Trang viện: La Thần
Sáng sớm tinh mơ, ở trang viện của La Thần hiện mọi người lại lập tức thức dậy tiếp một ngày mới bất đầu. Song Ngư thì hiện nhất thời đang rất chăm chú học hành tu luyện, tạm quên luôn cái người tên La Thần sang một bên.
Bên cạnh Song Ngư còn thấy có mỹ yêu Tiểu Hồng Ngư cũng đang chăm chú không kém, hòng quan sát kĩ từng chút một cho muội muội của mình. Tiểu Bạch thì hiện chẳng thấy đâu, chắc là đã chạy đi đâu đó rồi.
Hoa Thiên Thiên kim chức Đại Tổng Quản thì hiện đã thấy thức dậy rất sớm sắp xếp mọi việc. Hồng Hiên Nhiên thì tiếp gọi Nguyệt Vệ, Thập Ngũ Giai Nhân, Nhất Đẳng Yêu Quân, Thất Tinh Lang diễn tập thử lần cuối cùng xem còn có sai sót gì không.
Phu thê Hải Đăng thúc, phu thê Lục Tài thúc, phu thê Diệp Hào thúc, cùng nhiều người Hồng Gia Trang nhanh qua gian bếp Song Ngư lâu để làm một số việc chuẩn bị cho hôm nay.
Mọi người tuy vẻ rất tự nhiên làm việc chuẩn bị mọi thứ, ấy nhưng thật ra thì hiện ai nấy cũng có chút lo lắng khi thấy La Thần vẫn còn chưa có trở về.
Tiểu Bạch, Hải Na Na vẫn thân thiết như mọi khi hiện đang có biết một chuyện gì đó rất là lấy làm tò mò, vậy nên cả hai liền vẻ rất lén lút như trộm, chạy đến một nơi nào đó để hóng chuyện.
Tiểu Hắc vô phúc thế là cũng bị Tiểu Bạch nhiều chuyện kéo theo đi cùng luôn, Hải Hư Câu, Lục Diễn, Hoa Đại Kỳ, Hoa Nhị Ngọc thân hình tuy đã lớn nhưng đầu óc vẫn còn rất hồn nhiên trong sáng cũng liền bị lôi kéo đi cùng.
- ---------...----------
Phu thê Hảo thúc thì hiện vẫn còn đang ở trong phòng, nhỏ to nói chuyện gì đó vẻ rất thận trọng, liền Hảo thẩm lúc này lên tiếng nói.
"Cha đứa nhỏ.! Ông thật sẽ mặc cho nữ nhi của mình bị ức hiếp như thế hay sao hả.?"
"Hàizz..." Hảo thúc liền thở dài một cái nói tiếp. "Tử Lan cô ấy thuộc nhóm thân vệ Nhất Đẳng Yêu Quân thân cận với thiếu gia lắm đó.!"
"Vậy nên... Thật những người nhỏ bé như phu thê chúng ta không thể nào lên tiếng can ngăn được đâu."
"Cái gì mà không được chứ hả.! Rõ ràng nữ nhi của chúng ta nó ngoan hiền như thế... ấy vậy mà bây giờ bỗng nó trở thành ra như vậy, thử hỏi thì là tại vì ai chứ hả."
"Thân vệ thì sao chứ.! Giỏi lắm sao hả... Chỉ giỏi hà hiếp những người nhỏ bé như chúng ta thì có gì mà tài giỏi hả..."
"Ấy... ấy... Mẹ đứa nhỏ à.! Nhỏ... nhỏ... tiếng thôi, bởi nếu có ai nghe được thì sẽ không hay đâu."
Liền Hảo thẩm lập tức rất ấm ức tủi thân nước mắt lăn dài trên má thút thít khóc lóc lên tiếng nói. "Hức... hức... Nữ nhi của ta bị bọn họ hại thành ra như vậy rồi... hức... lão nương ta thật không muốn sống nữa... Hic.... hức...."
Hảo thúc thấy thê tử khóc lóc thương tâm như vậy thì cũng lập tức rất đau lòng nhẹ ôm lấy thê tử của mình, liền cũng khẽ nghẹn ngào lên tiếng nói.
