Dương Triếp lạnh lùng nhìn lướt qua khu vực bình luận, lúc này ảnh chụp trình chiếu hoàn tất.
"Chào anh, Trần Phi. Anh chắc không biết tôi đâu, nhưng tôi biết anh, tôi muốn cùng anh chơi một trò chơi!"
"Ô ô ô..."
Trần Phi cố gắng giãy dụa, nhưng hắn căn bản nói không nên lời.
Dương Triếp liếc nhìn một cái. Ánh mắt đối phương tràn đầy sự kháng cự, dáng vẻ không cam lòng.
"Ha ha, sao vậy? Anh muốn biết vì sao tôi tìm được anh à? Không thể phủ nhận anh là một tên biến thái rất thông minh, mấy lần phạm tội đều không để lại manh mối có giá trị. Tất cả những điều phức tạp đều vận hành theo logic, cũng chỉ có một loại logic hợp lý duy nhất, đó chính là chân tướng của sự thật. Trên sân thượng hai toà nhà xảy ra vụ việc có lưu lại một vài vết ma sát tạp nham. Nhìn có vẻ không liên quan, nhưng tôi đã tìm ra cách giải thích logic cho chúng!"
Nghe đến đây, Vu Kiện cầm bút nhanh chóng ghi chép.
Tại phòng họp đối diện trong thị Cục, Lưu Đồng Minh cũng gật gật đầu.
"Nghe kỹ một chút, đều là điểm tri thức, nhớ tốt về sau còn học tập!" Nói xong, vỗ lên ót Tiểu Vương một cái.
"Đúng đúng đúng, nhất định phải nhớ kỹ." Tiểu Vương liên tục tán thành.
Dương Triếp nói: "Có cần tôi giải thích rõ ràng không?"
Trần Phi trừng lớn đôi mắt. Hắn không có cách nào nói chuyện, nhưng Lưu Đồng Minh cùng đội viên đều theo bản năng nghĩ đến chữ: cần!
"Anh đã lắp đặt hai cái ròng rọc cố định và một đầu dây leo núi chuyên dụng trên sân thượng, sau đó dùng hai ròng rọc động làm móc treo. Trình tự xuyên dây lần lượt là: ròng rọc cố định, ròng rọc động, ròng rọc cố định, ròng rọc động. Với kiểu thiết kế này, sức nặng được chia đều cho cả bốn ròng rọc, anh có thể tiết kiệm được ba phần tư khí lực. Đầu tiên, anh cố định dây cáp trên thân thể người bị hại, tiếp lấy đẩy họ xuống lầu, sau đó lại kéo lên, thần không hay quỷ không biết..."
"CMN! Streamer đang cho chúng tôi học tiết vật lý à?"
"Mặc dù nghe không hiểu, nhưng cảm giác rất trâu bò!"
"Tôi phục, còn dùng cả tổ hợp ròng rọc! Xem ra đầu năm nay, muốn giết người vẫn phải học tốt vật lý!"
"Tôi thì sắp bị giáo viên hoá học ép chết!"
Cư dân mạng không ngừng phát ra bình luận. Cùng thời điểm, khuôn mặt Lưu Đồng Minh ngốc triết, bất quá hắn đại khái vẫn nghe hiểu. Trước đó hắn cũng nghĩ qua, thi thể có phải hay không bị kéo lên, nhưng một mực chưa tìm ra cách thức rõ ràng. Người lớn như vậy, sao có thể nhanh chóng kéo lên mà không bị bảo vệ toà nhà phát hiện? Đây có lẽ là cách giải thích tốt nhất.
"Trâu, trâu bò. Không hổ danh là Nhà Thiết Kế Tử Vong IQ cao!"
Tiểu Vương nháy nháy mắt: "Đội trưởng, anh nghe hiểu?"
Lưu Đồng Minh ba một cái, bàn tay vỗ lên gáy đội viên: "Đừng nói nhiều, tập trung học tập!"
Thời khắc này, Trần Phi vô cùng rung động. Điều Nhà Thiết Kế Tử Vong vừa nói, hoàn toàn chính xác!
"Chết tiệt! Phương pháp mình tân tân khổ khổ suy nghĩ hơn mấy tháng trời lại bị hắn dùng vài ngày phá giải, CMN!"
Nhìn ánh mắt giãy dụa của đối phương, thanh âm băng lãnh trầm thấp của Dương Triếp lại vang lên lần nữa.
"Thời gian đã không sai biệt lắm, trò chơi hôm nay vô cùng đơn giản. Như anh thấy, đạo cụ đặt trên đầu được gọi là Thiết Bị Xé Hàm, là bản thăng cấp của Mặt Nạ Tử Vong. Nó ôm trọn hai quai hàm trên dưới của anh, sau khi máy bấm giờ vang lên, miệng của anh sẽ bị tách ra. Cái này vừa vặn có công dụng ngược lại với khoá mõm động vật. Để tôi làm mẫu cho anh xem!".
Vừa nói xong, màn ảnh TV liền lóe lên, xuất hiện một cái máy móc giống y đúc thứ trên đầu Trần Phi. Thiết bị được gắn vào mô hình xương sọ.
Tích tích tích tích, thanh âm máy bấm giờ không ngừng vang lên.
Tiếp lấy đinh một tiếng, chỉ nghe cờ-rắc, hai quai hàm trên mô hình trực tiếp bị tách nát.
"CMN!!!" Tròng mắt Trần Phi đều muốn trợn lồi ra. Hắn đột nhiên cảm thấy đau miệng, sợ hãi vô tận trong nháy mắt xông thẳng lên đầu, toàn thân trên dưới lạnh như băng.
Thấy cảnh này, người xem cũng giật mình kêu lớn.
"CMN! Uy lực của thứ đồ chơi này thật lớn!"
"Nhìn thật soái? Tôi cũng muốn làm một cái!"
"Ta cũng muốn! Mang trên người có vẻ rất trâu bò!"
Quan sát ánh mắt vô cùng hoảng sợ của Trần Phi, Dương Triếp phi thường hài lòng, tiếp tục nói: "Như anh thấy, chỉ có một chìa khóa duy nhất có thể mở thiết bị, nó ở bên trong que kem trước mặt anh. Thời gian là ba phút, nếu như không thể thành công mở khoá, vào giây cuối cùng, camera DSLR sẽ nháy máy chụp lại cảnh tượng tử vong của anh. Động tác phải nhanh, sống hay chết, mau quyết định!"
Vừa dứt lời, chỉ nghe ông một tiếng, Trần Phi ngẩng đầu lên nhìn. Phía trên hạ xuống hai cái dây kéo. Dây sau treo cố định chiếc máy DSLR của hắn, máy ảnh chuẩn xác hạ xuống ngay đối diện. Dây trước thì gắn một que kem hình trụ tròn ước chừng dài hai mươi centimet, đường kính khoảng mười centimet, bên trong có chứa một cái chìa khoá nhỏ. Tuy nhiên, que kem cũng không chỉ đơn thuần là đá, còn có một đống vụn sắt tạp nham đóng băng cùng, phi thường sắc bén kinh khủng.
Thời điểm que kem và máy ảnh DSLR song song hạ xuống, chỉ nghe hoa một tiếng, màn hình TV chuyển biến, xuất hiện đồng hồ đếm ngược ba phút, đồng thời, bên tai Trần Phi cũng vang lên tiếng tích tích tích tích đòi mạng.
Thanh âm kia khiến tất cả thần kinh của Trần Phi đều kéo căng lên, một thân mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm ướt quần áo.
"Fuk!"
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."
Khuôn mặt Trần Phi như phát điên, giơ tay muốn kéo cây kem qua, dự định dùng trang bị trên đầu đập nát nó, kết quả liền phát hiện cái dây kia bị cố định, kéo không động đậy, đầu mình cũng với không tới, chỉ có thể dùng tay chạm đến.
"Tiên sư cha mày!"
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"
Trong lòng Trần Phi vô cùng sụp đổ, nhưng hắn lập tức nghĩ tới, băng, hòa tan, đúng, hòa tan băng! Nhất định là chính nó!
Rất nhanh, Trần Phi dùng tay nắm chặt que kem, trên tay truyền đến từng đợt đau đớn, giống như kim đâm, thế nhưng tốc độ hoà tan quá chậm.
"Chẳng lẽ phải dùng tay chà sát?"
"Tiên sư cha mày!"
Trong đầu Trần Phi mắng chửi, nhưng vẫn cắn răng làm, hai tay chà sát bên trên que kem. Hàng tá vụn sắt phía dưới giống như những lưỡi dao sắc bén, trực tiếp vạch ra vô số lỗ nhỏ trên bàn tay hắn, máu me đầm đìa, tích tích đáp đáp chảy xuôi. Bất quá đột nhiên hắn phát hiện, cây kem này làm bằng nước muối!
"Ô ô ô ô..." Trần Phi đau đến gân xanh đều nổi lên.
Một bên, cư dân mạng cũng sợ ngây người.
"CMN! Đáng sợ!"
"Cảnh tượng thật tốt!"
"Hắn muốn móc hết mấy cái vụn sắt ra sao?!"