Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

chương 167: cửu vĩ hồ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chiến trường: La Thần

Trời đêm mưa máu oanh động chúng nhân, lúc bấy giờ phía Ngô Quốc các cường giả không ngừng một đường công kích hướng La Thần dị tượng.

Tất cả còn chưa có đến thì đã thấy Nhất Đẳng Yêu Quân nhanh chân công kích cản trở trước rồi. Ấy nhưng tướng địch khá đông với lại cảnh giới cũng là rất cao, cho nên thật không thể nào ngăn cản được hết được.

Phó tướng Yêu Thần Quân hai người Thiết Phiên và Quỷ Hà Sứ cũng là nhất thời không thể một tay đánh hết một lượt được. Chân thân Bạch Ngư Long tuy to lớn, ấy nhưng cũng là rất khó để có thể bao quát hết tất cả.

Bỗng ngay lúc này một tên tướng lĩnh hoàng kim giáp đã không biết từ lúc nào mà đã lén lút tới được nơi đám người bên dưới của La Thần.

Tên này vẻ rất tinh ranh như đã hiểu được phía tình hình của nhóm người bên này rất rõ ràng, giống như là việc hắn có mặt ở đây nó cũng là không phải chỉ mới xuất hiện.

Bỗng hắn dường như biết được ngoài La Thần ra thì bên này còn có một người cực kì quan trọng khác nữa, đó không ai khác mà chính là Song Ngư.

Tên tướng quân hoàng kim giáp bỗng mắt sắc lạnh tiếp bày cũ công kích bất ngờ giữa lòng địch. Liền hắn phi nhanh hướng Song Ngư hòng bắt lấy.

Nguyệt Vệ phát hiện ra có người đột kích bất ngờ, liền bán nguyệt kiếm không ngừng công kích cản đường. Ấy nhưng do cảnh giới nhỏ yếu nên đã không thể nào ngăn cản được.

Hồng Kỳ Yên cũng lập tức bước ra vung kiếm bán nguyệt ngăn đường, ấy nhưng cô ấy cũng là bị tên kia một đạp đá bay ra ngoài.

Tên tướng lĩnh hoàng kim giáp sắp tiếp cận được chỗ Song Ngư thì bỗng ngay lúc này một bán nguyệt kiếm cực đại lập tức xé gió chém lấy.

"Bán Nguyệt Thanh Hỏa...." Liền một kiếm bắn ra hỏa diễm thanh thuần một sắc bùng nổ dữ dội hòng muốn nuốt chửng tên đánh lén.

"Keng...." Âm thanh vũ khí va chạm chát tai.

"Hừ... Kiếm tốt đấy.!" Tên tướng lĩnh hoàng kim giáp nhẹ khen. "Nhưng cô gái nhỏ cô thì vẫn còn chưa được đâu."

Dứt lời hắn liền vung kiếm thứ hai ở tay còn lại nhắm ngay eo nhỏ của Tiểu Nguyệt giáp trụ hồng sắc vẻ rất bá khí.

Tiểu Nguyệt biết rằng mình nhỏ yếu khó thoát nên cũng chỉ mong rằng có thể chặn lại một kiếm của tên này là mãn nguyện lắm rồi. Liền cô cũng lập tức nhẹ nhàng khép mi đợi lệnh tử kêu tên.

"Keng...." Lại một âm thanh vũ khí va chạm chát chúa.

Liền Hồng Lệnh lúc này đã đỡ một kiếm hiểm này cho Tiểu Nguyệt, tiếp Hồng Lệnh lại đảo tay lật sóng kiếm vụt lên chém bên hông tên tướng lĩnh hoàng kim.

Tên tướng lĩnh hoàng kim cũng chẳng vừa liền cũng nhanh lui lại đón đỡ từng kiếm từng kiếm sắc lạnh.

"Keng.... Keng... Keng..." Hai thanh kiếm cường đại liền không ngừng va chạm.