"Biết... biết làm sao được cơ chứ... Bọn họ đó là thuộc nhà phú quý... nhìn trang viện này thôi thì cũng thấy nó rộng lớn như thế nào rồi... ấy mà bọn họ còn có cả Song Ngư Hoành Lâu danh chấn thành Kinh Sư nữa..."
"Vậy nên... thật những người nhỏ bé như chúng ta thì làm sao dám từ chối bọn họ được cơ chứ... Còn... Còn... nữ nhi nó nếu mà có xảy ra mệnh hệ gì thì ta trượng phu của bà sẽ lập tức đi liều mạng với bọn họ..."
"Thề sẽ đánh chết cái tên thiếu gia La Thần gì đó thì mới yên lòng...!"
- ---------...----------
Ở một căn phòng khác, lúc này lại thấy đích thị hai nhân vật chính khiến cho có chuyện khúc mắt với La Thần đang tại. Đó không ai khác mà chính là mỹ yêu Tử Lan và nữ nhi của Hảo thúc Hảo Tình Nhi.
Mỹ yêu Tử Lan gương mặt sắc cạnh gọn gàng xinh đẹp như tạc, khiến ai nhìn thấy thì cũng muôn phần ganh tị. Nhưng cũng cùng trên cái vẻ đẹp vạn người mê đó, lại là vẻ rất lạnh lùng không kém gai nhọn sắc lãnh.
Hảo Tình Nhi thì ngược lại có một vẻ đẹp rất hiền ngoan thục nữ, gương mặt ngũ quan rõ nét xinh xắn tựa thôn nữ chốn làng quê thanh bình. Mắt to hơi khuyết câu nhân, mi dài cong lãnh, mũi thẳng thanh cao.
Làn da trắng sáng vẻ thôn nữ trinh thuần mỹ đức, chỉ là khuôn miệng cô vẻ hơi móm một ít, khiến càng thêm nhìn rất là muôn phần xinh đẹp thêm thôi.
Tử Lan hiện đang ngồi trên giường lớn mắt nhìn phía Hảo Tình Nhi đang đứng ở giữa phòng cau mặt lên tiếng chất vấn.
"Ngày ta vừa đến đây, tỷ vẻ rất ân cần quan tâm đến ta.. đó... đó thật là.. toàn là... chỉ vì tỷ nhất thời xúc động thôi sao.?"
"Còn nhớ... rõ ràng là tỷ cứ mãi bám theo ta, nào là cùng ta một giường, nào là cùng ta làm kẹo ngọt, nào là sợ ta không quen mà bắt chuyện với ta rất nhiều, nào là hỏi ta rất là nhiều thứ, nào là từ cái nhỏ nhặt nhất cho đến nhiều chuyện khác nữa.."
"Vậy mà giờ tỷ nói chỉ là tỷ nhất thời xúc động thôi là sao chứ.?"
"Còn có... Cũng chính tỷ đã bảo với ta rằng, nữ nhân yêu nhau thì đã làm sao đâu chứ, nào là tỷ bảo muốn cùng ta, nào là tỷ muốn nằm cùng ta... nào là..."
Nghe một hồi dài, bỗng mỹ yêu Tử Lan liền giống một tên đểu giả gác tay lên một chân lên tiếng cắt ngang nói.
"Ta chỉ bảo là thiếu chủ đã từng nói như thế mà thôi.! Với lại Lãnh Điệp cô ấy thật cũng khiến ta rất là ngưỡng mộ nhất thời mà thôi."
"Còn có, việc quan tâm nàng thì ta cũng không biết nên giải thích như thế nào cho rõ ràng nữa."
"Chắc tại là nhìn nàng rất xinh đẹp, vậy nên ta mới nhất thời không kìm lòng muốn được quan tâm nàng mà thôi."
"Tỷ nói vậy mà nghe được sao.!" Hảo Tình Nhi vẻ mặt lập tức đã rất hụt hẫng, bỗng có chút đanh lại thất vọng tiếp nói.
"Tỷ... tỷ... Có biết nữ nhân họ xem trọng nhất là gì không.?"
Bỗng hơi rất thất thần Hảo Tình Nhi lại nói. "Ấy vậy mà tỷ... dường như chỉ là trêu đùa ta như thế thôi sao... Tỷ... tỷ...."
