Hồ Lộng Nguyệt: Song Ngư
Cây cầu đá to lớn hùng vĩ bắt ngang qua hồ Tích Hà lúc này Song Ngư vẫn đang rất thương tâm ngồi ở đó. Dung nhi sau một hồi khuyên bảo nhưng không xoay chuyển được gì nên liền cũng đã đứng sang một bên. Song Ngư thì mắt lệ nhòa nên hiện chỉ biết gụt đầu khóc thút thít.
Nhóm Thập Ngũ Giai Nhân thì hiện cảm thấy rất đau lòng cho tiểu thư mà cũng buồn theo không ít. Lục thúc thì hiện vẫn đang cùng với nhóm Thất Tinh Lang gồm Cương Liệt, Xa Lôi, Hồ Thống, Đông Chí đứng quanh vòng ngoài đề cao cảnh giới.
Ngược với bên này, thành cầu bên kia thì lại thấy Bạch Nương Tử và Phượng Kỳ Kỳ cũng đang ngồi nhìn qua bên này. Nhưng lạ là hai người này chẳng mấy quan tâm hay lo lắng gì cho Song Ngư giống với những người còn lại.
Trong khi cầu đá vẫn người qua kẻ lại đông đúc thì Phượng Kỳ Kỳ bỗng lên tiếng nói. "Bạch nương tử!. Ta thật không hiểu sao tất cả lại cứ làm quá lên như vậy chứ."
Bạch nương tử liền có chút thở dài đáp. "Xem ra cái người thiếu gia của bọn họ rất được coi trọng đi."
"Cũng chỉ là một tên nam nhân có gì mà đáng để xem trọng cơ chứ." Phượng Kỳ Kỳ miệng vẫn đanh đá như ngày nào nói.
Xong Phượng Kỳ Kỳ lại nói tiếp. "Còn có cái gì mà vì tiểu thư của bọn họ muốn nghe một bài hát mà liền làm tất cả phải nhốn nháo hết cả lên, và còn làm phiền ta cũng phải ở nơi này mệt mỏi ngồi đây nữa chứ. Đúng thật là phiền chết đi được mà."
"Phường Kỳ cô đừng nói như thế." Bạch nương tử liền vội ngăn lời xong lên tiếng nói tiếp. "Bởi biết đâu đó lại là một kỉ niệm đẹp của người ta, nên chúng ta chớ vội nhận xét lung tung."
"Gì chứ... ". Phượng Kỳ Kỳ vẫn bực dọc nói. "Cũng chỉ là một bài hát có gì hơn người đâu chứ. Phượng Kỳ Kỳ ta không tin nó có gì đặc biệt đâu."
Bỗng Bạch nương tử mắt nhìn xa thấy gì đó nên liền vội ngăn Phượng Kỳ nói. "Đừng nói nữa!. Hồng thẩm gì đó đã về tới rồi."
- ---------...----------
Lúc này Bá Thúc, Hồng thẩm, Nhất Nguyệt, Thiên Liên Anh liền đã quay lại bước tới chỗ Song Ngư. Hồng thẩm liền nhanh hướng Song Ngư lên tiếng nói.
"Tiểu thư!. Người không phải nói là rất thích bài hát của thiếu gia đó hay sao, đã vậy thì giờ tiểu thư người đừng đau lòng nữa, Hồng thẩm bây giờ sẽ tấu đàn cho người, còn Nhất Nguyệt thì sẽ hát bài hát của thiếu gia cho người nghe đây."
"Thật không!." Nghe vậy Song Ngư liền ngẩn đầu vội lau đi nước mắt nhìn Hồng thẩm nói. "Nhưng La Thần huynh ấy là giọng nam nhân, còn Nhất Nguyệt là giọng nữ nhân mà."
"Không sai biệt đâu!." Hồng thẩm nhanh đáp xong nói. "Bởi tông giọng của Nhất Nguyệt khá trầm không giống với cô nương bình thường khác, nên chắc sẽ rất hợp với bài hát thôi."