Ấy nhưng ngay lúc này lại là có thêm một tên tướng lĩnh hoàng kim giáp khác nữa cũng đã một hướng khác tiếp cận đến nơi Song Ngư rồi.

Hồng Hiên Nhiên biết nhất thời khó thoát, nên đã vội đưa lưng mình ra che chở cho Song Ngư một kích.

"A... Hồng... Hiên..." Hoa Thiên Thiên gần nhất thấy được liền rất kinh hoãn hô gọi.

"Ting.... ting.... ting...." Thập Ngũ Giai Nhân liền nhạc khí vung cầm, khiến tên cường giả kia nhất thời có chút lệch hướng mũi kiếm đâm xược qua vai của Hồng Hiên Nhiên.

Mộng Tuyết, Mị Tuyết nhanh tay chớp lấy thời cơ liền song phi song cước đá ngay cái tên đánh lén.

"Binh...." Song cước bỗng như đá phải sắt cứng vậy, liền bộ giáp hoàng kim chẳng hề một chút nao núng.

"Hừ..." Khẽ hừ lạnh, tên tướng lĩnh hoàng kim giáp này liền có chút lui lại đảo kiếm chuẩn bị tiếp ra tay.

"Chết tiệt..." Hồng Lệnh nhất thời cũng đã phát hiện liền quay người muốn phi thân đến ứng cứu.

"Xoẹt...." Một kiếm sắc lạnh đã liền nhân cơ hội mà lập tức cắt dọc tấm lưng của Hồng Lệnh.

"Ư...." Hồng Lệnh lập tức ngã xuống tức tối nhìn chằm chằm cái tên chém mình thương.

Tiểu Nguyệt bên cạnh liền một kiếm bắn thanh hỏa chém vào cái tên tướng lĩnh hoàng kim này.

Ấy nhưng tên tướng lĩnh này đã nhanh tay hơn, di hình một khoản cách tiếp cận Tiểu Nguyệt rồi. Liền hắn cán kiếm gõ nhẹ phễu tay của Tiểu Nguyệt, liền khiến cho tay trúng nguyệt đạo khẽ buông rơi kiếm dài tựa thương lớn.

Tiểu Nguyệt tay còn lại vẫn là còn kiếm khác, tiếp liền muốn vung kiếm một lần nữa. Ấy nhưng do tên tướng lĩnh này hắn đã tiếp cận quá gần rồi, vậy nên hắn chỉ việc rất dễ dàng là đảo cán kiếm đánh ngay vào trước ngực của Tiểu Nguyệt mà thôi.

"A.... Phụt...." Tiểu Nguyệt bị chấn cho bay ngược ra sau, miệng cũng là bị chấn mạnh mà phun máu.

Hồng Lệnh bên cạnh đang nằm dưới đất liền cứng rắn nắm lấy thanh bán nguyệt kiếm muốn một kiếm chém đứt một chân của cái tên chết tiệt.

Tướng lĩnh hoàng kim vẻ khinh khị nhanh chân đạp một cái giữ chặt lấy bàn tay của Hồng Lệnh.

"A...." Hồng Lệnh liền đau đớn do bị bộ giáp hoàng kim cứng rắn không ngừng nhiếc xéo cái bàn tay.

"Hừ... Chỉ là một vài đường kiếm trò hề đó mà cũng muốn ngăn cản ta sao."

Hồng Lệnh nghe vậy liền giận run người và kèm theo một chút xấu hổ vì bản thân quá kém cỏi. Tiểu Nguyệt trước mặt liền cũng không thể nào chấp nhận nhanh nói.

"Hừ... Trò hề sao.! Ngươi đây là quá cuồng rồi đi... Hừ... Bán nguyệt kiếm nó là môn học chi bảo của Hồng Gia Trang chúng ta... nó đã tồn tại danh hào từ lúc còn chưa biết cái tên chết tiệt ngươi còn ở đâu nữa kìa..."

