi."
" Mày là ma quỷ, mày không thể giết tao."
" Ma quỷ, mày là ma quỷ."
" Vân Vân, con phải sống!"
" Tao hận mày, tao nguyền rủa mày!"
" Mày phải chết! Mày sẽ chết! Mày sẽ chết!"
" Mày chạy không nổi, mày sống không nổi."
" Vân Vân, đừng sợ."
" Vân Vân..."
" Vân Vân..."
".... đừng chết..."
".... đừng từ bỏ..."
".... Vân Vân..."
"... Tỉnh..."
"... lại..."
" Vân Vân...."
" Vân...Vân mau..."
" Vân Vân, mau... tỉnh... lại."
" Tỉnh... lại... đi."
" A!" Nhiễm Thanh Vân bật người ngồi dậy.
" A!"
Đầu đột nhiên đau đớn không tả nổi, Nhiễm Thanh Vân ôm chặt lấy đầu của mình,
Phó Kim Phong mất rất nhiều thời gian điều tức cho Nhiễm Thanh Vân, vốn đang ngủ rất yên ổn, đột nhiên vừa rồi lại mê sảng, khí tức hỗn loạn. Y lo lắng muốn đánh thức anh dậy... ai ngờ... bị đập trúng đầu!
Phó Kim Phong ôm đầu ngồi một bên, bởi vì lực quá lớn mà choáng váng.
Nhiễm Thanh Vân ổn định trước, mở mắt liền nhìn thấy Phó Kim Phong đang ngồi bên cạnh giường đá ôm đầu, hai mắt còn hơi ngước lên trêи, muốn nhìn xem liệu có bị nổi cục u ra không... có điều cục u dù lớn cũng không thể nào thấy được bằng cách này a.
Nhiễm Thanh Vân cả người đầy mồ hôi lạnh, bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc.
So với những gì xảy ra trong giấc mơ, quả đúng là khác một trời một vực, đáng để trân trọng!
Nhiễm Thanh Vân cảm thấy, lò sưởi thật sự rất ngốc! Chỗ nào cũng ngốc! Lúc nào cũng ngốc!
" Vân Vân, đệ làm gì vậy?" Phó Kim Phong ai oán.
Nhiễm Thanh Vân không quản một thân mồ hôi, không quản phức tạp trong lòng, cả người đều chồm dậy, ôm lấy cổ Phó Kim Phong.
Mồ hôi lạnh trêи trán anh chạm vào má y, khiến y khó chịu né tránh!
" Nhiễm Thanh Vân, đệ làm cái gì vậy, mau buông ra, xuống!"
Y vừa mới tắm xong đó!
" Không buông!"
" Không Xuống!"
- ---
có chút đồ ăn cũng ko chịu cho tui? Vậy mà lúc nào cũng đòi tui bạo chương...