"Thật sự!." Song Ngư liền bật thốt xong rồi lại vẻ có chút mong chờ nhìn qua Hồng thẩm.
Thấy vậy Hồng thẩm liền vội dỗ ngọt nói. "Nhưng mà tiểu thư này!. Khi ca khúc xong thì người hứa phải cùng với mọi người quay về đó."
Thế là Hồng thẩm không chờ cho Song Ngư trả lời liền lập tức bày trận. Bá thúc lúc này liền bỏ từ trên vai xuống một cái bàn gỗ thấp nhỏ cùng với một miếng đệm lót lớn cho Hồng thẩm yên vị ngồi xuống.
Nhất Nguyệt thì tiến lên đứng cạnh với Song Ngư bên thành cầu, Thiên Liên Anh thì cũng đứng kế sau hòng muốn nếu Nhất Nguyệt quên lời thì cô có thể nhắc.
Hồng thẩm lúc này đã yên vị, trên bàn thấp đã thấy có một cây đàn tranh lớn nhiều dây, lập tức không chần chờ Hồng thẩm liền nhẹ ngón tay dạo đàn trước.
"Tinh... Tinh... Tinh... Tinh... ". Sau vài thủ thuật thử âm, thì Hồng thẩm lúc này liền nhanh dạo nhạc.
- ---------...----------
Bá thúc, Lục thúc, Thất Tinh Lang, Thập Ngũ Giai Nhân hiện một lòng lo lắng cho Song Ngư nên liền đã không chú ý đến phía bên dưới hồ Lộng Nguyệt. Bởi vậy nên giờ La Thần hắn rất bình thản đứng trước mũi thuyền chờ được thưởng thức.
Mọi người dưới hồ và hai bên hồ lúc này vì Hồng thẩm đã ngồi thấp xuống bị che mất bởi thành cầu nên liền chẳng ai có thể thấy người chơi đàn. Nhưng khi thấy một nhóm người cứ bao quanh một vòng chỗ cô nương đang ngồi và hai cô nương đang đứng ở thành cầu kia, thì mọi người liền nghĩ chắc là xấp có tiết mục gì rồi.
"Tình Ting Tinh Tính Tình Ting..ng.ng.... Tình Ting!. Tính Tinh!. Tình!. Tìng..ng..ng..... ".
Bỗng ngay lúc này âm thanh tiếng đàn giai điệu nhẹ nhàng nhấn nhá du dương liền lập tức phát động bởi qua bàn tay khéo léo của Hồng thẩm. Tiếp không để mọi người phải chờ lâu Nhất Nguyệt liền với tông giọng trầm của mình liền dỏng dạt cất tiếng hát.
- Từ ngày người bước rời xa.... ố...ồ..
- Từ đó bao sự dịu dàng.. đánh mất.
- Chờ đợi.. mỏi mòn trong.. con đường dài, đằng đẳng trong núi tuyết.
- Vẫn nghe tiếng gió lạnh gào thét, như.. xưa...
"Ồ.... ". Mọi người lúc này khi vừa nghe được chỉ có vài lời mà đã liền không kìm được chấn kinh vì cách hát du dương mới lạ kết hợp với không phải tông giọng thánh thót như thường nghe, mà lại là một tông giọng trầm thấp mang chút ưu thương rất mới lạ của Nhất Nguyệt.
- Không thể nhìn được xung quanh...ê...ề...
- Những cơn gió tựa như dao cứa vào mặt, ta...
- Đợi không.. được chân trời.. Tây Hải xanh thẳm.
- Không biết nói gì giữa cao nguyên mênh mông cao lớn....
Lúc này lại một lần nữa tất cả mọi người liền mắt mở to há hốc mồm không dám tin một giọng hát không cần sự thánh thót, nhưng không ngờ nó lại hay đến mức khiến cho chấn kinh lòng người. Tiếp Nhất Nguyệt hiện chỉ tập trung vào mỗi một mình tiểu thư của nhà cô mà chẳng hề quan tâm tới xung quanh, liền bất ngờ đẩy cao hơn tông giọng tiếp hát.