"Hừ... Dám chê cười Bán Nguyệt Kiếm chúng ta kém cỏi sao.! Hừ.... Tiểu Nguyệt ta hôm nay có chết ở đây thì cũng không nhắm mắt... Ta... Tiểu Nguyệt sẽ cho ngươi biết thế nào là Bán Nguyệt Kiếm...."

Tiểu Nguyệt kiên cường đến kì lạ, tay run rẩy chóng kiếm hòng muốn quật cường đứng dậy tiếp chiến đấu.

"Binh...." Ấy nhưng bỗng cái tên hoàng kim giáp tiếp cận Song Ngư liền lúc này chẳng vui tai cho lắm với cái gì là Bán Nguyệt Kiếm. Vậy nên hắn đã một đạp ngay lưng Tiểu Nguyệt thân hình nhỏ nhắn cho bỏ ghét.

"Ư..." Tiểu Nguyệt đau đớn ngã xấp mặt dưới đất tức tối vô cùng.

Nguyệt Vệ những người còn lại kẻ bị thương rất nhiều, liền bấy giờ cũng biết khó có thể chống chọi lại hai tên cường giả này.

"Hừ... Để lão đại đây nói cho các ngươi biết cái gì mới là kiếm pháp nha..." Tên hoàng kim giáp vừa đạp Tiểu Nguyệt liền vẻ rất khinh thường.

"Nhị tướng.! Ngươi chớ có khinh địch." Tên tướng lĩnh hoàng kim đang đạp Hồng Lệnh thấy vậy liền khuyên.

"Vâng.! Đại tướng quân." Tên nhị tướng hoàng kim liền vẻ rất ngoan ngoãn nhất thời, ấy nhưng tiếp hắn lại nhìn Tiểu Nguyệt với ánh mắt rất thỏa mãn vung kiếm muốn đâm chết tiểu cô nương nhỏ.

"Không...." Hồng Lệnh bất lực hô vang.

"Không...." Nguyệt Vệ tuy cảnh giới thấp, ấy nhưng cũng liền chẳng sợ chết nữa. Lập tức cũng một đường phi qua muốn giải nguy cho Tiểu Nguyệt.

"Xoẹt....." Bỗng ngay lúc này một thanh bán nguyệt kiếm nào đó nó nhẹ lướt trong gió lạnh cắt nhẹ qua thân hình của tên nhị tướng kia.

"Ư... Cái.... cái.... gì.... Phụt...." Tên nhị tướng hoàng kim giáp hai mắt trừng thật lớn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người vừa lướt qua mình.

Người này một màu y phục huyết sẫm bạc màu, tóc dài thì đơn giản cột lên gọn gàng. Trên tay vẫn là bán nguyệt kiếm chưa ra khỏi vỏ, hiện y đang hơi chùm người vẻ kiếm sĩ thủ tấn một chân về trước.

"Các ngươi nếu đã không biết Bán Nguyệt Kiếm là gì, thì ta sẽ đích mục sở thị cho các ngươi biết một chút vậy."

"Bịch.!" Tên nhị tướng hoàng kim lúc này liền ngã xuống chết ngay lập tức mà vẫn không kịp nhắm mắt.

Hồng Gia Trang, Nguyệt Vệ, Tiểu Nguyệt, Hồng Kỳ Yên, Hồng Lệnh, liền lập tức rất kinh ngạc thất kinh chấn động trong lòng. Bởi hiện cái người khí tức cường đại này là đang sử dụng môn vũ khí Bán Nguyệt Kiếm.

"Sao có thể..." Hồng Chi tiểu thư điêu ngoa ngày nào lúc này cũng là thất không thể tin tưởng vào mắt mình.

"Các... các hạ... là ai vậy..." Hồng Lệnh vì quá kinh ngạc mà lập tức hỏi ngay.

