//. Đây là một ngày cực kì đặc biệt của học viên Hà Bắc. Ngày này hàng năm, các học viên khối lớp chín của học viên sẽ bắt đầu kì thi tấn cấp. Đây là kì thi để xem ai có thể tiến vào khối cấp ba học viên. Nếu như thành công vượt qua kì thi, như vậy chúc mừng ngươi, ngươi đã được lên lớp. Còn nếu trượt thì xin chia buồn, ngươi đã bị lưu ban. Nói cho đơn giản thì kì thi này giống như kì thi cấp III ở Việt Nam vậy, chỉ khác là hình thức thi cử mà thôi.
Sân trường học viên, lúc này đã trật ních người, phần lớn đều là học viên lớp , còn học viên khối cấp ba thì đều đứng ở trên các phòng học theo dõi cuộc thi. Tiếng trò truyện, cười đùa vang vọng khắp sân trường, báo hiệu một ngày cực kì nhộn nhịp.
Tại một ghế đá dưới một gốc cây phượng to lớn. Long cùng với một cô gái cùng tuổi ngồi một chỗ, hai người bộ dạng cực kì thân mật. Cô gái này một thiếu nữ mười bốn tuổi, xinh đẹp vô cùng với khuôn mặt đông phương tinh xảo, hoàn mỹ vô khuyết, mái tóc đen dài óng ả. Thân hình nở nang, phổng phao rất khó nhìn ra cô bé này là một cô gái mới có mười bốn tuổi. Cô không để ý ánh mắt xung quanh mọi người, cực kì lớn mật lấy hai tay quàng qua cổ Long, bộ ngực lớn hơn so với tuổi tác ép chặt vào tay hắn khiến Long thoải mái vô cùng, trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc. Mà Long, hắn ánh mắt cũng tràn đầy nhu tình, yêu thương nhìn nàng.
Cô gái này tên là Lạc Tuyết, là bạn thanh mai trúc mã của Long từ cái thời Napoleong cởi truồng tắm mưa. Hai ngươi thân nhau cực kì, thân đến nỗi chỉ cần tách nhau ra một ngày thôi là đã cảm thấy nhớ nhung rồi. Long bởi vì có siêu năng lực là "Đo đạc cảm xúc" khiến hắn có thể nhìn ra được cảm xúc của bất kì ai. Mười bốn năm ở chung, bằng vào "đo đạc cảm xúc", Long biết được Lạc Tuyết cực kì yêu mình mà hắn cũng rất yêu cô. Nếu như kiếp trước, với tính cách của Long, hắn và Lạc Tiên rất khó đến được với nhau. Như ở kiếp này lại khác.
Đầu tiên là dung mạo, Long mặc dù không dám nhận mình là soái đến thiên địa bất dung thế nhưng hắn cũng vô cùng tự tin dung mạo của hắn có thể khiến bất kì cô gái nào có thể ghét được hắn trong cái nhìn đầu tiên. Tiếp tới là gia thế, ở kiếp này. Long thân phận chính hiệu " con ông cháu cha" hay " con cha cháu ông" gì đó, nhà mặt phố , bố làm to... Trong nhà tiền nhiều như nước sông Đà, tiêu mãi không hết. Chỉ cần việc hắn có thể tới học viên Hà Bắc học tập là đã cho thấy thân phận của hắn rồi. Nhưng ở thế giới này, quan trọng nhất là sức mạnh bản thân. Nếu ngươi là cường giả thì dù ngươi là thằng ăn mày thì hoàng đế cũng phải cung kính.
Long có "Liên minh huyền thoại", kết hợp với những đúc kết mà hắn có được trong mấy năm đọc tiểu thuyết xuyên việt. Long tự tin có thể ở đại lục này sáng tạo lên một truyền thuyết thuộc về mình. Do đó, hắn cũng cố gắng loại bỏ những tính cách xấu trước đây, bắt đầu bước những bước chân đầu tiên lên con đường thành tuyệt thế cường giả. Mà muốn trở thành tuyệt thế cường giả, Long phải có lòng can đảm. Vì thế, khi biết Lạc Tuyết yêu mình, Long đã lấy hết dũng khí tỏ tình. Và kết quả có thể thấy rồi đấy, Long cùng Lạc Tiên đã: " khi hai ta về một nhà, khép đôi mi chung một giường"
Trở lại với câu chuyện. Lạc Tuyết với dung mạo xinh đẹp như tiên tử, thân hình phổng phao lồi lõm vì thế nàng vinh danh trở thành một trong thập đại mỹ nhân nhân học viện, đứng vị trí thứ năm, trong trường rất là nổi tiếng đấy. Khi biết Lạc Tiên vậy mà có bạn trai đã khiến rất nhiều trái tim tan nát. Mà Long cũng trở thành kẻ thù của một số lượng không nhỏ nam sinh trong trường. Như lúc này vậy, thấy hai người không coi nhau ra gì ôm ấp một chỗ, rất nhiều nam sinh ánh mắt phun lửa, ghen ghét nhìn Long. Tin tưởng, nếu ánh mắt có thể giết người thì không biết Long đã chết bao nhiêu lần rồi.