"Ta chưa từng nghĩ cuộc đời này của mình sẽ chọn một nữ nhân để mà gởi gắm qua... vậy mà tỷ... tỷ... thật quá đáng."
"Sao tỷ lại đối xử với ta như thế chứ...!"
Hảo Tình Nhi liền không thể nói thêm gì nữa, tiếp chỉ biết trong lòng như tan nát vạn mảnh, hai tay nắm chặt, mắt nhanh quay sang một hướng khác hòng không để mình được phép chảy nước mắt.
Mỹ yêu Tử Lan tuy vẻ ngoài lạnh băng, ấy nhưng khi thấy vẻ thất vọng cùng cực của Tình Nhi thì liền không hiểu sao cũng rất muốn bước qua để an ủi cho nàng, thế là Tử Lan lại tiếp nói.
"Nàng đừng có như vậy nữa, có được không.! Bởi ta thật không muốn nhìn thấy nàng thành ra như thế chút nào cả."
"Hừ.! Tỷ giờ cần quan tâm đến ta làm gì nữa chứ." Hảo Tình Nhi mắt nhìn xa xăm nuốt nước bọt cố nén xuống rơi lệ. Xong tiếp cô lại lên tiếng.
"Được thôi.! Cứ xem như giữa chúng ta là chưa có chuyện gì từng xảy ra đi."
Bỗng ngay lúc này mỹ yêu Tử Lan không hiểu sao lại cảm thấy đã không còn chịu nổi được nữa, liền nhanh bước xuống giường tiến tới cạnh Tình Nhi.
Lập tức không báo trước liền choàng hai tay qua cái cổ trắng cao của Tình Nhi nhẹ ôm lấy vào lòng.
Hảo Tình Nhi gác đầu một bên vai của Tử Lan, ấy nhưng cũng chẳng vui vẻ gì là bao, vẫn vậy mặt cô vẫn vẻ rất phiền muộn đau buồn chẳng rõ vì đâu.
Tử Lan thì cũng hướng ngược lại gác đầu lên một vai của Hảo Tình Nhi khẽ nhanh lên tiếng nói. "Coi như là ta xin nàng đấy.!"
"Xin nàng đừng có như vậy nữa mà, thật ta không thể chịu nổi khi thấy nàng thành ra như thế chút nào hết."
Hảo Tình Nhi vẫn chẳng vui lên tí gì, tiếp mặt vẫn thẩn thờ. Liền Tử Lan lại tiếp tục không hiểu vì sao có chút bất an nói tiếp.
"Không phải hai ta đang yên yên ổn ổn ở cạnh nhau đó sao, vậy nên nàng sao lại cứ bới chuyện lên để làm gì cơ chứ."
Tình Nhi nghe vậy lại đáp. "Nhưng... Ta là nữ nhân.! Tỷ có hiểu cái đó hay không hả, ít ra thì tỷ cũng phải cho ta một câu nói chắc chắn chứ."
"Chứ nào đâu lại đi nói là xúc động nhất thời vậy là sao hả.?"
"Biết rồi.! Biết rồi.! Sau này ta sẽ chú ý hơn, nhất định sẽ không nói cái nhất thời gì đó với nàng nữa."
Nghe vậy Hảo Tình Nhi thật chỉ muốn cắn một cái mạnh với cái tên đầu heo này mất, bởi cái cô muốn nghe nó không phải là cái đó a....
- ---------...-----------
Kinh Sư: La Thần
Kinh Sư ở một con đường lớn lúc này bỗng trở nên rất hỗn loạn, liền thấy La Thần hiện đang được một cơn cuồng phong bao lấy hòng muốn bảo vệ tuyệt đối.
"Thiếu chủ của ta.!"
"Hừ... Muốn đụng vào... Chết...."
Thất công chúa Ngô Chiêu Quân vẫn luôn một niềm tin mãnh liệt rằng La Thần chính là người mạnh nhất kia, vậy nên khi thấy La Thần hiện phát động cuồng phong đẩy lùi tất cả như thế thì...
Thì liền cô lập tức rất thất kinh vội hô. "Dừng tay... Dừng tay lại."
Ngô Chiêu Quân lập tức không màn những người đang nâng đỡ mình, vội nhanh tiếp lên tiếng nói.
