Phía sau đoàn xe bắt đầu xuất hiện bóng dáng xác sống bám theo, xe của Nhiễm Thanh Vân đi cuối cùng, có thể nhìn thấy phía sau dễ nhất, cho nên cũng là bọn họ phát hiện ra xác sống sớm nhất. Phó Kim Phong nhìn qua gương chiếu hậu phát hiện xác sống ngày càng nhiều liền bị dọa sợ, gấp gáp hướng đề nghị Nhiễm Thanh Vân:" Anh... chúng ta mau chạy lên báo với mọi người tăng tốc đi."
Nhiễm Thanh Vân tự tin với việc có thể bảo vệ lò sưởi trước móng vuốt của đám xác sống phía sau, cảm thấy lái xe về phía trước để cảnh báo đám người kia rất phiền phức, nhưng yêu cầu này của lò sưởi cũng không hề nằm ngoài dự đoán của y. Mặc dù không muốn, nhưng vẫn có thể chiều theo lò sưởi.
Nhiễm Thanh Vân không nói lời nào, đạp mạnh chân ga lái xe áp sát xe chuyên dụng gần nhất.
Khoảng cách vừa đủ, Nhiễm Thanh Vân liền hạ kính xe xuống, để Phó Kim Phong tùy tiện phát huy.
Phó Kim Phong biết Nhiễm Thanh Vân không thể nói, cũng không quá chờ đợi việc Nhiễm Thanh Vân có thể đưa ra cảnh báo cho mọi người giúp mình, thời điểm kính xe vừa hạ xuống y đã nhanh nhẹn lên tiếng nói với đám người ở trong xe, thanh âm vừa đủ để mọi người đều có thể nghe thấy:" Đằng sau có xác sống, mọi người mau tăng tốc lên!"
Giữa ba chiếc xe đều có bộ đàm liên lạc, Phó Kim Phong chỉ cần báo cho một chiếc, ngay lập tức thông tin đã được truyền tới những chiếc còn lại. Người quân nhân trong xe nhận được tin báo, ngay lập tức phản hồi lại Phó Kim Phong:" Chúng tôi đang chuẩn bị tăng tốc, cảm ơn thông tin từ cậu."
" Không có gì." Phó Kim Phong gạt tay, còn chưa kịp hướng người quân nhân nói thêm vài câu khách sáo, Nhiễm Thanh Vân đã giảm tốc độ đồng thời kéo kính xe lên.
Phải nhanh chóng hạ kính xe xuống, mùi xác chết bên ngoài xông vào rất nồng, thật sự ngửi rất khó chịu.
Nhiễm Thanh Vân không thèm để mắt đến đám xác sống bên dưới, mặc kệ cho bọn chúng tùy tiện phát huy. Bây giờ dù bọn nó có thật sự tấn công đi chăng nữa thì y cùng với Phó Kim Phong ở trong chiếc xe này vẫn rất an toàn, kiểu dáng hình hộp kín đáo của xe hoàn toàn dễ dàng ngăn cách bọn họ với móng vuốt của đám xác sống.
Theo thiết lập của thế giới này, Nhiễm Thanh Vân cực kì tự tin trong việc có thể bảo vệ lò sưởi thật tốt.
Tiếng động phát ra từ động cơ xe rất ồn ào, nếu không thể tắt chúng đi, chúng sẽ ngày càng thu hút nhiều xác sống tới, cho nên bọn họ phải nhân lúc trời vẫn chưa tối tìm một chỗ nghỉ an toàn mới được.
Chỗ nghỉ lần này bọn họ tìm được là một căn nhà hộp ba tầng bình thường, diện tích không lớn, nhiều người như thế chen vào một căn nhà không khỏi cảm thấy trật trội. Nhưng nơi đó có hai cửa một trước một sau, cực dễ tẩu thoát, phía trêи có ban công nói với những nhà khác, nếu mặt đất bị xác sống bao vây thì vẫn có thể di chuyển trêи các mái nhà.
Nhiễm Thanh Vân cực kì ghét bỏ việc phải ở cùng nhà với đám người kia. Đừng nói là y phải chen chúc với đám người này, cho dù bọn họ có phân riêng cho y một phòng y cũng không đồng ý.
[ Chúng ta ở nhà bên cạnh đi.] Nhiễm Thanh Vân đề nghị với Phó Kim Phong. Nhiễm Thanh Vân không cần quá kén chọn nơi nghỉ ngơi, chỉ cần là một căn nhà đầy đủ tiện nghi là được... có nhiều đường thoát hay không không quan trọng.
" Không được, tách ra ở riêng sẽ rất nguy hiểm." Phó Kim Phong kiên quyết từ chối đề nghị ở riêng của Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân một lần nữa bị lò sưởi từ chối:"..."
Ta cũng không phải thật sự đang hỏi ý kiến ngươi.
Cho nên, dù Phó Kim Phong có không đồng ý, Nhiễm Thanh Vân vẫn tách đoàn, tự mở một căn nhà lôi theo Phó Kim Phong cùng chui vào.
