Phòng gia chủ. Long ngồi đối diện với cha mình. Trên bàn là một bàn cờ cờ vua với những con cờ vua được làm từ hình chiếu d vô cùng sống động.
Long phất tay, một con tốt với hình một chiến binh cầm kiếm xông lên phía trước hai bước. Đi nước cờ xong, Long nhìn cha mình hỏi:
" Cha gọi con tới đây có gì không?".
" Chẳng lẽ không có việc gì thì ta không được gọi sao?" Nguyễn Trung Kiên có chút bất mãn, đưa ra nước cờ nói.
Nghe vậy, Long cười khinh bỉ không nói gì. Hắn thừa biết tính cha mình, là một người nghiêm khắc, quản lý cả một gia tộc khổng lồ. Ông rất ít có thời gian cùng với Long nói chuyện riêng. Mỗi khi hai người ngồi cùng nhau, là y như rằng có chuyện gì đó mà Nguyễn Trung Kiên muốn Long làm. Vì thế, Long hoàn toàn không tin cha mình gọi mình tới đây chỉ để tâm sự.
" Được rồi. Quả thật ta gọi con tới đây là có chuyện"
Nguyễn Trung Kiên cười cợt sau đó nghiêm giọng:
" Ông nội muốn con trở về gia tộc"
Nghe Nguyễn Trung Kiên nhắc tới hai tiếng "ông nội". Long khẽ run lên, trong đầu hắn hiện lên một ông lão râu tóc bạc phơ, thân hình cường tráng, khuôn mặt phúc hậu tràn đầy trìu mến xoa đầu hắn. Nghĩ tới đấy, đôi mắt Long khẽ đỏ lên
Lắc đầu để những hình ảnh đó biến mất. Long đi một nước cờ. Sau đó hắn bình tĩnh trả lời:
" Con không trở về"
" Tại sao! Hiện tại Trình Thành đã tỉnh lại, nó cần phải học rất nhiều thứ. Chẳng lẽ con không muốn dạy nó sao?" Nguyễn Trung Kiên khuyên bảo.
" Cha. Trình Thành bản thân mang có huyết mạch của Trần, Nguyễn, Lạc gia. Chỉ cần gia tộc chọn những giáo viên thật tốt day nó. Con tin tưởng, tương lai của nó bất khả lượng. Nó rất có thể đạt tới cảnh giới Thiên Nhân, thậm chí là Tiên Tuyệt cảnh. Vì thế, thà rằng để những người trong gia tộc dạy bảo còn hơn là để con dạy, dù sao con mới chỉ có mười bốn tuổi mà thôi"
Long cười lắc đầu. Hắn mặc dù rất muốn dạy bảo Trình Thành, dù sao từ mặt nào đó cậu là con trai của hắn và Lạc Tuyết. Thế nhưng nghĩ tới nhiệm vụ của mình, nghĩ tới ánh mắt khi đó của ông nội, hắn vẫn cương quyết không trở về.
Nghe vậy, Nguyễn Trung Kiên trầm mặc. Long nói hoàn toàn đúng khiến ông không thể phản bác. Trình Thành có huyết mạch của Long và Lạc Tuyết, thế nhưng cậu lại do Trần Hoa cùng ông sinh ra. Trong người ngoài huyết mạch của Long và Lạc Tuyết còn có huyết mạch của ông và Trần Hoa. Như vậy, bản thân Trình Thành mang theo ba loại huyết mạch.
Có ba loại huyết mạch khác nhau, Trình Thành thiên phú cực kì kinh khủng, chỉ cần dạy bảo thật tốt, Trình Thành rất có thể đột phá Thiên Nhân Cảnh trong truyền thuyết.
Mà sự dạy bảo tốt nhất thì nên tới từ những giáo viên có kinh nghiệm dày dặn. Ông biết điều này và ông nói thế cũng chỉ là muốn Long vì Trình Thành mà trở về mà thôi.
" Long, cha thật không hiểu. Tại sao con lại đâm đầu vào cái ước mơ vô bổ đó chứ. Con muốn nổi tiếng, muốn được vạn người kính trọng thì chỉ cần con đảm đương chức tộc trưởng thì con hoàn toàn có thể đạt được điều đó . Làm gì cứ phải đi theo con đường giải trí. Con trai, nghĩ lại đi. Mặc dù lần này trở về, con sẽ không còn là tộc trưởng, thế nhưng cha tin tưởng, ở trong gia tộc, địa vị của con sẽ cực kì to lớn"
Nguyễn Trung Kiên vẫn chưa từ bỏ , hết lời khuyên ngăn Long
Long lắc đầu đứng dậy đi ra cửa sổ. Ánh mắt hắn nhìn lên trời tràn đầy vẻ suy nghĩ. Rất lâu sau, hắn mới thở dài lên tiếng:
" Cha, cha không hiểu đâu, kể cả ông nội cũng không hiểu được điều con làm đâu. Thế giới này, ngành giải trí bị các người là một ngành vô bổ, thế nhưng đối với con, cái ngành đó có thể khiến cả thế giới này biển đổi. Không những thế, đây cũng là một loại tu luyện Vì thế, một khi con đạt được tham vọng hoặc là ông nội đồng ý việc làm của con, ủng hộ con thì con mới trở về"
Khi biết ở thế giới này, ngành giải trí được coi như một ngành nghề vô bổ. Những bộ phim, những bài hát, những bộ tiểu thuyết, truyện tranh... hoàn toàn không được mấy ai coi trọng. Tất cả các phát minh khoa học chỉ nhằm mục đích cho con người tu luyện, khám phá vũ trụ, quân sự chiến tranh.
