“ Vương, toàn bộ người xung quanh Thất Long Sơn đã bị giết sạch”
Bên trong phi thuyền, Mộ Dung Phục quỳ một chân, mang theo vẻ cung kính lên tiếng
Nghe được mấy chục ngàn quân xung quanh Thất Long Sơn bị giết chết, Long Kiếm thân hình không khỏi run một cái, trong mắt lóe lên một tia ưu thương
Thấy vậy, Mộ Dung Thiên hơi nhíu mày, quay sang nhìn Mộ Dung Phục hạ lệnh:
“ Làm tốt lắm, chuẩn bị quân đội, chúng ta tiến nhập Đền Phụ”
“ Rõ” Mộ Dung Phục kêu lên một câu sau đó rời khỏi
“ Hận nhi. Có phải con tiếc thương cho bọn chúng?”
Mộ Dung Thiên quay đầu nhìn về phía Long Kiếm. Âm thanh mang theo một sự bất mãn không hề nhẹ
Thân là con trai của hắn, tương lai là một Quỷ Vương chân chính. Mộ Dung Thiên không muốn con trai mình có những thứ tình cảm mà không phải của một người tu ma Đạo.
Long Kiếm khi nghe tin về mấy chục ngàn người chết, trong mắt hắn toát lên vẻ thương cảm, dù chỉ là một ít thôi cũng khiến Mộ Dung Thiên cực kì khó chịu
Nghe Mộ Dung Thiên âm thanh tràn đầy tức giận. Long Kiếm trầm mặc, rất lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, nhàn nhạt trả lời:
“ Cha. Dù thế nào con cũng đã sống ở đế quốc hai mươi năm, được người việt nuôi nấng. Giờ mấy chục ngàn người việt chết, con không đau mới là lạ. Nhưng cha yên tâm, cũng chỉ có một lần này thôi”
“ Mong rằng con có thể làm được. Một kẻ mà lại đi cảm thông , thương cảm với kẻ thù. Một đứa con như vậy, Quỷ Vương ta không cần”
Mộ Dung Thiên nói xong một câu ngoan thoại, sau đó quay người rời đi
- Xoẹt… Xoẹt
Đúng lúc Mộ Dung Thiên chuẩn bị rời đi. Thiên không bỗng nhiên sáng bừng lên, sau đó vô số đạo năng lượng đạn phá mây mà ra bắn về phía chiếc đĩa bay
Oanh.. Oanh
Vô số tiếng nổ vang lên do năng lượng đạn nổ tung. Tuy vậy, đứng dưới trận mưa năng lượng đạn, chiếc đĩa bay vẫn không một chút si nhê nào.
Những viên năng lượng đạn này có sức công phá tương đương với một tên Dẫn Nguyên Cảnh tự bạo vậy mà lại không phá nổi, thậm chí chỉ là một vết xước trên đĩa bay cho thấy chiếc đĩa bay này cứng rắn thế nào
Nhìn bên ngoài cửa sổ đầy trời mưa đạn, Mộ Dung Thiên không khỏi cười lạnh, hai mắt toát lên sát ý khủng khiếp:
“ Hừ, lại là quân đội đế quốc. Thật là châu chấu đá xe”
Nói xong, Mộ Dung Thiên lập tức rời khỏi phòng. Sau đó dẫn theo Bát Môn Độn Giáp rời khỏi phi thuyền. Để lại một mình Long Kiếm trong phòng , ánh mắt tràn đầy suy nghĩ
“ Mộ Dung Thiên. Ta thề phải chém ngươi thành trăm mảnh”
Nhìn trước mặt mình một đống hoang tàn, phế tích cùng với xác người nằm la liệt khắp nơi. Còn có quân lính Quỷ Tộc bay lượn khắp nơi không ngừng gặt hái sinh mạng chiến sĩ của năm sư đoàn. Nguyễn Trung Kiên hai mắt đỏ rực, hận ý ngút trời
Nguyễn Trung Kiên là một người cực kì yêu nước. Ông yêu không phải là hoàng gia đế quốc hay gì khác, mà ông yêu chính là con người Việt. Ông quý trọng tất cả những người dân Việt Nam.