"Thập Bát Thiên Sát nghe lệnh.! Không được tấn công người đó."
Tử Liên Giáp nghe thất công chúa hô lớn như thế thì liền cũng không dám vọng động, mà tiếp rất khó hiểu nhìn sang hướng hai vị công chúa.
Bảy người Thập Bát Thiên Sát còn lại cũng khó hiểu không kém nhìn qua, liền lúc này thất công chúa lại nói.
"Không được động thủ.! Tiếp cứ việc đi theo hắn là được."
Nghe vậy Thập Bát Thiên Sát tám người lập tức càng thêm khó hiểu vô cùng, không hiểu vì sao lại như thế.
Phía La Thần hắn thì sau một hồi nhắm nghiền đôi mắt mà vẫn không thấy bị làm sao, thì liền hắn lại muốn mở mắt ra xem có chuyện gì.
Cuồng phong thấy phía đám người kia đã không còn địch ý muốn công kích nữa thì liền cũng vội tan đi như một cơn gió, giống như là chưa từng hề xuất hiện qua.
Chỉ là... Riêng tám người Thập Bát Thiên Sát kia thì ai cũng hiểu được rằng cường giả thân bất lộ tướng kia mới là đáng lo ngại thật sự.
- ---------...----------
Một hồi sau.
"Hết chuyện rồi.! Mọi người giải tán đi a..." La Thần bỗng hướng mọi người lên tiếng như vậy.
Bởi hiện La Thần được sự hợp tác của hai vị công chúa mà liền chẳng có chuyện gì lớn xảy ra cả, vì thế nên sau một hồi bình tĩnh hơn thì La Thần đã hướng xung quanh lên tiếng như thế.
Tiếp La Thần cùng mọi người lập tức lại lên đường rời đi, tuy La Thần vẻ vẫn chưa hiểu rõ lắm làm sao hắn có thể sống sót. Nhưng chuyện đó cứ tạm thời để sau đi, bởi hắn giờ thật chẳng muốn xảy ra huyên náo chút nào cả.
Bởi do hôm nay hắn còn việc cực kì quan trọng cần phải hành động nữa, vậy nên thật chẳng muốn xảy ra một chút sơ sót ngoài dự đoán nào xảy ra.
Không lâu sau, La Thần lại thuê ba chiếc xe ngựa lập tức cùng nhóm người hai vị công chúa tiếp lên đường quay về trang viện của mình. Còn về kiệu lớn tan nát kia thì phía hai vị công chúa cũng đã báo cho phía quan phủ đến dọn dẹp giùm rồi.
Xe ngựa hai vị công chúa phía sau, lúc này lại bỗng thầm thì nói với nhau gì đó, liền lúc này lại nghe thất công chúa Ngô Chiêu Quân nói.
"Hoàng tỷ.! Hắn quả không lầm được đâu, bởi khi nãy chỉ mới chớp mắt một cái thì đã có thể đánh lui tám vị Thập Bát Thiên Sát rồi."
"Ừ.! Tuy tỷ cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng chỉ việc đó thôi thì tỷ cũng đã có thay đổi cách nhìn về hắn rồi."
Xe ngựa phía sau cùng thì có lão Liệt Trùng Khánh cũng đang rất cau mày nghĩ, liền lập tức khẽ lên tiếng.
"Cái người không rõ khí tức kia thật ra là thần thánh phương nào nha..."
"Liệt thúc.! Con thấy thì có lẽ người bí ẩn đó là đang theo chân bảo vệ cho cái tên kia đi."
"Ừ.! Nhưng thật cũng không tầm thường rồi đi, bởi Kinh Sư nó chưa từng xuất hiện qua có người thần bí bậc này đâu."
Mặc cho mọi người đều đang rất tò mò không hiểu về thân thế của giọng nói nữ nhân thần bí kia thế nào.
Riêng La Thần vẻ chẳng quan tâm đến bọn họ liền ngồi trên xe ngựa lập tức dùng thần thức hướng hệ thống hỏi cho nhanh.
Liền hệ thống đáp lời. "Theo như quan sát thì đó rất có khả năng chính là một tinh linh hóa hình mà ra."
"Còn về thân thế thì là mười phần đó chính là cái người tóc tím lần trước kí chủ đã gặp qua ở tây thôn Tích Hà."