- Còn nhớ.. người đã hứa với ta rằng sẽ không bao giờ để ta không thể tìm thấy người.
- Nhưng người lại sải cánh theo loài chim di trú phương nam bay về nơi ngút ngàn.
- Tình yêu như cánh diều đứt dây, không thể nào.. kéo lại những lời người đã Hứa..ề....
- Ta đang đau khổ đợi chờ một mùa xuân ấm áp về với đỉnh núi tuyết kìa.
- Đợi chờ khi băng tuyết trên cao nguyên tan, thì bầy chim cô nhạn sẽ quay về.
- Khó có thể tiếp tục mối tình này, không thể quay lại ngày tháng, trước kìa....
Mọi người lúc này trong lòng đã rung động kịch liệt với lời bài hát đánh thẳng vào tâm can của một người đang ưu thương vì phải chịu đựng cảnh tình cảm chia lìa. Tiếp cứ vậy Nhất Nguyệt lại thêm một lần lập lại lời hai càng khiến mọi người nhất thời càng chìm sâu hơn không thể thoát ra huyễn cảnh ưu thương ngút trời kia được.
Mọi người chìm sâu tới nỗi khi bài hát đã kết thúc mà vẫn chưa thấy có ai là có vẻ hoàn hồn được cả. Chỉ có duy bên bờ hồ là có một vị cô nương là không bị chìm quá sâu vào huyễn cảnh lên tiếng nói.
"Là người của hắn ta!." Nhị tiểu thư Kim Gia Như liền vẻ nhận biết được bật thốt.
Ở một hướng khác tại một lầu hai nhã gian nọ hiện có hai vị cô nương cũng nhận ra bài hát này, đó không ai khác chính là Mộc Lan Hoa và Nguyên Sương Sương. Sau một lúc chấn kinh Nguyên Sương Sương bỗng nói.
"Thì ra bài hát này nó là được hát như vậy nha. Thật không thể hình dung ra được mà, nhưng quả thật nó lại hay đến mức kinh động lòng người nha."
Mộc Lan Hoa nghe vậy liền nói. "Tuy ta đã một lần vô tình được nghe qua cái tên La Thần kia hát qua một lần, nhưng vị cô nương giọng trầm ở trên cầu kia quả thật mới là người phù hợp hát bài này nhất."
Tiếp một nơi khác hiện trên thành cầu đối mặt với chỗ Song Ngư. Phượng Kỳ Kỳ lúc này lòng cũng đã thất kinh hãi lãng nói.
"Ca... khúc này... này... ".
"Nó có tên là Tây Hải Tình Ca chính do thiếu gia bọn họ đã từng hát." Bạch nương tử liền giải bày đáp. Tiếp cô lại nói.
"Nó hay đến nỗi rất kinh động lòng người phải không?."
Phượng Kỳ Kỳ nghe vậy liền vẻ không tin tưởng nói. "Sao lại có một ca khúc hay đến như vậy được cơ chứ."
- ---------...-----------
La Thần lúc này đang ở mũi thuyền của Cẩn Đình Ba ngước mặt nhìn lên thành cầu đá nghe xong ca khúc Tây Hải Tình Ca thì liền đảo mắt quanh một lược hồ Lộng Nguyệt.
Rất nhanh La Thần thấy vẻ thất thần của mọi người thì hắn liền cảm thấy rất hài lòng vội quay lại lão Cẩn Đình Ba nói.
"Đông gia lão lần này xem ra đã không thể dựa vào cái nhóm bốn con a đầu chảnh choẹ kiêu ngạo không xem ai ra gì kia nữa rồi đi. Ha... ha.. ha..."
Nói xong La Thần liền không chờ lão trả lời mà liền lại hướng lên trên thành cầu gọi lớn.
- -----------...-----------
Phía ngược lại, ở trên thành cầu thì sau khi Song Ngư nghe xong Nhất Nguyệt hát thì liền lòng khó cưỡng rơi nước mắt khẽ nói.