"Thì ra thiếu gia bảo ngoài Hồng Gia Trang ra thì còn có những người khác biết Bán Nguyệt Kiếm là thật a.... X... x... o... o..." Nguyệt Vệ và Hồng Gia Trang lập tức rất oanh động bảo nhau.

Không gian không mấy chuyển động gió lay lớn nào rõ rệt, ấy nhưng một cường giả nhị tướng hoàng kim lại là nhẹ tựa lông hồng hồn lìa khỏi xác. Cái này quả thật là rất kinh động chúng nhân quá rồi. Luôn cả tên đại tướng hoàng kim giáp kia cũng là rất khó tin.

"Các hạ là ai.?"

"Ta trước giờ không nói chuyện với người chết làm gì cả đâu.!" Ý đã quá rõ ràng là khinh thường người quá đáng, phải nói là quá ngông cuồng rồi.

"Hừ... Chỉ là đánh lén đạt được thì có gì mà hay ho chứ.! Có giỏi thì...." Tên đại tướng lĩnh hoàng kim còn chưa dứt lời thì...

"Xoẹt....." Một kiếm khí tựa như phong kĩ quét một đường ngang ở trước ngực của hắn.

"Ùng.... Ùng.... Víu....." Tiếng xé rách hư không bỗng rất lạnh người vang lên rất xa.

Tên đại tướng hoàng kim biết nó chỉ là một kiếm khí, nên sẽ không chết người được đâu. Ấy nhưng khi hắn thấy vẻ mặt cực kì há hốc mồm của mọi người thì hắn cũng rất hiếu kì vội quay lại nhìn xem có chuyện gì.

Không nhìn thì thôi, bởi khi hắn vừa quay lại nhìn thì cũng lập tức rất kinh hãi. Bởi lúc này cái hắn thấy đó chính là một vùng trời đêm rộng lớn phía đường chân trời, liền đã... đã bị cắt ra làm hai thái cực rất rõ ràng.

Một kiếm ngang trời khiến tạo ra một đường thẳng tắp dài dọc theo đường chân trời, mây vần thì cũng bị cắt thành hai mảnh rất rõ ràng. Liền khiến ánh trăng phương xa tựa như khó có thể nhìn thấy được bởi mây bão của La Thần tạo ra.

Ấy nhưng... nhưng... liền ánh trăng nó cũng phải chịu khuất phục trồi đầu ra. Bởi là... là mây đen tuy có dày đặc, ấy nhưng cũng bị một phong kĩ của bán nguyệt kiếm chém gió lộ thiên ra rồi.

Hồng Gia Trang, Nguyệt Vệ, Hồng Kỳ Yên, Hồng Lệnh, Tiểu Nguyệt, liền không kiềm được kích động khẽ nói rất nhiều.

"Đây.... đây.... đây là phải cảnh giới bậc nào a.... Còn có.... Bán Nguyệt Kiếm.... nó trước giờ vẫn luôn uy mãnh như vậy sao.... A.... thiếu gia ngài ấy thật đã thấy qua những chuyện gì rồi a.... X.... x... o.... o...."

Mọi người vẫn còn chưa hết kinh ngạc, thì bỗng tên hồng y kiếm khí liền nhẹ nhàng lên tiếng nói.

"Thiếu gia ngài ấy đã đích thân truyền thụ Bán Nguyệt Kiếm cho các ngươi, thì các ngươi cũng phải biết trân trọng mà tận trung với ngài ấy đi."

"Thiếu gia..... Oa.... Nói vậy... y cũng là người của thiếu gia a... Còn có... xem ra y đã luyện qua Bán Nguyệt Kiếm cũng không phải là ít đi.... Oa... thiếu gia đây là quả thật quá cường đại rồi.... X... x... o... o...."

Tên hồng y tiếp nhẹ gọi tên đại tướng hoàng kim. "Này... này... Kinh ngạc đủ chưa vậy.! Nếu xong thì hãy nhận lấy cái chết đi."