"Người này thuộc tinh linh luyện thành, quả là hiếm có hiếm gặp, vậy nên người bình thường thật rất khó để có thể cảm nhận được sự tồn tại của một tinh linh."
"Oa... Cái cô tóc tím tự xưng Cúc Phong lần trước ấy sao.! Nhưng ta tưởng là cô ta lúc đó đã bỏ đi rồi chứ."
"Không chắc lắm.! Nhưng hệ thống đoán rằng người này cho dù có đi theo kí chủ từ lâu thì cũng khó lòng mà phát hiện ra được sự hiện diện của cô ta."
"Ặc... Ngay cả hệ thống ngươi cũng không thể phát hiện ra sao.?"
"Nếu không phát động linh lực thì quả không thể nào phát hiện ra được, trừ khi là hệ thống phải tiến cấp thì mới có thể."
"À..." La Thần liền hiểu, bỗng tiếp lại nói sang một chuyện khác. "Hệ thống.! Bây giờ ta đã có tiền rồi, nếu liền muốn xé mở cổng không gian dịch chuyển thì mọi người có thể chạy đi hết ngay sao.?"
"Có thể.! Nhưng... Cổng dịch chuyển của hệ thống nó rất là cường đại, nó không giống như là một cổng dịch chuyển thông thường đâu."
"Vậy nên những người cảnh giới quá thấp, liền sẽ thịt nát xương tan nếu dám bước vào."
"Cái Gì...." La Thần liền thất kinh sau khi nghe vậy.
Bởi hắn liều mạng đi trộm tiền đó là nhầm vào việc mở cổng dịch chuyển này mà, thật uổng công liều mạng ấy vậy mà giờ lại nghe cái thông tin như sét đánh ngang tai này.
Ting.... "Phát hiện bảo vật cực tốt."
Ring... "Ngọc Kỳ Lân."
La Thần đang hoang mang tột độ thì bỗng giật mình nói. "Bảo vật quái gì a.! Mạng ta bây giờ còn chưa xong, hơi đâu mà tìm hiểu bảo vật nha."
"Kí chủ.! Ngọc Kỳ Lân thế gian hơn ngàn năm đến nay nó chỉ có một mà thôi, vậy nên là nó rất là trân quý lắm đấy."
"Ặc... Thế gian chỉ có một á.! Vậy nó là có gì tốt." La Thần nghe thôi liền đã biết nó quý hiếm thế nào rồi.
"Kỳ Lân huyết mạch chính là thần thú, thế gian vạn loài chẳng thể nào tìm ra đâu. Vậy nên nó thật rất quý hiếm."
"Vả lại Ngọc Kỳ Lân này nó rất thích hợp với kí chủ ngài, cho nên chỉ cần có nó trong tay ngài liền có thể trực tiếp luyện hóa đại tăng tiến cảnh giới đó."
"Ươm... Xem ra nó rất là tốt nha...."
"X... x... o.... o...." Liền La Thần và Hệ Thống lại giao lưu với nhau rất lâu nữa.
- ---------...----------
Xe ngựa hai vị công chúa phía sau, lúc này thấy thất công chúa đang trên tay mở ra hộp gỗ tinh xảo nhỏ. Liền thấy bên trong nó là một mảnh vỡ nhỏ đen tuyền tựa được tách ra bởi một khối nào đó.
"Hoàng muội.! Muội thật đã lấy trộm Ngọc Kỳ Lân rồi."
"Hàizz... Tuy Ngọc Kỳ Lân đã đến tay, nhưng muội hiện thật đã không còn muốn giao nó cho cái tên La Thần kia nữa."
Nghe vậy lục công chúa cũng liền hiểu nói tiếp. "La Thần hắn làm người gian xảo khôn lường, vậy nên muội làm vậy là đúng đấy."
"Nhưng tỷ này.! La Thần hắn nếu không muốn thu nhận chúng ta thì phải nên làm sao bây giờ."
"Tỷ cũng không biết nữa.!"
Nói xong hai cô công chúa liền lại có chút buồn tủi ngước nhìn xa xăm tựa như muốn hỏi ông trời, vì sao số phận nữ nhân nó lại phải chịu nhiều khổ hạnh đến như vậy.