Lúc đó, Long liền nảy lên một tham vọng, hắn muốn đưa tất cả những bộ phim nổi tiếng, những bài hát bất hủ, ... của Địa Cầu đến thế giới này, hắn muốn trở thành ông tổ của ngành giải trí, biến nó trở thành một món ăn tinh thần không thể thiếu của người dân đại lục.
Ban đầu, đó chỉ là một tham vọng nhỏ. Thế nhưng từ khi đạt được chân nguyên, tham vọng này của Long trở lên vô cùng khủng bố. Hắn thề bằng mọi giá phải hoàn thành tham vọng này.
Lại nói. Ước mơ của Long bị người trong gia tộc kịch liệt phản đối. Đến cả người ông nội yêu thương hắn nhất cũng bắt Long phải từ bỏ ước mơ này.
Ở đây, ngành giải trí giống như ngành điện tử ở Địa Cầu vậy. Ai cũng cho rằng điện tử là một thứ vô bổ, hại sức khỏe. Những game thủ là những con nghiện. Phần lớn mọi người đều có cái nhìn cực kì xấu đối với điện tử nói chung và các game thủ nói riêng. Bản thân Long cũng vì muốn trở thành một game thủ chuyên nghiệp mà bị gia đình phản đối gay gắn đến nổi hắn không thể từ bỏ ước mơ đó.
Thế nhưng lần này lại khác. Long quyết tâm thực hiện ước mơ của mình. Bản thân hắn ở thế giới này đã có đủ rồi.
Thực lưc? hệ thống trong tay, thực lực đối với Long hoàn toàn chỉ là chuyện nhỏ.
Tiền tài? nếu như ước mơ của hắn thành công, hắn hoàn toàn có được vô số linh tệ, thậm chí có thể trở thành người giàu nhất tinh hệ này.
Địa vị? thực lực có chẳng lẽ còn lo không có địa vị.
Mỹ nữ? Lạc Tuyết, Uyển Như, Thanh Mị đều là những siêu cấp mỹ nữ mà dù đi khắp đại lục cũng ít gặp được.
Mọi thứ đã có, cũng chỉ có ước mơ trở thành ông tổ ngành giải trí là chưa đạt được. Vì thế, dù có phải cùng gia đình trở mặt, từ bỏ chức vị gia chủ, bị đuổi khỏi gia tộc, hắn cũng đồng ý, chỉ vì một chấp niệm trong lòng: Ông tổ ngành giải trí
Nghe Long nói bằng một giọng tràn đầy kiên định. Nguyễn Trung Kiên cười khổ, ông không hiểu tại sao Long lại đâm đầu vào cái tham vọng vô bổ. Dù có thực hiện được thì sẽ mang lại cái gì? Thế giới này tu luyện, phát triển khoa học kĩ thuật làm chủ, ai lại đi xem mấy quyển tiểu thuyết, mấy bộ phim hay nghe mấy ca khúc mà không giúp gì tới tu luyện. Ông, thật sự không hiểu nổi.
" Ông nội biết con sẽ không đồng ý. Vì thế ông nội cũng truyền lời với con. Nếu trong vòng ba năm, con không kiếm được tỷ linh tệ. Thì con phải bắt buộc trở về gia tộc, từ bỏ tham vọng và tập trung vào tu luyện"
Nguyễn Trung Kiên biết không thể nào thay đổi được quyết định của Long. Vì thế, ông đành nói ra những lời mà cha mình đã nói trước đó.
" Ha... ha, tỷ linh tệ, ông nội thật sự là biết ra điều kiện đó. Thế nhưng, phải để ông thất vọng rồi. tỷ linh tệ trong ba năm, đối với con là điều cực kì dễ dàng"
Long nghe vậy, cuồng vọng cười lớn. Nếu như có người bảo rằng trong vòng bă năm kiếm tỷ linh tệ, chắc chắc mọi người đều sẽ cho hắn là ngu ngốc. Dù sao tỷ linh tệ nếu đổi ra tiền việt một triệu tỷ Vnđ. Ba năm kiếm một triệu tỷ vnđ, họa có đi cướp ngân hàng hoặc là bán Bát Phẩm, Cửu Phẩm đan dược thì may ra còn kiếm được. Thế nhưng, đối với Long , điều này hoàn toàn dễ dàng thực hiện. Bởi vì ngành giải trí là một mỏ vàng , một mỏ vàng mà chỉ có hắn biết được giá trị của nó.
" Ta mong con làm được như những gì mình nói" .
Nguyễn Trung Kiên cười cợt. Mặc dù ông muốn Long từ bỏ ước mơ đó. Thế nhưng, ông càng không muốn Long thất bại, bởi vì nếu hắn thất bại, đó chính là đả kích vô cùng lớn đối với con trai mình. Khi đó, mọi điều tồi tệ sẽ xảy ra. Ông khôn muốn chút nào.
" À, Ông nội có nói nhắn rằng: Bốn năm sau, dù thành công hay thất bại, con cũng phải trở về gia tộc một chuyến. Bởi vì khi đó là thời gian Cửu Hoàng Tranh Tài diễn ra, và cũng là lúc " Nam Việt Bí Cảnh" mở ra".
Nghe thế, Long hai mắt lóe lên một tia sát ý sau đó trong nháy mắt biến mất. Nhìn về phía Nguyễn Trung Kiên gật đầu sau đó quay đầu rời đi.
" Con đã biết. Cha, không có gì, con xin cáo lui"
" Nè. chẳng lẽ con không đánh nốt bàn cờ này sao. Ta đang thắng thế mà".
Thấy Long rời đi. Nguyễn Trung Kiên hô lớn. Nghe vậy, Long không quay đầu cười ha hả:
" Cha. ngài thua rồi".
Sau đó, liền bước ra khỏi phòng. Để lại Nguyễn Trung Kiên ngơ ngác nhìn bàn cờ. Chỉ thấy trên bàn cờ. Quân Tướng của ông đã bị quân Hậu, quân Tượng, quân Xe của Long chiếu tướng. Một pha chiếu tướng hết cờ khiến ông hoàn toàn thua.
" Haiz. Thằng này đúng là yêu nghiệt mà"
Thấy mình thua, Nguyễn Trung Kiên thở dài đấm ngực buồn bã lên tiếng.
" Anh hai, anh nhớ thường xuyên về thăm em đó nha"
Bên ngoài cửa gia tộc. Trình Thành ánh mắt tràn đầy không nỡ rời xa nhìn theo Long hô hào.
Nghe thế, Long cười xoa đầu cậu cười nói:
" Ừm. Nếu có thời gian anh sẽ trở về. Cơ mà, ở nhà em phải ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ đó"
" Vâng" Trình Thành gật đầu thật mạnh đáp.
" Bảo bối. Nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng để bị ốm đó."
Trần Hoa ôm lấy Long, giọng nói toát lên vẻ quan tâm cùng lo lắng
" Mẹ, con lớn rồi. Sẽ tự biết lo cho bản thân mình" Long mỉm cười đáp. Sau đó hắn rời khỏi Trần Hoa ôm ấp, đi về phía ô tô , bước vào trong xe dơ tay lên vẫy:
" Cha, mẹ. Con đi đây".
Nói xong, hắn khởi động xe. Lập tức, chiếc xe liền bay lên không , hóa thành bạch quang bay về phía chân trời, để lại một nhà ba người ở dưới mặt đất ngẩng đầu nhìn theo.
Bên trong Fly Car. Lạc Tuyết có chút nghi hoặc nhìn Long lên tiếng:
" Long, tại sao anh lại vội vàng về sớm vậy".
Nếu bình thường, Trình Thành tỉnh lại thì chắc chắn Long sẽ ở nhà một thời gian để chơi cùng em trai mình. Thế nhưng thật không ngờ, sau khi cùng cha nói chuyện một buổi sáng liền lập tức rời đi. Điều này khiến cô thật sự khó hiểu.
" Ông nội hạ lệnh. Trong vòng ba năm anh không kiếm được tỷ linh tệ. Sẽ bắt anh trở về gia tộc"
" Trời ạ! chuyện này...." Uyển Như nghe vậy, khiếp sợ kêu lên. Gia tộc của Uyển Như dù to lớn, giàu có thế nhưng cũng không đạt tới con số tỷ linh tệ. Vậy mà hiện tại, Long cần phải kiếm một số tiền khổng lồ như vậy trong ba năm, điều này khiến Uyển Như khiếp sợ vô cùng.
Chỉ có Lạc Tuyết là biết lý do tại sao ông nội Long lại ra yêu cầu này. Cô nghiêm mặt nhìn Long :
" Chẳng lẽ, hiện tại anh muốn....".