Ông không nhịn được khi thấy cảnh người Việt ngã trong vũng máu. Vì thế, trước đây, dù làm bất kì nhiệm vụ gì, Nguyễn Trung Kiên đều là người xông lên đầu tiên tiêu diệt kẻ địch, để giảm tối thiểu thương vong cho đồng đội
Hiện tại, ông thấy gì, ông thấy mấy chục ngàn người Việt, những người mà ông quý mến đã chết, bị chính quỷ tộc giết chết.
Nhìn bọn họ nằm trên vũng máu, có người thậm chí còn chết cực kì thảm khốc. Ông chỉ cảm thấy sống mũi cay cay , trong lòng đau đớn vô hạn cùng với đó là sát ý ngất trời. Ông thề, phải bắt Mộ Dung Thiên trả giá cho những gì mà bọn họ làm
Không chỉ ông, mà những hơn một trăm ngàn chiến sĩ Nguyễn gia phía sau khi nhìn thấy cảnh này cũng đỏ hết cả mặt, chiến ý trên người tăng lên nhưng chưa bao giờ tăng.
Mặc dù bọn họ không cùng những người ở đây quen biết, thế nhưng, thân là đồng bào, sống chung dưới ngôi nhà “ Đại Việt đế quốc”, ai mà không nổi điên khi nhìn thấy anh em một nhà bị giết chứ
“ Kiên, bình tĩnh lại đi. Cháu như vậy sẽ khiến cho mọi việc hỏng mất”
Bên cạnh Nguyễn Trung Kiên, một ông lão khoảng tuổi, thân hình cao to lực lưỡng đúng chuẩn nam nhân sáu múi. Khác xa so với hình tượng của một người già. Ông lão này là một trong hai vị thái thượng trưởng lão của Nguyễn gia. Một vị Độ Không Cảnh cường giả: Nguyễn Quang Trung
Quang Trung thấy Trung Kiên như vậy, hai mắt lóe lên một tia lo lắng. Người ta thường nói: Hận thù làm lóa mắt người thông minh. Nguyễn Trung Kiên bộ dạng hiện tại, rất khó có thể điều binh khiển tướng, đưa ra những quyết định chính xác
Nghe vậy, Nguyễn Trung Kiên giật mình, tỉnh táo lại. Hiện tại là một cuộc đại chiến, không phải là một cuộc solo. Nếu như hắn bởi vì hận ý với Mộ Dung Thiên mà mất đi bình tĩnh, rất có thể sẽ làm cho đại quân thua trận
Nghĩ thế, Nguyễn Trung Kiên hít một hơi bình phục tâm tình, ánh mắt quay sang nhìn Quang Trung, trong mắt tràn đầy cảm kích:
“ Cảm ơn bác Trung chỉ bảo”
“ Ta biết cháu vì những người ở đây chết đi mà tức giận, ngay cả ta khi chứng kiến cũng chỉ có một ý niệm: lôi tên Mộ Dung Thiên đó ra mà chém thành trăm mảnh, để trả thù cho bọn họ.
Nhưng hiện tại là một cuộc đại chiến, nếu cháu mất đi bình tĩnh sẽ khiến những người ở đây lâm họa lớn. Vì thế, trong bất kì tình cảnh nào, cháu cũng nên phải giữ vững tâm cảnh của mình”
Bên cạnh Nguyễn Trung Kiên, một ông lão cùng tuổi, tuy vậy thân hình lại béo tròn, khuôn mặt phúc hậu nhìn qua giống hệt thần tài. Trong tay cầm một thanh trường cung cổ xưa, vuốt bộ râu dài của mình cười nói
“ Lời bác Phát nói, cháu xin ghi nhớ trong lòng” Nguyễn Trung Kiên thái độ kính cẩn , âm thanh mang theo một vẻ kiên định đáp
Sau đó hắn quay sang nhìn về phía mấy trăm ngàn chiến binh của Nguyễn gia, cao giọng:
“ Hỡi các anh em. Chúng ta là ai?”