- ---------...----------
Trang viện: La Thần
Hiện La Thần tuy đang rất tức tốc để quay về, nhưng hiện ở trang viện vẫn còn chưa thấy bóng dáng hắn xuất hiện.
Lúc này mọi người trong trang viện đều đang rất bận rộn chuẩn bị nhiều thứ cho buổi chiều tối ngày hôm nay. Hồng Hiên Nhiên thì cùng nhiều mỹ nhân cũng đang rất chăm chú xem xét lại một lượt các phần biểu diễn.
Mỹ yêu Tử Lan hiện cũng đã xuất hiện ở đây để diễn tập cùng với mọi người rồi, còn về việc làm sao có thể dỗ dành được tiểu nương tử Hảo Tình Nhi kia, thì quả thật Tử Lan cũng đã phải tốn không ít công sức.
Vậy nên giờ mới được rảnh tay mà đến đây để diễn tập cùng mọi người. Về phần Tình Nhi thì sau một hồi tạm bỏ qua cho tên đầu heo Tử Lan, thì lúc này lại thấy cô đang bưng đến chỗ mọi người đang diễn tập một đĩa nhiều kẹo ngọt rất thơm ngon.
Mọi người thấy vậy liền biết đây là món kẹo chính thiếu gia đã hướng dẫn làm ra đây mà, thế là liền giống như mọi khi lập tức món kẹo ngọt được tất cả những nữ nhân đều rất ưa thích, vậy nên liền mọi người tất cả rất đông đúc lại hội lại cùng nhau chia phần nếm thử kẹo ngon mới ra lò.
Hảo Tình Nhi thấy người đông sợ Tử Lan sẽ không còn phần mất, thế là cô lại nhanh bắt lấy một ít hòng đem tận tay cho Tử Lan.
Tử Lan thì vẫn ở nơi gần đó mãi mê diễn tập một bày hát nào đó cùng với Hồng Hiên Nhiên. Bỗng ngay lúc này Hảo Tình Nhi bước tới gần liền nghe rõ ràng những lời hát của Tử Lan.
"Nương tử.! À há... Nương tử.... À há.!.... x... x... o.. o..."
Lãnh Điệp một bên thấy Tình Nhi lại quan tâm đến Tử Lan, thì lập tức rất ngưỡng mộ không thôi.
Du Điệp cũng hiểu rõ cái chuyện này, nên liền cũng không muốn hỏi sâu thêm làm gì cả, thế là cô vẫn như cũ rất lãnh tình với Lãnh Điệp không thôi.
"Oa...." Bỗng ngay lúc này....
Thập Ngũ Giai Nhân, Nhất Đẳng Yêu Quân, Nguyệt Vệ, Thất Tinh Lang, Dung Vũ Ca, Thiên Liên Anh, rất đông đang có mặt bỗng ngay lúc này tất cả lập tức rất thất kinh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Bởi ngay lúc này, phía Tử Lan đang nghiêm túc hát ca thì liền không hiểu vì sao lại bị nhận lấy một cú tát choáng váng từ Hảo Tình Nhi.
"Bốp.!" Tiếng tát vang dội thất thanh.
"Xào... Xào...." Những viên kẹo ngọt trên tay Tình Nhi cũng không ngừng rơi xuống sàn nhà.
"Í...." Mọi người không hiểu chuyện gì liền như cũng choáng váng hít phải một hơi khí lạnh lẽo.
Tiếp Tình Nhi không nói tiếng nào, cả người run lên bần bật vì tức giận liền lập tức quay người chạy đi ngay.
Mỹ yêu Tử Lan ngơ ngác chẳng hiểu là đã xảy ra chuyện gì với Hảo Tình Nhi nhà mình nữa rồi.
Hồng Hiên Nhiên lúc này bỗng lại nhanh trí lên tiếng. "Tử Lan cô còn không mau đuổi theo cô ấy."
"Hả... À... à.... Xin lỗi mọi người... Ta hiện có việc cần đi trước."
Liền mỹ yêu Tử Lan trong cơn hoang mang khó hiểu bỗng dưng lập tức cảm nhận được một cái gì đó rất là lo lắng, vậy nên cô liền rất nhanh cũng vội vàng đuổi theo Tình Nhi.
- ---------!!!----------