"Còn nhớ.. Hic... còn nhớ... Hức... hức... người đã hứa với ta rằng sẽ không bao giờ để ta không thể tìm thấy người. Nhưng... Hức... hức... nhưng... nhưng người lại sải cánh theo loài chim di trú phương nam bay về nơi ngút ngàn rồi a... hic.. hức... hức..."
Thập Ngũ Giai Nhân, Dung Nhi, Thiên Liên Anh thấy tiểu thư bỗng lại khóc đến thương tâm liệt phế như vậy thì liền tất cả nhốn nháo vội vàng tiến lên vây quanh Song Ngư nghẹn ngào nói.
"Tiểu thư.... ".
"Hức... hức... hức... ". Muội tử dường như không nghe thấy bỗng lại càng khóc lớn hơn thành tiếng.
Bỗng cũng ngay lúc này Song Ngư lại nghe được một giọng nói rất quen thuộc ở phía sau lưng của cô hô lớn.
"Ơi... Ui... Muội muội xinh đẹp... Sao tiểu muội muội lại ưu thương như vậy nha?. Ơi... ui... Nàng có thể cho huynh đây biết cao danh quý tánh của nàng được hay không a....".
Song Ngư tim bỗng như thắt chặt lại một cái vội quay đầu nhìn xuống hồ Lộng Nguyệt, khi vừa thấy được đó quả là La Thần thì Song Ngư liền lại nước mắt tuôn như mưa tay vội lau nhanh nhưng vẫn không thể dừng.
Phía dưới mọi người lúc này đã giật mình tỉnh mộng khi nghe được tiếng hô lớn của La Thần hắn. Tiếp mọi người lại thấy vị cô nương y phục xanh dương trên thành cầu dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp đang nhìn La Thần khóc như mưa thì liền rất đau lòng, lập tức liền hướng La Thần mắng lớn.
"Cái tên chết bầm kia... Sao ngươi dám trêu ghẹo tiểu thư khuê các nhà người ta như thế vậy hả.."
Một hướng khác cũng có người hô lớn. "Cái đồ không có lễ giáo... Ngươi có biết cái gì là tôn nghiêm của bật thánh hiền hay không vậy hả."
Tiếp lại nghe một người khác. "Cái tên hắc y sắc lang ngươi có phải bị mỹ nhân làm mù quáng mà phát điên luôn rồi hay không hả."
"Thật là mất mặt nam nhân mà... Sao ngươi không nhảy hồ tự vẫn luôn đi hả."
"..X... x... O... o.... ". Cứ vậy muôn vàn lời mắng chửi hướng La Thần mà xỉa xói tối tăm mặt mài.
Ặc... Cái đám rảnh hơi các ngươi... La Thần ta có làm gì đắc tội với các ngươi đâu mà sao cả đám lại hướng một mình ta vùi hoa dập liễu như vậy vậy hả.
La Thần mặt liền đen như lọ nồi, trong đầu thì không ngừng hướng những kẻ công tử ca kia mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà nó.
"Phóc... ". Song Ngư phía trên thấy vẻ mặt đen thui của La Thần thì liền không kìm nén được vụt cười một cái.
La Thần bên dưới nhỏ nghe được thì liền lập tức nhìn lên Song Ngư nói.
"Song nhi!. Muội đây là muốn giở trò có phải hay không ha."
"Ươm... Không có!." Song Ngư nén cười lắc đầu phủ nhận.
Nhóm người vẫn theo Song Ngư lúc này thấy thiếu gia bỗng xuất hiện thì liền cũng rất vui mừng, cộng với thấy tiểu thư đã vui vẻ khi thấy được thiếu gia thì liền tất cả lập tức cảm thấy nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi.
La Thần lúc này vẫn còn tức giận nhóm công tử ca vừa công kích hắn, thế là La Thần lúc này liền nhảy lên, đứng lên trên mái cao của nhã gian trên thuyền của Cẩn Đình Ba hướng đám công tử ca hô lớn.
"Một đám chỉ biết tỏ ra hơn người. Hừ... Các ngươi hôm nay hãy xem cho kĩ đại ca ca đây hôm nay sẽ đem mỹ nhân về như thế nào đi."
