Một người bước xuống từ trên xe, Dương Triếp liền bất ngờ, bản thân lại nhận biết hắn, chính là tên cướp ở Trung tâm Tài Chính, Trương Diệp.
"Đại ca, là kẻ đó!"
Trương Diệp nhìn đầu trọc một cái: "Mày lưu lại, những người khác trở về!"
"A?"
"Lỗ tai điếc sao? CMN!"
Mấy chục người đang giương cung bạt kiếm, lập tức trèo lên xe máy, nương theo tiếng động cơ oành oành, toàn bộ rút lui, để lại một làn khói trắng xoá.
Dương Triếp cũng không nghĩ gặp được tên này ở đây.
Trương Diệp bước tới, dâng một điếu thuốc lên nói: "Đêm nay thật xin lỗi, không nghĩ tới là anh, tôi tên Trương Diệp!"
Dương Triếp không nhận, tự mình rút một điếu thuốc ra rồi đáp: "Nhìn đám thuộc hạ liền biết ông chủ là hạng người như thế nào, mẹ nó còn không bằng một tên móc túi."
Hô!
Trương Diệp vô cùng xấu hổ rút tay về.
"Từ hôm nay trở đi, người của anh nếu còn dám bước vào địa bàn của tôi, hậu quả tự chịu!"
"Vâng! Tôi cam đoan sẽ không có lần sau!"
Trương Diệp nói xong, vẫy vẫy tay, đầu trọc ôm cánh tay bị gãy, tranh thủ thời gian chạy tới.
"Phế của mày một tay còn nhẹ đấy, không mau xin lỗi!" Trương Diệp hung hăng trợn mắt nhìn đầu trọc.
Đầu trọc vạn phần ủy khuất, cúi đầu: "Thật xin lỗi!"
"Cút! Đừng để tôi gặp lại anh!" Dương Triếp lớn tiếng quát lạnh.
Đầu trọc bị dọa run lên, mau chóng lùi ra. Trương Diệp lập tức tiến lên châm điếu thuốc, nói: "Thân thủ của anh tốt như vậy, làm bảo an quá đáng tiếc."
"Đáng tiếc? Vậy đi ăn trộm sao? Hay đi sờ đùi nữ nhân?"
Trương Diệp xạm mặt, vô cùng lúng túng, sau đó tiếp tục: "Thành phố Thượng Hải mới thành lập một tổ chức, gọi là Đội Bắc Sát, nghe nói từ phương bắc tới, tài chính sung túc, nếu như anh gia nhập với bọn họ, khẳng định sẽ đạt được lợi ích không nhỏ!"
"Đội Bắc Sát?"
"Đúng vậy, nghe đồn bọn họ chuyên săn giết Nhà Thiết Kế Tử Vong, người bỏ vốn là phụ huynh của bốn học sinh bị thẩm phán lần trước, gần đây thấy bảo thân nhân của Nhậm Thạch Lâm cũng bơm hơn ngàn vạn vào, thành viên bên trong đều rất xung mãnh!"
Dương Triếp cười lạnh đáp: "Săn giết Nhà Thiết Kế Tử Vong?"
Trương Diệp cũng cười: "Trên danh nghĩa thế thôi, người ngốc nhiều tiền, ngu gì không cầm."
"Vậy sao anh không đi?"
"Tôi quen tự do tự tại, không chịu được trói buộc!"
"Tôi cũng vậy!" Dương Triếp nói xong, quay người rời đi.
Trong phòng an ninh, Tôn Kiêu hoàn toàn choáng váng, sau khi Dương Triếp tiến đến, cả người nhanh chóng nhào tới.
"Nam thần, đại ca, vừa rồi thật sự quá soái, anh trước kia là lão đại của bọn chúng à?"
Dương Triếp xạm mặt: "Anh đang vũ nhục tôi sao?"
"Không không không, tuyệt đối không có, tôi xin thề..."
"Được rồi, sự tình đã xử lý xong, tôi về trước!" Dương Triếp cắm hai tay trong túi, rời khỏi Phong Cảnh Thủy Ngạn.
Thời điểm hắn ẩn mình vào bóng tối, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười đầy tà mị.
"Đội Bắc Sát, hi vọng các anh chuẩn bị sẵn sàng!"
Sáng sớm.
Ong ong ong...
Một con ruồi bay tới bay lui trong phòng.
Dương Triếp đen mặt mở mắt, nếu có phi tiêu, hắn nhất định sẽ ném chết con ruồi kia.
Không biết có phải do cảm nhận được cơn tức của hắn hay không, một lát sau con ruồi liền biến mất.
Dương Triếp mở điện thoại di động như thường lệ, xem xét những tin tức mới.
Bên trong có một đầu.
"Kiếm Châu đêm qua lại mất tích một người!"
"Lại có người mất tích?"
Dương Triếp lập tức nhấn vào, cũng giống lần trước, sống chết chưa rõ.
Dù liên tiếp mất tích hai người, điều tra của cảnh sát vẫn không tiến triển chút nào. Điều này khiến người dân địa phương tương đối bận tâm, thấp thỏm và sợ hãi.
"Hi vọng các cô gái được bình an vô sự!"
"Bây giờ tôi cũng không dám ra ngoài vào ban đêm!"
"Khẳng định đã chết, thi thể hoặc bị tách rời, hoặc bị thả dưới sông, bản án loại này rất khó giải quyết!"
"Thật khủng khiếp, hiện tại làm sao mà có nhiều biến thái như vậy chứ?"
Dương Triếp quét mắt một vòng bình luận của mọi người, sau đó lên Weibo tra một chút tin tức về người bị hại. Nạn nhân đầu tiên gọi là Chu Gia Oánh, tuổi; người thứ hai tên La Vân Vân, tuổi; cả hai đều có sở thích chạy bộ buổi tối. Tuy nhiên, từ những tấm ảnh trên Weibo, có thể thấy hai cô gái này đều có hình thể tương đối mập mạp, giá trị nhan sắc không cao, khả năng cướp tiền cướp sắc dường như không lớn.
Bất quá, mặc kệ mục đích của hung thủ là gì, Dương Triếp đều có một loại dự cảm bất an, hắn bèn quyết định điều tra thêm chút nữa.
...
Kiếm Châu, trên ngọn núi hoang nào đó.
Sáng sớm, từng con gà xương đen mập mạp duỗi đầu ra khỏi lồng, trừng lớn đôi mắt nổi đầy mụn thịt, quang quác kêu la.
"Ha ha, những bảo bối của chúng ta lại đói bụng rồi!" Lúc này, một người đàn ông râu ria rậm rạp toe toét cười, mặt mũi tràn đầy vui sướng.
Nam nhân mặt tròn bên cạnh lau mồ hôi đáp: "Nuôi thêm một tuần nữa liền có thể xuất lồng! Kiếm tiền bằng hai tay thật là thiết thực!"
"Đặc biệt còn có cảm giác thành công, đúng không?" Người đàn ông râu ria cười khà khà.
Cả hai vui vẻ trò chuyện với nhau, đồng thời mùi thức ăn thơm lừng truyền ra từ trong phòng bếp, trên bàn bày biện đủ các loại món ngon mỹ vị, chân giò heo, canh gà xương đen, cá chép dấm đường,...
"Nào nào, nhanh nhanh nhanh, bưng vào, để các cô gái ăn thật ngon!" Đầu bếp nam nhẹ nhàng cười nói.
Tên xăm mình ở đối diện lập tức đặt thức ăn lên khay, bưng đến một căn phòng khác.
Vừa mở cửa.
Ong ong ong...
Rất nhiều ruồi bay tán loạn trong phòng.
"Nào, mỹ nhân, ăn cơm." Tên xăm mình cười khì khì lên tiếng.
"Ô ô ô, anh định làm gì? Tôi muốn về nhà! Tôi không muốn ở đây!"
"Cầu xin anh thả tôi ra, bao nhiêu tiền cũng được!"
Chỉ thấy, giữa phòng đặt năm cái thùng tắm bằng gỗ rất lớn, hai trong số đó mỗi bên nhốt một người phụ nữ. Nắp thùng làm bằng chất liệu cùng loại, đậy kín, ở giữa có khoét lỗ hở, vừa vặn để đầu hai cô gái thò ra ngoài.
"Hắc hắc, các mỹ nhân đói bụng chưa? Nào, trước ăn chút cơm đi, để tôi đút cho các cô." Tên xăm mình nói xong, bày đồ ăn lên trên nắp thùng.
Chịu đói một buổi tối, hai cô gái vừa ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng lập tức kêu rột rột.
"Ực!"
Có người còn nuốt nước miếng một cái.
Tên xăm mình thấy thế, cười ha ha: "Đến, tôi đút cho, ăn nhiều lên, chúng tôi không phải kẻ xấu, chắc chắn sẽ không giết các cô, nhưng điều kiện là các cô nhất định phải nghe lời."
Quan sát đối phương từng ngụm từng ngụm ăn cơm, nét cười trên mặt tên xăm mình càng ngày càng thô bỉ.
Đút người này xong, lại chạy sang đút cho người kia.
Thời điểm tên xăm mình đang cho một người ăn, cô gái còn lại trơ mắt nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Anh, tôi... Tôi buồn đi đại tiện... Có thể cho tôi giải quyết một chút không..."
Tên xăm mình nhếch miệng cười hắc hắc: "Đại tiện là tốt, không cần nhịn, cô cứ ăn nhiều vào."