“ Là con dân Đại Việt” Phía dưới trăm ngàn người đồng thanh trả lời, âm thanh vang vọng khắp nơi
“ Nhiệm vụ của chúng ta là gì?” Nguyễn Trung Kiên lại hỏi
“ Bảo vệ tổ quốc”
“ Hiện tại có kẻ giết đồng bào ta, xâm lược tổ quốc ta. Chúng ta phải làm gì?” Nói tới đây, Nguyễn Trung Kiên hai mắt tràn đầy sát cơ, hét lớn
“ Giết… Giết”
Trăm ngàn người gầm lên một tiếng rung trời chuyển đất, vang vọng khắp núi rừng Thất Long Sơn. Trong mắt chiến ý sục sôi, khí thế mãnh liệt như một con mãnh thú , chỉ chờ được thả ra là lao lên chém giết
“ Toàn quân nghe lệnh. Giết”
Nguyễn Trung Kiên thấy chiến sĩ của mình khí thế khủng bố như vậy, ông gật đầu, hai mắt lóe lên một tia hưng phấn. Sau đó, ông hô lớn, cầm lên song đao, dẫn đầu đại quân xông về phía trước. Mục tiêu chính là những tên quỷ tộc bên trong sư đoàn
“Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm?
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư!”
Lúc này, không biết ai ở bên trong đại quân cao giọng đọc lên bài thơ “ Nam Quốc Sơn Hà” . Một bài thơ cổ do một trong thập đại Tiên Quân của Viên Nam Thiên Quốc cổ xưa lưu lại.
Bài thơ đọc lên mang theo khí thế hào hùng, sự bất khả xâm phạm của vùng đất thiêng liêng Việt Tộc cùng với sự quyết tâm tiêu diệt kẻ thù xâm lăng của con dân Việt Nam
Mặc dù Mộ Dung Thiên ngày hôm nay tới đây chỉ là ý định thực hiện nghi thức Triệu Hồi Rồng Thần, cũng không phải có ý định xâm lược đế quốc. Nhưng cách làm của hắn khiến cho những con người ở đây coi hắn là kẻ xâm lăng. Và như vậy, bài thơ này vang lên khiến cho sĩ khí của đại quân tăng vọt
“Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm?
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư!”
Sau đó, tiếng đồng thanh của một trăm ngàn chiến sĩ vang lên. Vang vọng khắp trời xanh khiến cho bất kì ai nghe thấy đều phải run rẩy, thậm chí trên không, mặt trời tựa như sợ hãi trước khí thế của đại quân mà núp mình sau những đám mây
“ Cái gì…”
Cách đó không xa, một đám quỷ tộc vừa chém giết, vừa không ngừng ngẩng trời cuồng tiếu bỗng nhiên giật mình .
Bọn họ phát hiện dưới chân mình, mặt đất không ngừng rung chuyển, càng ngày càng mãnh liệt. Ngẩng đầu, đám chiến sĩ quỷ tộc kinh hoàng, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu
Chỉ thấy trước mặt bọn họ, khói bụi mù mịt. Bên trong làn khói bụi đó, là một đại quân ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía bọn chúng. Khí thế của đại quân cực kì khủng bố, khủng bố cùng với đó là một bài thơ được mấy trăm ngàn người đọc lên cho những chiến binh quỷ tộc sợ run, một sự sợ hãi xuất phát từ sâu trong linh hồn
“ Giết”
Nguyễn Trung Kiên gầm lên một tiếng kinh thiên, sau đó thân hình biến mất. Một giây sau, ông xuất hiện bên cạnh một tên quỷ tộc. Sau đó lại biến mất
Tên quỷ tộc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hai mắt mở trừng. Ở trên cổ hắn, một vết máu xuất hiện sau đó lan rộng ra xung quanh. Chỉ tích tắc, đầu hắn liền rời khỏi cổ