Về phía Long, mười bốn năm ở kiếp sống mới đã khiến da mặt hắn đã tu luyện tới cảnh giới "dày như tường thành rồi". Vì thế hắn không những không sợ hãi mà còn tràn đầy đắc ý, ôm lấy Lạc Tuyết hô lên má nàng một cái khiến cho đám nam sinh tức giận vỗ ngực, dậm chân.
"Long. Ba ngày nay anh làm gì mà không tới tìm em" .
Lạc Tuyệt ôm lấy tay Long nũng nịu kêu lên. Trong mắt tràn đầy bất mãn.
"Xin lỗi, anh bất ngờ đột phá. Vì thế chưa kịp thông báo cho em biết" Long áy náy lên tiếng. Từ khi "Liên minh huyền thoại" mở ra. Long liền bắt đầu tu luyện Thời Gian Tâm Kinh. Không hổ danh là Thần cấp công pháp, tốc độ tu luyện quả thực khủng bố vô cùng.
Long hiện tại đã đột phá tầng một của Thời Gian Tâm Kinh. Hắn có được khoảng thời gian tu luyện là một ngày = một năm, kết hợp với nội tại của Rút Ngắn Thời Gian. Long có được một ngày bằng hai năm. Ba ngày hắn tu luyện thì bằng người khác tu luyện sáu năm, sáu năm tu luyện Long đã mở ra ba quả cầu. Hiện giờ, hắn thực lực là cấp mười ba Luyện Tinh Cảnh, đồng thời cũng thành công khống chế khí chất của mình, trở lại thành một tên thiếu niên cấp hai " ngây thơ", "trong sáng".
Ba ngày từ cấp mười đạt tới cấp mười ba, nói ra đủ khiến cả thế giới chấn động. Dù sao, trong dòng lịch sử dài đẵng đẳng của đại lục, chưa từng có ai trong vòng ba ngày đột phá liên tiếp ba cấp và củng cực cực kì hiếm có ai ở tuổi mà có thể phá vỡ tầng bình phong giữa cấp và cấp (cũng có nhưng chưa tới người ở tuổi đạt cấp , còn tên này thì cấp mọe rồi). Mà cũng vì hắn vội vàng tăng lên tu vi vì thế cũng bỏ qua cô bạn gái đáng yêu của mình. Hiện giờ nghe cô trách cứ cùng với chút lo lắng, Long trong lòng vô cùng tự trách.
Nghe Long nói vậy, Lạc Tuyết thở ra một hơi. Trong lòng tảng đá lớn cũng biến mất. Cô chỉ sợ Long xảy ra chuyện gì, đến khi đó cô thật sự không biết sống thế nào? Khoan đã, anh ấy nói anh ấy đột phá? Mà anh ấy là cấp chín, chẵng lẽ. Lạc Tuyết nhớ tới điều gì nghĩ ngợi, sau đó khuôn mặt tràn đầy khó tin, lắp bắp kêu lên:
"Long. Anh...anh đột phá cấp mười".
"Ha...ha, không cần thận đột phá".
Long xoa đầu, giả bộ ngượng ngùng trả lời Lạc Tuyết. Thấy vậy, Lạc Tuyết ánh mắt dại ra, sau đó tràn đầy sùng bái vui sướng kêu lên. Bộ dạng như là người đột phá là cô chứ không phải là Long vậy:
"Wow. Anh hiện tại là Luyện Tinh Cảnh. Trời ạ! mười bốn tuổi Luyện Tinh Cảnh. Thật không thể tin nổi?"
Con người bắt đầu trở thành Linh Sư là vào lúc bốn tuổi. Khi đó thân thể đã định hình hết tuy vậy vẫn còn chưa cố định đồng thời lúc đó trẻ con đã có thể đi đứng, nghe hiểu được công pháp tu luyện. Vì thế, ba tuổi trẻ nhỏ chính là thời điểm thích hợp nhất tu luyện linh lực. Mà con đường luyện thể cực kì gian nan vất vả. Trẻ nhỏ phải được dạy từ những động tác cơ bản tới động tác khó rồi cực khó để tránh tình trạng trong quá trình luyện thể khiến cơ thể phát sinh ám thương. Vì thế, thông thường mười sáu tuổi mới bắt đầu bước vào cấp mười. Kể cả thiên tài thì cũng phải mười năm tuổi mới đột phá cấp chín.
Long mới có mười bốn tuổi liền đột phá Luyện Tinh Cảnh, đây quả thật là điều chưa từng xảy ra. Ít nhất trong hơn hai ngàn năm qua, chưa từng có ai ở mười bốn tuổi đột phá Luyện Tinh Cảnh. Dù biết Long là thiên tài trong thiên tài nhưng tốc độ tu luyện biến thái như vậy, Lạc Tuyết cũng không thể nào tin tưởng.