La Thần lúc này đúng trên mái nhã gian cao nhất, nên liền lập tức thu hút không ít ánh nhìn của mọi người. Liền các công tử ca nghe được La Thần nói thế thì liền đen mặt muốn lên tiếng tranh cãi.
La Thần vẻ chẳng quan tâm quay đầu nhìn lên Song Ngư nói. "Song nhi!. Nếu muội đã yêu thích bài hát của huynh như thế thì ngay bây giờ huynh lại hát cho muội nghe nha."
"Ươm... ươm... ". Song Ngư nghe vậy thì liền lập tức gật gật đầu đồng ý.
Mọi người xung quanh lúc này nghe được rõ ràng những lời của La Thần hắn nói thì liền lập tức rất thất kinh nói.
"Cái Gì.... Hắn nói bài hát đó là của hắn sao... Sao có thể a... Không thể nào nha... Làm sao lại thế được chứ... X... x... o... o.... ".
Hiện tất cả mọi người đều không tin tưởng những lời La Thần hắn vừa nói. Chỉ riêng Kim Gia Như đang trên bờ hồ là có vẻ rất tin tưởng nhỏ nói.
"Cô nương đó là người ngươi thích sao!."
Một nhã gian lầu hai hướng khác, có Mộc Lan Hoa và Nguyên Sương Sương lúc này mặt cũng rất tin tưởng La Thần nhỏ lên tiếng.
"Xem ra hắn lại định một lần nữa trổ tài rồi nha."
Nguyên Sương Sương nghe vậy cũng nói. "Nhưng để kiếm được một bài hay xứng tầm với Tây Hải Tình Ca quả thật cũng không dễ đâu nha."
- ---------...----------
Trên thuyền Cẩn Đình Ba, phía trong nhã gian Tứ Sắc Giai Nhân lúc này cũng đã rất thất kinh hãi lãng. Bỗng liền lúc này cả bốn cũng đã chạy ra ngoài nhìn lên chằm chằm vào La Thần, liền Mộng Cầm lúc này đã lấy lại được bình tĩnh trước nói.
"Hừ... Cái gì mà bốn con a đầu chứ!. Đúng là quá ngông cuồng mà."
Mộng Kỳ cũng rất tức giận nói. "Thối nam nhân ngươi khinh người quá đáng rồi đó."
Như Thi bên cạnh cũng tiếp nói. " Hừ... Dáng vẻ tự cho mình là cao của ngươi ta đây thấy mà muốn buồn nôn."
Như Họa thì hoàn toàn ngược lại với ba người kia, lúc này cô trong lòng bỗng không hiểu sao có chút rung động khi nhìn vào La Thần hiện đang hiên ngang đứng kia.
La Thần chuẩn bị hát thì bỗng bị làm phiền lập tức hắn liếc mắt nhìn qua, xong rồi liền cũng mặc nhiên chẳng bận tâm nhẹ nói.
"Hừ... Ruồi nhặng cũng dám mở miệng nói chuyện với La Thần ta. Xem ra Mộng Hồng Lâu chẳng qua cũng chỉ là như vậy mà thôi."
"Ngươi... ". Mộng Cầm bỗng tức tối muốn mắng người.
"Ngươi nói ai là ruồi nhặng hả?". Mộng Kỳ liền cũng tức giận hô lớn.
"Tiểu tử ngươi... ". Như Thi bỗng cũng liền muốn mắng người, nhưng còn chưa nói hết thì.
"Bốp... ". Một cái vả mạnh vào miệng ả thật rõ to.
Lập tức Tứ Sắc Giai Nhân liền hoãn hồn nhìn lại thì liền thấy người ra tay chính là lão Thái Ti. Thấy vậy ba ả đanh đá liền hướng Thái Ti quát.
"Lão chuột ngươi dám đánh bọn ta."
"Im miệng!." Bỗng lúc này Cẩn Đình Ba liền quát lớn cắt lời xong nói. "La Thần hắn ta. Các ngươi nghĩ các ngươi có thể ngang hàng với hắn được hay sao hả."