"Đùng....!" Liền tiếng xung lực nổ lớn do tên hồng y phi thân với cước pháp cực nhanh khiến cho hư không nó cũng bị chấn vỡ phát ra tiếng động sóng lực nổ vang.

"Keng...." Đại tướng hoàng kim giáp lập tức vung kiếm đỡ lấy.

"Ầm.... Ầm.... Ầm...." Chẳng có cháy nổ gì cả, ấy nhưng hư không cũng bị chấn cho nổi sóng âm nổ vang.

"Hừ... Dám động vào thiếu gia của ta.! Đi chết đi......"

Tên hồng y liền như bão tố phong bạo tiếp một kiếm phong kĩ. "Víu... Ùng... Ùng...."

"Bang....." Mũ kín đầu giáp hoàng kim cứng rắn lập tức bị chấn cho vỡ ra một mảnh.

Liền tên đại tướng lập tức hơi lộ ra nữa cái mặt bên trong, hắn lúc này trong lòng đã thật sự sợ hãi rồi. Liền hắn không nói hai lời liền vung tay phóng ra tạt lôi hỏa mù.

"Ầm.... Ầm... Ầm...." Lập tức khói trắng dày đặc liền hiện hữu. Tiếp y một đường không nói hai lời liền nhanh tháo lui.

Tên hồng y thấy rõ ràng nhưng cũng chẳng mảy mai đuổi theo, tiếp y lại một phong kĩ vung kiếm.

"Víu... Ùng.... Ùng...." Hư không chấn động dữ dội vội vang sóng âm.

Tên đại tướng hoàng kim giáp đã chạy được một khoản khá xa, liền lập tức lúc này cảm nhận được có cái gì đó không ổn. Liền y lập tức quay người lại nhìn thì...

"Xoẹt...." Phong kĩ cứ ngỡ vô hại lúc này liền đã cắt chéo một đường khiến một tay của hắn liền lìa khỏi thân.

"Ư... Sao có thể...." Hắn lập tức kinh hãi, liền tiếp như điên quay người chạy nhanh nhất có thể, liền cũng chẳng màng đến thế sự nữa rồi.

Tên hồng y kiếm phong dưới này nhìn thấy liền có chút tự trách bản thân nói. "Hàizz... Lâu quá không ra tay... liền hình như đã sa sút rồi a...."

"Í....." Mọi người nghe vậy liền như hít phải một hơi khí lạnh, bởi thật bọn họ thấy phong kĩ mà có thể cường đại như vậy thì nó đã là rất kinh khủng rồi đi.

Luôn cả lão Liệt Trùng Khánh cũng là rất kinh ngạc vội nói. "Công chúa.! Tên này quá nguy hiểm. Xem ra việc chúng ta đi theo La Thần nói không chừng cũng là không tốt đâu."

"Đúng đấy.! Thất hoàng muội." Ngô Lạc Mặc liền cũng đồng tình. "La Thần hắn nếu trở mặt thì chúng ta không thể làm gì được hắn đâu."

"Công chúa.!" Hàn Linh cũng hơi lo lắng gọi.

"Không sao.! Mọi người đừng có nghĩ nhiều làm gì. Bởi ta tin La Thần hắn tuyệt đối không phải là một người xấu đâu."

Phía trước, tên hồng y lúc này bỗng nhìn lên trời cao giống như là đang nghĩ đến một cái gì đó, liền hắn lập tức hô lớn.

"Dưới này đã có ta tại.! Liền ở trên đó để lại cho các cô đấy."

- ---------...----------

Phía trên La Thần vẫn hiện đang không ngừng đau đớn đến từng đường kinh mạch và từng thớ thịt trong người. Hai mắt rực đỏ một màu quỷ dữ, hắc khí cường đại không ngừng bủa vây.

