Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

chương 117: cố sự đệ nhất mỹ nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Được.! Vậy giờ La Thần ta xin nói thẳng."

Tiếp La Thần hắn liền đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ mắt nhìn ra bên ngoài người đang đi trên đường, và còn có không ít người hiện cũng tụm năm, tụm ba xôn xao bàn tán nhìn về phía bên này.

La Thần nhìn thấy hết vào mắt liền lên tiếng nói. "La Thần ta hiện muốn liên doanh cùng một lực lượng lớn, mà lực lượng này phải đáp ứng được những yêu cầu của ta như sau."

"Một.! Có đủ thực lực để bao trọn hồ Lộng Nguyệt giống như Mộng Hồng Lâu từng làm mấy ngày trước."

"Hai.! Người này phải liên doanh được với tất cả những cửa hàng tập trung xung quanh hồ Lộng Nguyệt."

"Ba.! Cũng là điều quan trọng nhất, đó là người này phải có thật nhiều tiền vốn."

"Cái... cái... gì...." Bốn thế lực đông gia có mặt nghe vậy liền rất thất kinh với độ lớn đến mức không thể lường trước được của cậu thiếu niên trước mặt.

Tiếp lão Thất Nhĩ lại nói. "Làm lớn như vậy, không biết công tử cậu là muốn làm ăn cái gì đây."

"Cũng không khác biệt lắm với cách làm của Mộng Hồng Lâu vài ngày trước, nhưng khác là tất cả các cửa hàng kinh doanh thuộc liên doanh, trong ngày có sự kiện thì liền phải tăng giá thành tất cả lên gấp đôi ngày thường."

"Và số tiền gấp đôi đó sẽ được chia ra làm hai phần tiền lời, một phần chính họ sẽ hưởng, còn một phần còn lại thì sẽ là chi trả cho liên doanh của ta."

"Sao có thể.! Cho dù cậu có ép buộc họ thế nào thì họ cũng không chịu theo đâu. Với lại liên doanh tất cả đều tăng giá, vậy những hộ không nằm ở trong liên doanh thì họ không tăng, vậy không phải là họ sẽ được lợi nhất sao."

"Hừ..." La Thần bỗng cười lạnh nói. "Vậy mới nói không phải ta đã bảo là cần người phải có thực lực thật sự đó hay sao."

"Song Ngư Hoành Lâu sẽ là người tạo ra sự kiện lớn oanh động chúng nhân, còn về người hợp tác thì phải cũng nên tỏ ra là mình có bản lĩnh một chút mới được chứ."

"Nhưng... nhưng cho dù là sự kiện có lớn như của Mộng Hồng Lâu hôm trước thì cũng không nhất thiết phải tham gia liên doanh làm gì cả, bởi mọi người ắc sẽ tự động đến, còn các cửa hàng thì cũng ắc đắc khách theo thôi."

Nghe vậy La Thần liền gợi ý nói. "Có vài cách để giải quyết vấn đề này đó là."

"Trong ngày xảy ra sự kiện, hồ Lộng Nguyệt liền phải bị phong tỏa tất cả con đường lại. Bất kì ai muốn bước vào thì cũng phải được thu phí vài văn tiền gì đó mang tính tượng trưng."

"Còn có những nhã gian đẹp đẽ một chút, có thể hướng mắt nhìn rõ sân khấu biểu diễn cũng phải được thu phí riêng chứ không chỉ là tính mỗi món đồ khách nhân gọi không.?"

"Những cái lợi như vậy thật có rất nhiều nếu như bốn vị đây có thể liên doanh mọi người được."

Lão Viên Kim lại nói. "Nhưng con đường là của thành Kinh Sư nha, còn chúng ta chỉ là thương nhân kiếm tiền mà thôi, cho nên làm sao lại có thể phong tỏa được cơ chứ."