"Cút vào trong hết cho ta...". Lão Cẩn Đình Ba liền lại không kiềm được tức giận quát.
Thế là cả bốn Tứ Sắc Giai Nhân liền lập tức bị hơn mười tên cận vệ tiến lên áp giải trở lại trong nhã gian. Tuy Mộng Cầm, Mộng Kỳ, Như Thi, hiện không dám chống đối với đông gia, nhưng cả ba cũng không quên mắt sắc lạnh nhìn La Thần. Chỉ thương có Như Họa từ đầu đến giờ không có làm gì nhưng vẫn phải chịu chung số phận.
Khi đã tống xong cả bốn người Tứ Sắc Giai Nhân đi rồi thì lão Cẩn Đình Ba lại liền nhìn sang bóng lưng của La Thần thở dài một cái nặng nề nói.
"Xem ra lần này lão phu lại quá xem thường La Thần cậu nữa rồi."
- ---------...----------
Kinh Sư: Hoàng Cung.
Hoàng Cung cảnh chiều ngã nắng hiện rất đẹp đẽ, lúc này ở một viện lớn thuộc của thất công chúa của Ngô Quốc bỗng thấy cấm quân đông người bao kín lấy viện tử.
Tiếp lại thấy bóng người mặc long bào kim long uy nghi đang hùng hổ cốt cách bá vương rất nhanh bước vào khu biệt viện của thất công chúa.
Thất công chúa nhận được tin phụ hoàng đến thì cũng rất nhanh đi ra nghênh đoán lão hoàng đế. Sau một hồi hành lễ rườm rà thì hoàng đế lúc này đã ngồi yên vị ở giữa chính phòng, tay nhẹ nhấm nháp tách trà trong tay xong liền vẻ mặt giận giữ nói.
"Thất nhi!. Công chúa con không có việc gì làm hay sao mà lại chạy đến Đại Bảo Các để làm cái gì vậy hả?."
Thất công chúa nghe vậy thì liền biết sự tình đã bại lộ nên liền nói. "Bẩm phụ hoàng con cũng chỉ là ham vui tò mò chứ không hề có ý gì khác cả."
"Bang... ". Tách trà trong tay hoàng thượng bỗng ném mạnh xuống nền nhà vỡ tan tành.
Cũng vào lúc này một mảnh sứ nhỏ từ tách trà vỡ vụng văng tung tóe, liền đã xược nhẹ qua cái cổ nhỏ trắng ngần của thất công chúa, liền làm rách một đường da nhỏ xíu khiến máu đỏ có phần hơi chảy ra một ít.
Lão hoàng đế lúc này mặt vẫn không nguôi giận nói. "Đại Bảo Các thuộc nơi cất giữ chí bảo lập quốc, thất công chúa ngươi nghĩ nơi như vậy có thể để người tùy tiện bước vào hay sao hả."
"Phụ hoàng!. Con... con... ". Thất công chúa bỗng lệ hoen bờ mi nghẹn ngào xong liền lại lên tiếng nói. "Phụ hoàng xin người khai ân."
"Binh...! Binh... Binh...!" Thất công chúa liền lập tức dập mạnh đầu xuống nền nhà phát ra tiếng rõ to, hòng muốn nói mình đã biết sai.
"Hừ...". Lão hoàng đế vẫn không hề thương tình mặt hiện lại vẫn rất vô cảm quát lớn nói.
"Người đâu!. Cấm túc thất công chúa lại. Nếu không có lệnh của trẫm thì tiệt đối không cho phép đi ra khỏi viện."
Tiếp lão hoàng đế liền đứng lên phủi bay vạt áo rời đi ra khỏi viện tử của thất công chúa. Phía thất công chúa thì nước mắt đã lưng tròng hướng bóng lưng của lão hoàng đế dập đầu hô.
"Phụ Hoàng.... ".
- ----------!!!----------
Tự sự: Chương tiếp theo: Sướng cùng Cô Nương Bên Cầu.
- Tựa đầy đủ: Tây Hải Tình Ca sướng cùng Cô Nương Bên Cầu.