Bạch Ngư Long cường đại chân thân Tiểu Bạch vẫn kiên cường cuộn mình bao lấy bảo vệ La Thần. Nhất Đẳng Yêu Quân không ngừng ngăn cản chúng quân địch, lực lượng mạnh chấn không gian không ngừng vang vọng.

Nhiều tướng lĩnh Thiết Kỳ Quân vẻ như rất ngang sức với các mỹ yêu Nhất Đẳng Yêu Quân. Liền thế là hiện thấy đã có không ít có thể vượt qua tấn công hướng La Thần.

Bạch Ngư Long tuy to lớn nhưng vẫn rất khó để có thể bảo toàn được mọi hướng cho La Thần.

Phó tướng Thiết Phiên và Quỷ Hà Sứ thì bị bốn lão tướng lĩnh Tứ Bất Tượng quay hãm không rảnh tay.

Lão Quốc cửu nhân cơ hội liền công kích Tiểu Bạch với lực lượng cực lớn, liền khiến cho Tiểu Bạch chân thân Bạch Ngư Long cũng phải đau đớn gầm thét rất kinh động.

Lão Liệt Trùng Khánh cùng người của mình bên dưới thấy rõ ấy nhưng vẫn còn khá nghi kị La Thần, vậy nên vẫn không tận trung giúp đỡ.

Công chúa Ngô Chiêu Quân tuy tính tình trẻ con, ấy nhưng cũng hiểu được muốn Liệt thúc thúc nhất thời vì La Thần mà không ngại ra sức quả thật rất khó.

Phía trên tiếp thấy Thái Hậu nữ nhân bá tuyệt hiện một tay vung lên xuất ra hoả diễm kinh thiên cả một vùng trời hòng muốn thiêu đốt chết cái tên La Thần.

"Bùng.... Bùng... Bùng...." Thảm lửa như sóng biển lập tức xuất hiện vồ qua.

Bỗng ngay lúc này từ hướng bên dưới lại nghe được tiếng hô vang rất lớn của tên nam nhân y phục hồng y sẫm màu.

"Bên dưới đã có ta tại.! Phía trên đó giao lại cho các cô đấy..."

Lập tức nhiều người nghe được liền cũng cảm thấy rất khó hiểu là có chuyện gì. Ấy nhưng không cho mọi người phải chờ lâu, liền hoả diễm kinh thiên của Thái hậu bỗng nhiên hoàn toàn bị mất khống chế.

Liền thấy được hoả diễm bỗng xuất hiện một màu đỏ rực tựa như máu lập tức quay lại cắn ngược lại ra phía bên ngoài.

"Sao có thể...." Thái hậu liền rất khó tin bật thốt.

"A.... a......" Hoả diễm rực đỏ sắc lãnh không ngừng tựa pháo hoa bắn tung tóe rơi xuống thập phương, liền chúng nhân quân lính triều đình Ngô Quốc lập tức chết thảm rất nhiều.

Yêu Thần Quân cũng bị kinh động không nhỏ là bao, ấy nhưng bộ giáp toàn thân nó vẫn là toả ra rất mạnh mẽ chẳng hề hấn gì cả.

Tiếp trên hư không lại thấy một hư ảnh mờ ảo của một con hoả hồ cực kì to lớn khủng bố, liền có thể thấy hoả hồ chín đuôi đều là một màu đỏ rực như huyết tinh.

Chưa hết ngỡ ngàng thì lại thấy hư ảnh hoả hồ liền thét dài chói tai giữa chiến trường. Sấm chớp màu bạch thanh bỗng cũng xuất hiện tựa như mưa khu vực quanh hư ảnh hoả hồ cửu vĩ.

Tiếp còn thấy dị thú phi hành to lớn xuất hiện từ phía bầu trời cũng đang lượn quanh, liền ngay lúc này thân ảnh mỹ miều và màu tóc vàng kim dài mượt đặc trưng liền xuất hiện.