Khi Lạc Tuyết chấp nhận chuyện có người ở mười bốn tuổi đạt tới Luyện Tinh Cấp. Trong lòng cô tràn đầy tự hào, Long là người nàng yêu nhất, yêu hơn cả chính bản thân mình. Người mình yêu có thiên phú khủng bố như vậy, cô vì hắn mà cao hứng.
Thấy Lạc Tuyết kích động như vậy. Long rất muốn nói ra rằng mình không phải là cấp mười mà là cấp mười ba. Thế nhưng nghĩ lại thì thôi, hắn cũng không muốn Lạc Tuyết đầu óc bị hư hỏng. Ôm lấy Lạc Tuyết, vuốt lên mũi nàng, Long cười đắc ý nói:
"Tất nhiên. Phải biết anh là ai chứ. Bạn trai của Lạc tiên tử mà ".
"Hừ, miệng lưỡi ngọt xớt"
Lạc Tuyết khẽ hừ một tiếng, thế nhưng trong mắt tràn đầy hạnh phúc liền bán dứng cô. Dù sao không một cô gái nào không thích người khác khen mình, đặc biệt là từ chính miệng người yêu phát ra càng khiến cô sung sướng, hạnh phúc:
- Tùng ... Tùng.
Lúc này, tiếng trồng trường vội vã vang lên. Lạc Tuyết cùng Long cũng rời nhau, tuy rằng không còn thân mật như vừa rồi nhưng hai người tay nắm tay, tựa sát vào nhau trốn ở trong góc tối tâm tình. Mà lúc này, các học viên cũng không chú ý tới hai người, ánh mắt nhìn lên không.
Chỉ thấy trên không, bốn người đàn ông xuất hiện. Sau lưng phe phẩy cánh chim. Có thể dùng linh lực sáng tạo cánh chim cũng chỉ có Độ Khí Cảnh cường giả mới làm được. Hiển nhiên bốn người này đều là Độ Khí Cảnh cường giả. Bọn người đàn ông, trong đó có một lão già râu tóc bạc phơ, một bộ tiên phong đạo cốt. Mặc trên người comple màu đen. Bộ dạng để người khác liên tưởng tới ông bụt thời hiện đại. Ông lão này tên là Bùi Thiên, thực lực là Độ Khí Cảnh cấp , là hiệu trưởng học viên. Bốn người còn lại đều có thực lực Độ Khí Cảnh cấp , là phó hiệu trưởng học viện.
Trong ánh mắt tràn đầy súng kính, hâm mộ của học viên. Bốn người Bùi Thiên từ từ hạ xuống, thu hồi năng lượng cánh. Hắn cao giọng nói lớn, trong âm thanh có mang theo linh lực khiến giọng hắn khuếch tán ra khắp sân trường:
"Xin chào các em. Thầy là Bùi Thiên, hiệu trưởng học viện Hà Bắc. Hôm nay là một ngày cực kì trọng đại đối với học viên nói chung và những học viên lớp chín nói riêng. Hôm nay, ngày //, như hàng năm trường ta tổ chức "cuộc thi xét tuyển" để xét các em có đủ điều kiện lên lớp hay ở lại lớp hay không?
Thể lệ thi như sau. Có hai phần thi.
Phần thứ nhất: Kiểm tra thực lực. Thực lực đạt tới Nguyên Sơ Cảnh cấp năm trở lên liền thông qua.
Phần thứ hai: Đấu đối kháng. Khối lớp mười chia thành năm lớp là A, B, C, D, E. Trong đó lớp A là lớp chuyên, lớp B, C là lớp cận chuyên, lớp D là lớp thường và lớp E là lớp yếu. Những học viên thông qua phần thứ nhất liền sẽ được máy tính ngẫu nhiên xếp thành đối thủ của nhau. Phần thi này là có ba cửa. Những người thắng cửa đầu tiên sẽ đước tiến vào cửa tiếp theo. Còn người thua sẽ bị xếp vào lớp E. Tương tư như vậy. Những học viên vượt qua cả ba phần thi liền tiến vào lớp chuyên A. Mọi người nghe rõ rồi chứ".
Bùi Thiên nói xong, phía dưới mọi người đồng thanh hô lớn:
"Đã rõ"
Đồng thời trong mắt tràn đầy chiến ý. Bọn họ chờ đợi cuộc thi này lâu lắm rồi. Đây là một cuộc thi vừa là nơi biểu hiện thực lực bản thân mình cho người thiên hạ, không phải sao? đối với những cô câu bé ở cái tuổi này. Hư danh là thứ rất quan trọng đối với bọn họ. Một cơ hội đạt được danh tiếng truyền khắp học viên, bọn họ sao không thể không hưng phấn chứ. Tất nhiên có người vui, có kẻ buồn. Kẻ buồn chính là những học viên thực lực không đạt tới cấp năm. Vì thế đành ngậm ngùi ở lại lớp rồi
Thấy các học viên chiến ý sục sôi như vậy. Bùi Thiên hài lòng, phất tay quát:
"Vậy ta chính thức tuyên bố: Cuộc thi xét tuyển bắt đầu".