Có người thấy y ở nhà khác, cũng lật đật muốn sang theo, bởi hai căn nhà sát vách khoảng cách thật sự không nhiều, căn do đám người Kiều Nhất Quân chọn ra nhét quá đông người, không khí cực kì ngột ngạt còn rất ồn ào. Căn bên cạnh do Nhiễm Thanh Vân chọn ra lại chỉ chứa có hai người, lại quá rộng rãi so với nơi bọn họ được ở.
Đám người Kiều Nhất Quân không thể đồng ý để người dân tùy tiện muốn làm gì thì làm, tách lẻ ra, bọn họ rất khó bao quát bảo hộ tốt cho toàn bộ mọi người. Hai người kia thì khác, vị tên Thiên kia luôn đem đến cho anh ta cảm giác cực kì lợi hại, cực kì mạnh mẽ, cho dù có tách lẻ cũng sẽ không gặp nguy hiểm... huống hồ người ta ngay từ đầu đã nói không cần y bảo vệ... mỗi công dân đều có quyền tự do dân chủ, y không có quyền ngăn chặt quyết định của người khác.
" Mấy người đừng có thiên vị quá đáng, tại sao hai tên kia có thể chia nhà mà chúng tôi không thể chia? Các người đây là đang phân biệt đối sử đúng không? Hồi chiều thấy các người cương quyết không để chúng tôi lên chiếc xe đó là tôi đã nghi ngờ rồi." Nữ nhân mới gia nhập đoàn hồi chiều cực kì không nguyện ý trước cách xử lý của Kiều Nhất Quân.
" Đúng đó."
" Đúng rồi."
" Bà ta nói phải đó! Mấy người rốt cuộc là phục vụ nhân dân hay gì đây?"
" Tôi nghi ngờ hai người kia là con của nhân vật lớn nào đó nên mới được đám người này thiên vị như vậy."
Kiều Nhất Quân không hề thiên vị:"..."
Đám người này nhiều miệng, mỗi người một tiếng liền ồn đến không thể kiểm soát. Kiều Nhất Quân nhíu mày cực kì khó chịu:" Mấy người muốn sang thì cứ sang, qua đó rồi, chúng tôi sẽ không phụ trách bảo vệ an toàn cho mọi người."
Kiều Nhất Quân cứng rắn bỏ lại một câu, sau đó liền xoay người trở vào nhà, cửa vẫn không đóng lại... y đây là đang cho bọn họ tự mình lựa chọn. Y có thể đoán được, nếu chạy sang bên nhà kia, đám người này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
" Thái độ kiểu gì vậy chứ!" Nữ nhân gay gắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Kiều Nhất Quân, không kìm được lườm nguýt một cái.
" Mấy người các người sợ cái gì? Quân đội bọn họ có nghĩ vụ phải bảo vệ chúng ta, bọn họ không dám thật sự bỏ rơi chúng ta đâu. Ai muốn ở thoải mái thì theo tôi đến căn nhà đó." Nữ nhân dẫn đầu đám người đi về phía căn nhà mà Nhiễm Thanh Vân cùng Phó Kim Phong đang ở.
Đám người cũ thấy nữ nhân nói có lý, mặc dù còn lưỡng lự nhưng vẫn chậm rãi đi theo nữ nhân... đương nhiên cũng có một nhóm người không muốn gây sự, an phận trở vào căn nhà bên Kiều Nhất Quân.
Bọn họ đến trước cửa căn nhà đã được Nhiễm Thanh Vân đóng kín, không có ý định gõ cửa, vươn tay liền trực tiếp muốn đẩy mở cửa ra.
Kịch
Cửa bị khóa trái, bọn họ làm thế nào cũng không thể mở cửa. Nữ nhân nhanh chóng đổi tay chuyển thành đập cửa, cửa sắt cứng rắn vang lên âm thanh không nhỏ:" Này, mau mở cửa ra."
Nhiễm Thanh Vân đang ngồi trêи sô pha phòng khách, tâm tình cực kì không tốt nhìn ra phía cửa nhưng lại không có ý định đứng dậy, trêи mặt cũng không hề lộ ra cảm xúc.
Phó Kim Phong đang nấu ăn trong phòng bếp, cũng chỉ là đơn giản úp một gói mì mà thôi, thấy bên ngoài cửa bị gõ một lúc lâu không ngừng lại đoán là xác sống kia có lẽ đã leo lên tầng trêи rồi mới không mở cửa cho người ta, Phó Kim Phong đành phải tắt bếp, tự mình đi ra.
Phó Kim Phong nhìn Nhiễm Thanh Vân yên tĩnh ngồi trêи ghế, y khó hiểu thắc mắc:" Sao anh không ra mở cửa thế?"
Phó Kim Phong vừa hỏi vừa tự đưa tay mở cửa.
Chốt khóa vừa được Phó Kim Phong ấn mở, cửa liền bị mạnh mẽ đẩy ra, Phó Kim Phong bất ngờ không kịp phản ứng, mất thăng bằng lảo đảo muốn ngã, khó khăn lắm mới có thể bám vào tường, tự mình đứng vững.
" Mọi người sao lại qua đây?" Phó Kim Phong khó hiểu nhìn đám người đột nhiên xuất hiện trước cửa.