"Đã là của thành Kinh Sư thì ít ra nó cũng không phải là vô chủ đi." La Thần liền hơi mĩm cười nói tiếp. "Thương nhân thì sao chứ, trên đời thử hỏi có ai chê tiền qua hay không đây, thành Kinh Sư thì sao chứ, bộ thành Kinh Sư lại đi chê tiền hay sao hả."

Nghe La Thần toàn nói lời quá mức xa xăm, liền cả bốn thế lực đông gia lập tức có chút mơ hồ chẳng hiểu ra sau cả. Đại phu nhân nhà họ Đầu cũng có chút mù tịt nói.

"Không biết công tử cậu có thể nói rõ ràng hơn được không.?"

"Cũng chẳng khó hiểu lắm đâu, vì phong tỏa thì phải là người có quyền của Kinh Sư, mà quan nhân thì cũng vì lợi dân ít nước, cho triều đình mà làm việc mà thôi."

"Cho nên chúng ta có thể trực tiếp hướng triều đình đưa ra một cái giá để thuê hẳn khu hồ Lộng Nguyệt trong một ngày."

"Cái gì... Thuê hẳn cái hồ Lộng Nguyệt với triều đình.!"

"Vậy... vậy... chắc sẽ không rẻ gì đâu nha."

Nghe vậy La Thần liền đáp. "Vậy mới nói không phải La Thần ta đã nói là cần người phải có thật nhiều tiền vốn hay sao."

"Tiếp đó những người cứng đầu không chịu kí kết hiệp nghị liên doanh thì chúng ta có thể nhờ chủ nhà là triều đình ước định cửa hàng đó trong một ngày có thể buôn bán lời bao nhiêu thì liền đền bù cho họ, và họ từ đó cũng không có quyền mở cửa bán hàng trong ngày chúng ta thuê hồ Lộng Nguyệt."

"Lại còn phải đền bù bạc nữa á... Vậy... vậy... Chúng ta không phải là sẽ lỗ chết mất sao."

"Vậy không phải là việc lấy gia sản ném hết qua cửa sổ hay sao nha."

Nghe vậy La Thần lại giải thích. "Không đâu.! Bởi khi đã chi xong tiền vốn đầu tư thì cái hồ đó sẽ là của chúng ta trong hết một ngày hôm đó đấy, vậy nên đã là của ta thì ta muốn an bài gì trong đó thì nó lại là chuyện của chúng ta đấy."

"Nào là tiền phí khi đi vào, nào phí bàn, phí ghế, phí nhã gian, phí hàng hóa được nhân đôi, còn có phí du thuyền nữa. Vậy nên liên doanh phải nói là làm lớn ăn lớn mà thôi."

Nghe đến đây thì cả bốn Kinh Thương Tứ Hầu liền cũng đã nhìn ra được quy mô to lớn khủng khiếp của La Thần hắn rồi. Thế là liền lập tức cả bốn lại giống như bóc phải cục lửa nóng bỏng tay vậy, liền chẳng biết nên có đi theo La Thần hắn làm liều một lần hay không.?

La Thần lúc này vẻ chẳng vội liền cứ mặc cho bọn họ suy nghĩ thêm một chút. Tiếp liền lão Thất Nhĩ lại lên tiếng nói trước.

"Còn có một vấn đề đó là những hộ thương nhân thế lực lớn chắc sẽ không chịu nhập vào liên doanh đâu, cho dù đó là phía triều đình cũng chưa chắc gì làm khó được bọn họ đâu."

Lão Viên Kim cũng nói. "Đúng đấy.! Có thể kể ra đó là Đông Ngưu tửu lâu, Mộng Hồng Lâu hai thế lực lớn."

"Xì..." La Thần liền mắt lạnh cười một cái nói. "Nếu họ không theo thì cứ mặc họ đi, rồi La Thần ta ắc sẽ có cách làm cho họ phải hối hận."

"Vậy công tử cậu có thể cho chúng ta thêm một ít thời gian để về bàn bạc lại một chút với người nhà được không.?"