"Là kẻ nào dám đụng đến nam nhân của ta....." Tiếng hô liền vang vọng khắp toàn trường.

Kế lại thấy một mỹ nữ nữa nhẹ bước ra song hàng với Thái Mỹ Kim, đó không ai khác mà chính là Cường Quang Trí Huệ Thanh Túc. Liền Thanh Túc bỗng khẽ nhỏ nói.

"Thái Kim.! Cô thật dám nói ra những lời đó trước mặt hoả chủ.?" Vẻ hơi kinh ngạc liền hỏi.

"Có gì mà dám với lại không dám chứ.! Ly tỷ, tỷ ấy đó là tìm người tên Kỳ Ca, còn ta thì là đích thị tìm La Thần nam nhân của ta."

Nghe vậy Thanh Túc liền cũng chẳng biết rõ rằng sự tình tên La Thần này là thế nào, vậy nên liền chỉ biết im lặng quay sang tiếp nhìn hư ảnh cửu vĩ hồ to lớn.

Trong sự kinh ngạc của toàn trường, bỗng từ trong hư ảnh cửu vĩ hồ có một bóng hình của một nữ nhân cũng rất rực rỡ đang nhẹ nhàng xuất hiện ra. Liền có thể nhận ra ngay không ai khác mà chính là Hoả Hồ Tiểu Ly.

Hoả Hồ Tiểu Ly việc đầu tiên là liếc mắt sắc lãnh với Thái Kim muội ấy trước một cái rồi mới chịu tiếp hướng chúng nhân hô lớn.

"Hoả Hồ Tiểu Ly ta tại.! Kẻ nào dám đụng vào chủ nhân ta..."

Tiếng thét lớn bá đạo kèm theo hoả diễm liền động chấn thập phương, lập tức khiến chúng nhân tất cả đều là rất kiên kị.

"A... Đó là thần thánh phương nào vậy a.... Cửu vĩ hồ cường đại như vậy thì phải là cảnh giới bậc nào nha.... Oa... Xem ra Ngô Quốc là đá phải tấm sắt rồi đi... La Thần tên này thật hắn lại là bậc quân vương nào vậy a.... X... x... O.... o...."

Phía dưới hiện đang chứng kiến cảnh cường ngạnh xuất hiện rất bá đạo của cửu vĩ hồ còn có cả Tiểu Tinh và La Tiểu Kim.

"Tinh tỷ.! Cửu vĩ hồ kia thật quá lợi hại."

"Vậy sao.!" Tiểu Tinh vẫn rất nhạt nhẽo buông lời, ấy nhưng ánh mắt thì vẫn không ngừng nhìn chằm chằm lấy vẻ nữ nhân cường đại của Hoả Hồ Tiểu Ly.

La Tiểu Kim bên cạnh tinh ý nhìn ra được, ấy nhưng liền cũng hiểu chuyện không lên tiếng nói điều gì cả.

Cứ vậy cục diện hiện liền đã có thể nhìn ra được rằng nó đã nghiêng về một phía rồi, bởi chúng quân thì có thể khó nói như thế nào, ấy nhưng so về cường giả thì bên La Thần đã là có phần nhỉnh hơn rồi.

Liền bây giờ kết quả như thế nào cũng là rất khó để nói trước được điều gì, phía người La Thần thì lại thêm một lần rất kinh ngạc với lực lượng phía sau thiếu gia nhà mình.

Còn về phía Ngô Quốc thì là tất cả đều đã nổi lòng hoang mang lo lắng về tình hình rồi, bởi lúc này bọn họ chẳng còn ai có thể có cái vẻ mặt nhàn nhã như lúc mới bất đầu nữa rồi.

Thái hậu Ngô Quốc cũng là hai mắt thật sự không thể tin. "Sao có thể chứ.!"

"Nói... Các ngươi lại là ai vậy hả...?"

- ---------!!!----------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio