Dương Triếp trở về từ thành phố Thượng Hải.
Lần này, hắn cũng không nghĩ tới gặp được bốn tên tội phạm tâm thần, bốn người đều có triệu chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội nghiêm trọng. Không chỉ dùng năm người dân du cư nuôi giòi, trước kia lũ khốn này cũng từng phạm tội, ẩn núp dưới cống thoát nước, bắt cóc trẻ em, sau đó cắt đầu nạn nhân đốt thành cái bô, điểm PK mỗi người đều vượt quá tám lăm.
Tuy nhiên, Dương Triếp đã sử dụng "thẻ cài đặt thời gian" lên mục tiêu.
Tràng cảnh: Thế Giới Tổn Thương.
Để bọn họ cảm nhận được một thế giới tràn đầy đau đớn. Độ khó cao cấp.
Lần livestream này cũng giống như vụ án của Kẻ Móc Ruột, hắn thiết kế riêng cho bốn người bọn họ một trò chơi đặc biệt, vòng vòng đan xen, muốn sống sót rời đi, đại não nhất định phải linh hoạt, đột phá.
"Hừ, phim hay lập tức sẽ bắt đầu!"
Khóe miệng Dương Triếp lộ ra một tia cười lạnh như băng.
Lúc này, theo tin tức mà truyền thông gửi tới, đám dân mạng đều vô cùng náo động.
"Bồn tắm hành hình? Để các cô gái ngồi xổm trong nước sao? Quá tàn nhẫn!"
"Má ơi! Nếu lầu trên biết được loại tra tấn này diễn ra như thế nào, chẳng biết sẽ có cảm tưởng gì!"
"Mới đi tra cứu xong, mẹ, những kẻ này thật thái!"
"Tôi vừa ăn cơm gà quay, kết quả đọc được, suýt thì nôn!"
"Lầu trên tới từ Kiếm Châu à? Tôi vừa mới nhìn thấy trên Post Bar, nói những tên thái kia dùng kẻ lang thang nuôi giòi cho gà ăn, đã từng bán một tổ, trên trăm con!"
"Lầu trên thật lợi hại, tôi cũng đến từ Kiếm Châu, tôi đang ăn gà, CMN!"
Rất nhiều người đều chưa từng nghe nói về loại hình tra tấn này, vì vậy, cụm từ "bồn tắm hành hình" nhanh chóng leo thẳng lên hot search. Đợi mọi người hiểu được những chuyện xảy ra về sau, triệt để chấn kinh, triệt để phẫn nộ, tiếng hò giết tràn ngập trên toàn bộ khu vực bình luận.
"Tử hình! Nhất định phải tử hình!"
"Mau mau truy nã, phái thêm người, quá kinh khủng, bây giờ ở nhà cũng cảm thấy không an toàn!"
Tuy nhiên rất nhanh, những tin tức do truyền thông xâm nhập, đào móc ra đập vào mắt người xem. Khi mọi người thấy được thời gian livestream phát sóng, năm chữ Nhà Thiết Kế Tử Vong liền bá chiếm khu vực bình luận.
"Nhà Thiết Kế Tử Vong uy vũ! Thời khắc mấu chốt vẫn phải nhờ anh ra tay!"
"Muốn vĩnh sinh, tìm Xuân ca; muốn phá án, tìm Nhà Thiết Kế Tử Vong!"
( Xuân ca = ca sỹ Lý Vũ Xuân)
"Quả nhiên đáng tin nhất vẫn là Nhà Thiết Kế Tử Vong! Bằng không hai cô gái kia sợ rằng cũng phải... "
"Những người vô gia cư đáng thương trước đó, chết đều không người biết, ài!"
"Mấy giờ sẽ phát sóng nhỉ? Đêm nay xem chừng phải canh gác rồi!"
Cùng lúc, bởi vì liên quan đến Nhà Thiết Kế Tử Vong, bản án được chuyển giao cho Tổ trọng án số . Bên kia, cảnh sát Kiếm Châu cũng không dừng lại. Do danh tự trên Giấy Thông Báo Tử Vong đã bị xé rách, bọn họ quyết định tra xét việc tiêu thụ gà lông xù từ khu vực xung quanh dưới núi, thật đúng là muốn đem bốn tên hung thủ đào móc lên.
Bọn người Lâm Cửu Nguyệt quan sát ảnh chụp do cảnh sát Kiếm Châu gửi tới, từng cảnh tượng đều vô cùng độc ác, tàn nhẫn.
"Nhường đường, nhường đường, tôi phải đi nôn trước đã..."
"CMN, biết thế ban đêm không ăn cơm."
Ở bên cạnh, Vu Kiện nhìn lướt qua tin tức không ngừng cập nhật trên điện thoại, mặt sạm lại. Bởi vì hắn phát hiện, trong lúc bản thân còn chưa hiểu rõ tình tiết vụ án, cư dân mạng đều đã biết hết, hơn nữa còn biết rất triệt để.
"Bên Kiếm Châu làm cái gì vậy? Ngay cả việc giữ bí mật cũng chẳng xong?"
"Cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ được, dù sao mỗi phóng viên là một thám tử. Người bị hại được đưa đến bệnh viện, tất cả đều nhìn thấy, anh một câu tôi một câu, bọn họ tổng hợp những thông tin hữu hiệu, cộng thêm suy luận thích hợp, sau đó làm ra những bài báo này!" Hàn Khả Tâm nói.
Vu Kiện thở dài. Những điều trên kỳ thật hắn đều hiểu, chỉ là lần này Nhà Thiết Kế Tử Vong đột nhiên cải biến sáo lộ, khiến hắn có chút bối rối. Từ manh mối mà cảnh sát Kiếm Châu cung cấp, như thường lệ, ngoại trừ bốn tờ Giấy Thông Báo Tử Vong, Nhà Thiết Kế không hề lưu lại bất cứ manh mối có giá trị nào tại hiện trường. Cái điện thoại dùng để báo án cho cảnh sát cũng được tìm thấy, phía trên đồng dạng không xuất hiện dấu vân tay khả nghi.
Manh mối hoàn toàn đứt gãy.
Bốn tên tội phạm chẳng biết đi đâu.
Nhà Thiết Kế Tử Vong bặt vô âm tín.
Điều duy nhất hắn biết cũng giống như thông tin toàn dân đều biết, ngày chấp hành là mồng tám!
Vu Kiện biểu cảm mờ mịt. Giờ phút này, hắn cảm thấy bản thân giống như không phải là cảnh sát, không phải đội trưởng tổ trọng án gì cả, mà là một người xem đang chờ đợi livestream phát sóng.
Thấy sắc mặt hắn khó coi, Hàn Khả Tâm nhíu mày hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Tôi không sao, chỉ là đột nhiên có cảm giác, mỗi lần đối mặt với Nhà Thiết Kế Tử Vong, tôi càng ngày càng giống như đang đóng vai nhân vật quần chúng ăn dưa, nào phải cảnh sát hình sự!"
Hàn Khả Tâm cười khổ đáp: "Tôi giống anh, dù sao đối thủ của chúng ta cũng quá mạnh. Mỗi lần Livestream Tử Vong, tôi đều không ngừng hoài nghi bản thân, tự tin lần lượt bị đánh nát. Nhưng tôi nhất định sẽ vượt qua, nhìn thẳng vào chênh lệch giữa mình và hắn, chậm rãi thu nhỏ khoảng cách."
Vu Kiện im lặng gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ có chút mê mang, một lát sau bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Bây giờ chúng ta làm gì?"
"Hoặc là chờ tin tức từ cảnh sát Kiếm Châu, hoặc là chờ Livestream Tử Vong. Tôi cho rằng khả năng sau lớn hơn. Bốn người bọn chúng thái giảo hoạt, không dễ bắt."
Kỳ thật, đâu chỉ bọn họ đang chờ đợi, tất cả mọi người đều đồng cảnh ngộ.
Tích tắc...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một buổi tối bình thường lại trở nên vô cùng khác thường.
Giờ khắc này, đám Nghiêm Tiểu Kiệt một đường chạy trốn, chuyên chọn những nơi không có đèn đường và giám sát, chạy thẳng hơn hai trăm kilomet về hướng Tây.
Nghiêm Tiểu Kiệt mắt nhìn kính chiếu hậu, đằng sau đen như mực, không có xe cộ, thế là dừng lại ở ven đường, dồn dập thở gấp.
"Đằng sau không có ai, hắn không đuổi theo à?"
"Các anh nói xem, nếu qua ngày mồng tám hắn vẫn chưa tìm ra chúng ta, việc này liệu có kết thúc không?"
"Có khả năng, hay chúng ta trốn ở trong cống thoát nước một ngày?"
"Các anh cũng quá đề cao hắn rồi. Bốn người chúng ta chỉ cần một mực ở trên xe, hắn làm sao lắp được cơ quan thiết bị?"
Đám người im lặng, sau đó không ai nói chuyện, trong xe yên tĩnh im ắng, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang truyền đến từ ngoài cửa sổ.
Cứ như vậy, bốn người nằm xuống nghỉ ngơi, chẳng biết có phải do quá mệt mỏi hay không, tất cả đều ngủ thiếp đi.
Đồng hồ rất nhanh chỉ hướng mười hai giờ.
Tích tắc!
Giống như tiếng chuông tang của tử thần ngân vọng.