Trải qua một thời gian chém giết, hầu như toàn bộ quỷ tộc có trên mặt đất đều bị đội quân của Nguyễn Trung Kiên tiêu diệt. Với sự tinh anh, khả năng chiến đấu vô số của hai quân đoàn Nguyễn gia, lại thêm sự góp sức của sáu tên Độ Khí Cảnh, hai vị Độ Không Cảnh. Cuộc chiến này, kết quả đã rất rõ ràng rồi
Khi Mộ Dung Thiên xuất hiện , chứng kiên vô số chiến sĩ Quỷ Tộc chết. Trong mắt hắn không có một chút thương cảm, chỉ mang theo sát cơ khủng bố nhìn đội quân, âm thanh vang vọng khắp Thất Long Sơn
“ Hừ, là bọn người đế quốc. Giết nhiều như vậy thành viên Quỷ Tộc. Hôm nay các ngươi đừng mong rời khỏi đây”
“ Câu này phải để ta nói mới đúng. Mộ Dung Thiên, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi”
Nghe được âm thanh này, Nguyễn Trung Kiên liền đoán ra được đối phương chính là Mộ Dung Thiên. Hắn chém chết một tên Quỷ Tộc, sau đó hai cánh vỗ nhẹ bay lên trời, âm thanh lạnh như băng vang lên
“ Ha…ha. Chỉ là một tên Độ Khí Cảnh cấp thôi. Thật sự nghĩ rằng có thể giữ lại ta sao. Hay ngươi nghĩ bằng vào đội quân này của ngươi”
Âm thanh của Mộ Dung Thiên tràn đầy khinh thường, trào phúng vang lên. Hắn còn tưởng đối phương là ai, hóa ra chỉ là một tên Độ Khí Cảnh bình thường mà thôi
“ Cha, người đó là Nguyễn Trung Kiên. Cháu trai của Nguyễn Văn Hoàng Long.”
Long Kiếm ở bên tai Mộ Dung Thiên nói nhỏ.
Nghe được bốn từ “ Nguyễn Văn Hoàng Long”, trong mắt Mộ Dung Thiên toát lên lửa giận vô biên, sát khí kinh khủng từ người hắn tỏa ra xung quanh khiến cho không khí giảm đi mấy chục độ.
Nguyễn Văn Hoàng Long chính là kẻ đã giết hắn năm trước, dù đã qua năm, hắn cũng không thể nào quên được cái tên này. Cái tên mà hắn muốn giết cho bằng được
“ Kẻ đó là cháu trai của Nguyễn Văn Hoàng Long? Như vậy, mày phải chết”
Mộ Dung Thiên cắn chặt răng, gằn từng tiếng một. Sau đó, Mộ Dung Thiên kết ấn chỉ về phía Nguyễn Trung Kiêm gầm lên:
“ Chết”
Chỉ thấy, bầu trời tối sầm lại, hư không đổ vỡ, vô số hình đầu lâu màu xanh xuất hiện bao vây xung quanh Nguyễn Trung Kiên. Lập tức, dùng tốc độ siêu thanh bắn về phía ông. Mang theo khí thế tà ác cùng uy lực cực kì đáng sợ
Nhìn một chiêu này, Nguyễn Trung Kiên không khỏi giật mình, trong mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Ông thật không ngờ tới, Mộ Dung Thiên không nói không rằng liền động thủ, không những thế còn trực tiếp ra một chiêu Địa Cấp. Dù ông có lòng phòng bị cũng không kịp phản ứng
“Muốn động tới cháu ta. Ngươi nghĩ hay lắm”
Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc. Một âm thanh ồm ồm vang lên. Chỉ thấy, ông lão mà Nguyễn Trung Kiên gọi là bác Phát liền xuất hiện trên không. Hắn phất tay, lập tức toàn bộ số đầu lâu với uy lực khủng bố biến mất
Thấy đối phương đơn giản hóa giải một chiêu Địa Cấp.Mộ Dung Phục trong lòng ngưng trọng, hai mắt lóe lên một tia âm trầm
“ Đó là Nguyễn Thành Phát và kia là Nguyễn Quang Trung. Là hai thái thượng trưởng lão của Nguyễn gia. Thực lực cả hai đều là Độ Không Cảnh cấp ”
Long Kiếm chỉ về phía Nguyễn Thành Phát cùng một Nguyễn Quang Trung đang bay lên trời , trầm giọng giải thích
“ Độ Khí Cảnh bảy tên, Độ Không cảnh hai tên. Thật sự là đại thủ bút ah”
Nghe vậy, Mộ Dung Thiên ngẩng đầu cười lớn, số lượng như vậy đủ để quét ngang bất kì vương quốc nào. Vậy mà Mộ Dung Thiên không những không sợ hãi mà còn tỏ ra vô cùng bình tĩnh
“ Thế nhưng muốn bắt ta. Còn kém xa lắm. Bí thuật: Linh Hồn Hấp Thu”
Mộ Dung Thiên gầm lên một tiếng. Sau đó, từ trên hư không, một cột sáng bắn xuống bao bọc lấy mười người Mộ Dung Thiên. Đồng thời, xung quanh chiến trường, từ các xác chết, một làn khói đen bay về phía cột sáng
“ Không xong. Là bí thuật: Linh Hồn Hấp Thu. Hắn định dựa vào linh hồn người chết để tăng cấp. Nhanh, mau cản hắn”
Nguyễn Quang Trung hai mắt trừng lớn, khiếp hãi kêu lên
Nguyễn Trung Kiến vội vàng ngăn cản lại Quang Trung, ánh mắt mang theo sự bất lực lên tiếng
“ Bác Trung, không được rồi. Hắn đã dùng tới Thiên Lực. Trừ khí trong chúng ta có một vị Thiên Nhân Cảnh thì mới có thể phá hủy được cột sáng đó”
“ Đúng vậy. Vì thế, hôm nay, các ngươi nằm lại đây hết đi”
Âm thanh âm trầm, tràn đầy trào phúng vang lên tiếp lời Nguyễn Trung Kiên. Chỉ thấy ở bên Mộ Dung Thiên. Thiên Lực cột sáng biến mất, Mộ Dung Thiên bay lên không. Theo đó, Bát Môn Độn Giáp cùng Long Kiếm cũng ngưng tụ hai cánh linh dực bay theo
“ Chín tên Độ Khí Cảnh. Một tên Độ Không Cảnh. Chỉ trong mấy giây mà tăng hẳn một cảnh giới. Thật là đáng sợ”
Nhìn mười người Mộ Dung Thiên ở trên không. Ba người Nguyễn Trung Kiên nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ vô cùng. Có thể ở trong mấy giây, tăng lên một cấp, bí thuật này quả thật là quá khủng bố
Sau khiếp sợ là một sự ngưng trọng vô cùng. Với việc mười người Mộ Dung Thiên thực lực tăng mạnh, cuộc chiến này liền trở nên khó khăn rồi
“ Hôm nay, đừng ai mong rời khỏi đây ah”
Mộ Dung Thiên không để ý biểu tình ngưng trọng của ba người. Ánh mắt mang theo một tia nghiền ngẫm, âm thanh vẫn lạnh giá vô cùng
Sau lời Mộ Dung Thiên, bầu trời nứt toát ra để lộ một lỗ đen khổng lồ. Từ bên trong lỗ đen, mấy trăm chiếc phi thuyền khổng lồ xuất hiện. Đi theo nó là vô số phi thuyền chiến đấu, máy bay,…
Chưa dừng lại ở đó. Từ bên trong mấy trăm chiếc phi thuyền, một đại quân Quỷ Tộc không ngừng bay về phía chiến trường. Số lượng ít nhất cũng trên trăm vạn quân
Nhìn một cảnh này, bên phía Nguyễn Trung Kiên ai nấy trong lòng đều trầm xuống.
Không chỉ Mộ Dung Thiên cùng chính người Long Kiếm thực lực tăng hẳn một cảnh giới mà bọn họ còn có quân tiếp viện, số lượng vượt xa hai binh đoàn mà Nguyễn Trung Kiên mang đến. Cuộc chiến này, đã chuyển sang một chiều hướng tràn đầy nguy cơ với Nguyễn gia rồi
“ Vậy sao. Ta cho ngươi nói lại câu nữa?”