"Được.! Nhưng trong lúc đó nếu mà có người hành động kí xuống khế ước với La Thần ta thì ta cũng xin thật cáo lỗi với các vị đây rồi."

"Hả... Vậy sao được chứ." Lão Thất Nhĩ liền thất kinh đáp.

Lão Thoái Tường bỗng như hạ quyết tâm cắn răng nói. "Được.! Thoái lão ta sẽ liều một lần với công tử cậu vậy.?"

Lão Viên Kim im lặng một hồi cũng liền đáp. "Thêm Viên lão ta nữa."

Lão Thất Nhĩ thấy vậy liền sợ mất cơ hội cũng liền đáp. "Được.! Thất lão ta cũng có phần."

Riêng đại phu nhân nhà họ Đầu thì vẫn không thể quyết định được nói. "Đầu Gia Khách Điếm ta cần thêm chút thời gian suy nghĩ, nên hiện không có quyết định gì."

La Thần nghe vậy liền nói. "Không sao.! Nếu Đầu phu nhân đã không thể quyết định thì hiện có thể nhanh về bàn lại với phu quân một chút xem sao."

"Nếu vậy nữ thị ta cũng không làm phiền các vị nữa, ta sẽ lập tức về thông báo việc này lại với phu quân." Nói xong hai vị phu nhân Đầu gia liền đứng lên rời đi ngay.

Lúc này bỗng ba lão Thất Nhĩ, Thoái Tường, Viên Kim bỗng mắt tinh ranh nhìn nhau hiểu ý lên tiếng nói.

"Hay là chúng ta bây giờ hãy viết xuống khế ước liên doanh đi."

Nghe vậy La Thần liền đã biết ba lão hồ ly này là muốn đá văng Đầu gia ra ngoài rồi. Tuy biết những La Thần vẫn vẻ chẳng bận tâm nói.

"Được.!" Tiếp La Thần liền hướng Thiên Liên Anh nói. "Quản Gia Ký cô chuẩn bị giấy mực viết khế ước đi."

"Vâng thiếu gia.!"

Lập tức rất nhanh Thiên Liên Anh đã chuẩn bị giấy mực bốn tờ giấy lớn ra đặt lên bàn gần đó chờ La Thần phân phó viết xuống khế ước liên doanh.

Tiếp La Thần liền nhanh nói cho Thiên Liên Anh biết vài đều cần lưu ý để viết xuống khế ước.

"Liên doanh hồ Lộng Nguyệt phí dụng vào cửa, vị trí ngồi, du thuyền, tiền lời từ tổng các nguồn thu khác sẽ được chia làm bốn phần mỗi người một phần."

"Còn có mọi sự sắp xếp đều phải được thông qua Song Ngư Hoành Lâu, còn về việc vốn đầu tư thì sẽ do ba hộ Thất Gia, Thoái Gia, Viên Gia sẽ chịu chi ra trước, khi thu hồi lợi nhuận thì sẽ được khấu trừ lại sau."

Tiếp La Thần còn hỏi ba lão kia có cần gì phải thêm nữa hay không, xong rất nhanh cả bốn bên sau một lúc lâu thì cũng đã thống nhất hết thảy về khế ước.

Liền La Thần lại nói. "Còn về bên thuê hồ Lộng Nguyệt thì phải xem vào bản lãnh của các vị rồi."

Tiếp La Thần lại hướng Bá thúc nói. "Ngoại Tổng Quản.! Thúc hãy cùng người của ba người bọn họ đến quan phủ một chuyến xin ấn dấu chứng nhận khế ước đi."

"Vâng thiếu gia." Bá thúc liền rất nhanh cùng người của ba hộ liên doanh kia lập tức lên đường đến quan phủ.

Những quản gia của bốn hộ liên doanh đã đi được một lúc thì liền những đông gia cũng không vội rời đi mà tiếp ngồi xuống cùng nhau thưởng trà. La Thần sau một lúc lại nói.

"Việc này phải làm càng nhanh càng tốt, tránh để người khác phỏng tay trên dựa theo cách làm của ta mà thực hiện trước."

"Vấn đề này công tử cậu xin hãy cứ yên tâm đi." Lão Viên Kim liền đáp.

Bỗng lão Thất Nhĩ lại nói. "La Thần công tử.! Vậy không biết chúng ta sẽ đưa ra cái giá bao nhiêu về việc thuê cái hồ Lộng Nguyệt đây."

"Theo các vị nghĩ bao nhiêu thì có thể hợp lí." La Thần bỗng hỏi lại.

Lão Thoái Tường có chút suy ngẫm nói. "Kinh doanh một ngày ở xung quanh hồ Lộng Nguyệt thật lợi nhuận rất lớn, nhưng tiền thuế một ngày thu được cũng chắc không đến nỗi phải phải mười ngàn lượng đâu."

Lão Viên Kim cũng vẻ đồng ý nói thêm. "Nhưng vào những ngày hội thì có lẽ sẽ gấp hai đến ba lần cũng không chừng."

Nghe vậy La Thần liền đã có chút nắm bắt được nói. "Vậy trước cứ thương lượng ba mươi ngàn lượng đi."

Ngừng một chút La Thần lại nói. "Việc đó cũng chẳng khó khăn là mấy đâu, mà việc chúng ta nên cảm thấy khó đó chính là những hộ kinh doanh quanh hồ kia đi."

"Đúng... đúng... Quả thật nếu phải đền bù cho tất cả thì chúng ta cũng thật khó để có thể thu hồi vốn được." Lão Viên Kim cũng hơi lo về vấn đề này đáp.

La Thần bỗng có chút gợi ý nói. "Ba vị hay là cứ nói là, nếu bọn họ không theo thì cứ bảo là sân khấu biểu diễn sẽ dựng tường chắn về phía họ, vậy nên cho dù bọn họ có kinh doanh thì cũng chẳng ai ghé qua đâu."

"Hay...!" Lão Thất Nhĩ liền như được đã thông đầu óc, lập tức rất vui vẻ.

Hai lão Thoái Tường, Viên Kim cũng rất vừa lòng diệu kế của La Thần, tiếp liền cả ba lão liền nhanh đứng lên xin phép đi về sắp xếp mọi việc, còn hứa sẽ rất nhanh sẽ cho người báo qua cho La Thần biết sự tình.

- ----------...----------

Kinh Sư trời đã ngã về chiều, La Thần lúc này đầu óc có hơi mệt mỏi ngồi cùng với Tiểu Bạch, Tiểu Hắc ở khuôn viên trang viện. Cạnh bên còn có nam nhi, nữ nhi của Hải thúc, nam nhi của Lục thúc.

Và còn có Song Ngư hiện cũng ngồi cùng bên cạnh La Thần, phía sau còn thấy mỹ yêu Hồng Ngư, Dung nhi, Thiên Liên Anh cũng hiện đi theo Song Ngư tiểu thư. Vì bởi lẽ Mộng Tuyết, Mị Tuyết lúc này vẫn còn đang cảm ngộ công pháp Phong Hoa Tuyết Nguyệt nên hiện không thể theo bên cạnh tiểu thư.

Bỗng lúc này La Thần lên tiếng. "Tiểu Bạch.! Mấy ngày nay ngươi có quen ở đây không.?"

"Đại ca ca.! Tiểu Bạch Bạch không sao, bởi hiện Bạch Bạch rất vui khi được ở cùng với mẫu thân tỷ tỷ."

"Xì..." La Thần nghe vậy chỉ biết phì cười, về sự ngây ngô của Tiểu Bạch.

Tiếp La Thần lại nhìn những hai hài tử, một nữ nhỉ đã qua cải thiện thân thể mà đã to lớn hơn nhiều nói. "Thế các đệ đệ, muội muội thì sao. Hiện đã quen với thân hình mới chưa."

Nữ hài Hải thúc từ bảy tuổi bỗng lúc này đã vụt lớn như nữ hài mười lăm, thân hình nhỏ nhắn đáng yêu lên tiếng nói.

"Đại ca ca.! Muội mấy ngày nay cùng chơi vơi Bạch Bạch tỷ rất vui."

Hai nam hài còn lại thân hình mười tám, mười chín nhưng ánh mắt vẫn rất ngây thơ trong sáng cũng liền gật gật đầu đồng ý.

Bỗng Đại bảo, Nhị bảo con của Hoa thẩm lúc trước, còn bây giờ đã là Hoa Thiên Thiên tỷ, cũng vội nhìn La Thần nói.

"Thiếu gia.! Mẫu thân của đệ cũng đã có tên hay, nhưng hai đệ vẫn hiện còn chưa có tên nha."

Nghe vẻ hai đệ đệ lại đi coi trọng những chuyện hết sức bình dị như thế thì La Thần liền cảm thấy như mình hiện đang ở trong nhà cùng những người thân của mình vậy, vô cùng ấm áp, vô cùng dễ chịu. Thế là La Thần liền rất ấm lòng hiền lành nhẹ lên tiếng nói.

"Vậy không biết hai đệ muốn có một cái tên như thế nào đây.?"

"Ươm... ươm..." Nhị bảo lúc này đã như nam nhân mười tám, mà cứ nghiên đầu tay chọc má đáng yêu nhìn rất dễ thương, liền khiến La Thần càng thêm trong lòng vui vẻ hưởng thụ cảm giác người nhà.

"Thôi.! Nếu không nghĩ được thì cứ để đại ca gợi ý một chút vậy."

"Đại bảo.! Đệ sẽ là Hoa Đại Kỳ."

"Còn Nhị Bảo sẽ là Hoa Nhị Ngọc."

Hai đệ ấy liền nhẩm đọc lại vài lần rồi bỗng thấy rất vui vẻ lên tiếng cảm ơn La Thần không ngừng. Bên cạnh hai nhi tử, một nữ nhi nọ kia cũng thấy rất muốn có tên riêng, nên liền cũng hướng La Thần nói.

"Đại ca ca.! Còn bọn đệ nữa.... Còn có muội nữa..."

La Thần liền chỉ biết nhẹ cười nói. "Đệ sẽ là Hải Hư Câu."

"Đệ thì sẽ là Lục Diễn."

Tiếp La Thần lại nhìn về nữ nhi đáng yêu độ mười lăm của Hải thúc liền lại lên tiếng nói.

"Còn muội sẽ là Hải Na Na."

"Na Na...." Mọi người nghe được cái tên kì lạ kia thì liền rất hiếu kì không hiểu ra sao.

Ngược lại Hải Na Na thì vẻ chẳng mấy bận tâm, liền rất vui vẻ đọc lại cái tên Hải Na Na của mình nhiều lần.

Không khí vì thế mà cũng liền trở nên vui vẻ vô cùng, nhưng bỗng lúc này có một nhóm người liền hướng La Thần đi đến.

Khi La Thần mắt nhìn được người đến là ai thì liền nhanh hướng Tiểu Bạch lên tiếng. "Tiểu Bạch, Tiểu Hắc hai ngươi hãy đưa mẫu thân tỷ tỷ tạm tránh một chút đi. Đại ca ca có việc rồi."

Lập tức Song Ngư cả ngày chẳng được ở bên cạnh La Thần bao nhiêu, bỗng liền trong lòng có chút khó chịu khá tả nhanh đứng lên rời đi mà chẳng thèm nhìn La Thần hắn thêm một cái.

Hử... La Thần ta đã làm gì sai đâu ta...

La Thần cảm nhận được vẻ buồn bực của Song Ngư thì liền cũng chẳng hiểu được là có chuyện gì, lập tức mọi người liền cũng rất nhanh rời đi hết, nhường lại không gian cho La Thần.

Liền nhóm người kia cũng vừa kịp đến, lập tức Hồng Cô lão bà bà bỗng hướng Hồng Lệnh bên cạnh quát.

"Còn không chịu quỳ xuống tạ lỗi với thiếu gia."

Hồng Lệnh nghe vậy liền không do dự lập tức nghe lời quỳ xuống. La Thần thấy vậy liền vội ngăn nói.

"Không cần đâu.! Ở nhà này không có những cái lễ nghi như thế đâu."

Hồng Cô lão bà bà lúc này lại vẻ mệt mỏi nói. "Thiếu gia.! Hồng Lệnh hắn cũng tại vì bất ngờ gặp được người quen cũ nên mới xảy ra sơ sót, thiếu gia rộng lượng lão bà bà ta liền rất cảm tạ ngài."

La Thần hiện cũng đã rất tò mò về gia thế của Hồng Gia Trang này rồi, nên liền lên tiếng nói.

"Hồng Gia Trang mọi người lui xuống hết đi. Ta hiện muốn nói chuyện riêng với lão bà bà một chút."

Nghe vậy mọi người Hồng Gia Trang lại có chút chần chừ mắt nhìn sang Hồng Cô lão bà bà.

"Không nghe thiếu gia nói gì sao còn không mau lui xuống hết đi."

Nghe lão bà bà phân phó vậy thì tất cả mới chịu di chuyển rời đi, xong lão bà bà liền đứng lại một mình nhìn La Thần nói.

"Không biết thiếu gia có gì phân phó."

"Lão bà bà trước hãy ngồi xuống đi."

Sau khi lão bà bà đã ngồi xuống đối diện rồi thì La Thần hắn mới lại lên tiếng nói tiếp.

"Lão bà bà.! Đã muốn theo ta thì xin cũng hãy nói rõ đi, rằng Hồng Gia Trang thật sự là đang có chuyện gì khuất tất vậy.?"

Hồng Cô nghe vậy liền lại lòng nặng trĩu, mái tóc điểm bạc màu phất phơ trong gió càng khiến lộ rõ ra vẻ yếu đuối của bà. Tiếp Hồng Cô như muốn trúc được gánh nặng nói.

"Hồng Gia Trang.! Kinh thương vang danh thiên hạ, mười năm trước có một nữ nhi mang tên Hồng Hiên Nhiên."

"Nữ nhi này tinh thông âm luật, sắc nước hương trời vang danh đệ nhất mỹ nhân thành Kinh Sư."

"Bỗng một ngày đệ nhất mỹ nhân này liền đem lòng yêu mến thái tử của Ngô Quốc, mặc cho sự can ngăn của mẫu thân, nữ nhi đó vẫn quyết rời đi đến ở bên cạnh thái tử."

"Mẫu thân nữ nhi đó thấy việc đã không thể thay đổi nên liền chỉ biết mĩm cười chúc phúc cho nữ nhi."

"Nhưng...."

"Nhưng cái ngày đầu mang khăn voan, thân mặc hỉ phục còn chưa có đến thì bỗng thái tử dẫn nữ nhi của ta tiến cung. Rồi.... rồi.... nữ nhi của lão bỗng từ đó chẳng thấy được rời cung cấm... về thăm nhà thêm một lần nào nữa...."

Nói đến đây bỗng Hồng Cô liền không kiềm được, nước mắt liền lăng dài trên má. Hồng Cô lão bà bà lại vội lau đi những giọt nước mắt đau lòng nói tiếp.

"Tiếp một năm sau, bỗng thánh chỉ đến Hồng Gia Trang sát lệnh phong cấm Hồng Gia. Nội bất xuất, ngoại bất nhập."

"Kể từ đó Hồng Gia Trang các chi liền phân tán chạy đi sang nước khác rời bỏ Ngô Quốc."

"Lão lúc đó còn mơ hồ không hiểu có chuyện gì, nhưng rồi.... không lâu sau thì liền cũng nhận được tin rằng...."

"Nữ nhi của lão hiện đang bị đầy làm danh kĩ ở Mộng Hồng Lâu suốt đời không được thoát danh kĩ nô."

"Nhớ lúc đó lão liền lập tức ngã bệnh mấy tháng liền, rồi cuối cùng tin tức chấn động thành Kinh Sư cuối cùng cũng không giấu được mà được lan truyền."

"Tin tức chấn kinh năm đó chính là đệ nhất mỹ nhân thành Kinh Sư sau một năm mất tích thì ra là không phải mất tích bình thường... Mà... mà là do được hoàng thượng để mắt đến nên đã liền cho tiến cung sắc phong làm quý nhân."

"Nhưng hoàng cung thị phi tầng tầng, một nữ nhi khờ dại của lão thì làm sao có thể hiểu được cơ chứ.... Vậy nên chỉ chưa đến một năm thì nó đã liền bị hại thành ra như vậy rồi."

"Còn nhớ lúc đó Hồng Gia Trang còn bị quan binh canh phòng rất đông, không cho bất cứ một ai có thể đi ra bên ngoài.... Lúc đó... lúc đó lão tuy lòng rất đau nhưng cũng không có cách gì để có thể đi tìm gặp được nữ nhi cả."

"Cứ vậy năm năm không biết nó đã sống như thế nào, thì bỗng nữ nhi của lão sau nhiều năm biệt tăm liền không hiểu sao lại có thể về lại thăm lão bà ta."

"Tới khi đó thì lão mới được nhìn rõ ràng nữ nhi của mình sau nhiều năm vắng nhà, cơ thể gầy gò, gương mặt thì lại có một vết sẹo lớn làm nó trở nên rất kì dị."

"Lúc đó nó bảo rằng do nó hiện rất được lòng Ngự Sử Đại Nhân nên đã được ngài ấy nói giúp trình lên văn thư cầu hoàng thượng giảm nhẹ hình phạt cho Hồng Gia Trang."

"Do vậy nên từ đó nữ nhi của lão mới có thể mỗi năm được về thăm nhà một lần... Nhưng còn lệnh phong cấm và kĩ nô kia thì vẫn không mải may được lòng hoàng đế..."

"Vậy nên Hồng Gia Trang vẫn phải chịu cảnh không được đi ra khỏi trang viện gặp người, cũng vì thế nên lại càng ngày càng nhiều chi của Hồng Gia lại bỏ đi từng người từng người một, cho đến nay hiện Hồng Gia Trang ở Ngô Quốc cũng chỉ còn lại có bấy nhiêu."

"Còn nữ nhi của lão tuy đã được Ngự Sử Đại Nhân chú ý lúc đầu, nhưng dần về sau khi mà Tứ Sắc Giai Nhân bỗng nổi lên, thì nữ nhi của lão liền cũng đã không còn giá trị nữa...."

Nói đến đây Hồng Cô lão bà bà liền lại đứng dậy rời ghế đá lập tức hướng La Thần vội quỳ xuống, hai tay thì vội vàng run run lau đi những giọt nước mắt nói.

"Vậy nên mấy ngày nay lão thấy nữ nhi của mình được vui vui vẻ vẻ sống ở nơi này thì lão bỗng cũng cảm thấy rất vui."

"Hàng ngày thấy nó tuy cũng làm việc cho người, nhưng nó hiện đã không còn vẻ buồn bã như trước, thấy vậy lão nhân liền cảm thấy rất biết ơn thiếu gia người."

"Bịch...!" Tiếng dập đầu của Hồng Cô lão bà bà bỗng vang lên.

"Hồng Cô.! Nguyện thề sẽ vì thiếu gia mà hết lòng ra sức."

"Bịch...!" Tiếp một tiếng dập đầu.

"Hồng Cô.! Cho dù có chết cũng không phản lại lời thề."

"Bịch...!" Lại một tiếng dập đầu.

"Hồng Cô.! Xin thiếu gia hãy thu lưu."

- ---------!!!----------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio