Sau một tuần Dương Chiêu được xuất viện.
Cô nghe hệ thống báo tin Lâm Ngọc cũng đã tỉnh.
Nhìn anh từ bệnh viện trở về cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Trần Hạo nhìn qua cô khẽ lắc đầu.
Cơ thể Dương Chiêu còn âm khí nếu tiếp tục ở cạnh cô chỉ e...cơ thể sẽ không tốt.
Việc đó cô cũng hiểu.
Cô không cần anh cũng rất tốt! Cô tính kiếm thêm chút tiền nữa sau đó xống Minh giới mua một mảnh đất làm một phú bà.
Chờ anh chết rồi tiếp tục công lược! Hệ thống nghe tin đó xong cũng chỉ biết yên lặng.
Dù sao cô cũng không bị giới hạn thời gian ở thế giới này!
Hệ thống ngươi nói xem! Tại sao mấy ngày gần đây hồn ma nào thấy ta cũng bỏ chạy vậy?
Cô xem lại cách cô ăn ở đi!
Hệ thống đen mặt nhìn cô.
Đúng rồi! Ta muốn mua thuốc mất trí nhớ!
Cô tính làm gì? Không lẽ cô tính pha thuốc cho mấy hồn ma đó dính phải sau đó cô lại tiếp tục dụ họ chơi bài lừa sạch mọi thứ của họ!
Lần này tới cô đen mặt nhìn hệ thống.
Trong mắt ngươi ta là thể loại người như vậy sao?
Hồi trước vì tiền cô không phải không ngại hi sinh bản thân sao? Ai biết được cô còn có thể làm gì?
Ngươi không thể nghĩ ta tốt hơn được sao?
Hệ thống bày ra bộ mặt không chút cảm xúc nhìn cô nói.
Cô đoán xem?
Cô kìm nén xúc động muốn đập hệ thống một trận lên tiếng một lần nữa với giọng điệu hòa nhã.
Vậy hệ thống đại nhân vừa đẹp trai lại đáng yêu có thể bán cho tôi mất trí đan không?
Hệ thống hiền hòa gật đầu.
Ký chủ! Cô quên rằng...cô đã tiêu hết điểm rồi sao?
Cô một lòng muốn xông vào tóm cổ hệ thống.
Ngươi đừng có mà được nước làm tới! Ta nhớ như in mất trí đan bán tích phân trên viên! Dám lôi chuyện điểm ra nói với ta! Ngươi nghĩ lão nương đây dễ lừa gạt sao!
Đại tỷ có gì từ từ nói! Tôi cũng chưa nói là không bán mà không phải sao? Bán chứ! Bán! Làm sao không bán được chứ!
Hệ thống cười cười đưa đan cho cô.
Cô nghe hệ thống trừ tích phân xong liền vui vẻ cầm đồ đi.
Sau khi cô rời đi tấm bảng giá lung lay rớt xuống.
tích phân viên mất trí đan! Hệ thống rất vô tội nhìn qua tấm bảng.
Ô kìa! Vậy mà tôi nhìn nhầm giá rồi!
Nhưng lúc đó cô đã sớm cắt liên lạc! Không hề hay biết hệ thống nói gì! Hệ thống yên lặng nhấc lại bảng giá lên như có như không dán lại rồi huýt sáo đi nơi khác.
-"Trần Hạo!"
Cô vẫy Trần Hạo qua cửa sổ.
-"Chuyện gì?"
Trần Hạo mở cửa sổ nhìn cô.
-"Đây là mất trí đan tôi mới lấy được.
Anh cho Dương Chiêu uống giúp tôi! Sau đó anh chuyển ra ngoài đi! Tôi mới lừa...ý tôi là mua được một căn nhà! Anh chuyển qua đó ở! Nhắc với Tần Lãng giúp tôi! Cứ nói với Tần Lãng tôi không thể thực hiện lời hứa ấy! Nguyện kiếp sau làm phu thê để trả lại ân nghĩa! Sau đó nói Tỏa Linh Đăng bị tên Nhị gia đó làm vỡ mất rồi! Qua loa đại khái đi! Rồi nói là đừng nói chuyện mấy tháng này cho Dương Chiêu biết! Cứ như vậy đi!"
-"Cô nói là "lừa được ngôi nhà!"?"
Cô cười cười.
-"Tôi trả tiền mà! Tiền âm phủ cũng là tiền mà! Sau khi chết cũng phải dùng không phải sao! Tôi chỉ là trả trước cho bà lão ấy thôi!"
-"Cô còn lừa cả lão nhân?"
Cô triệt để yên lặng! Đúng là cô quá nhiều lời rồi!
-"Tạm thời vậy đã! Có gì chúng ta nói sau!"
Cô vội vã bỏ của chạy lấy người.
Chỉ có Trần Hạo đứng đó hận rèn sắt không thành! Vo viên đan dược trong tay Trần Hạo thở dài.
-"Không biết viên đan dược này Hạ Hạ lừa từ ai đây!"
Khi Trần Hạo đang muốn đi ra uống nước thì bất thình lình nhìn thấy Dương Chiêu đứng ở cửa.
-"Cô ấy tìm cậu sao?"
Trần Hạo gật đầu trong lòng đưa ra quyết định.
Tốt nhất hãy để Dương Chiêu quên Hạ Hạ! Chỉ có vậy Dương Chiêu mới có thể trở lại bình thường.
Tối hôm đó Trần Hạo liên lạc với Tần Lãng kể mọi chuyện sau đó dọn đồ.
Thức ăn sáng một tay Trần Hạo nấu.
Trần Hạo đem đan nghiền nát pha cùng sữa.
Cũng may sữa không bị đổi màu!
-"Cảm ơn cậu vì những ngày qua.
Tôi làm phiền cậu nhiều rồi! Sau này hãy sống thật tốt nhé!"
Trần Hạo cười nhìn Dương Chiêu.
Lúc đó Dương Chiêu đã uống hết sữa.
Không biết từ đâu một cơn đau đầu ập tới khiến Dương Chiêu choáng váng ngã xuống.
Trong mơ màng anh thấy hình bóng cô mờ nhạt.
-"Hạ Hạ! Đừng đi!"
Đó là những lời cuối cùng trước khi anh mấy ý thức.
Trần Hạo cùng cô kéo anh lên giường nằm.
Trần Hạo nhanh chóng dọn đồ trả lại căn phòng như trước đây sau đó rời đi.
Khi Dương Chiêu tỉnh lại.
Căn phòng trống rỗng.
Không hiểu sao nước mắt anh lại rơi.
-"Quái lạ! Không lẽ mắt mình hỏng tuyến lệ rồi sao?"
Dương Chiêu lạnh nhạt lau nước mắt sau đó đi ra bên ngoài.
Bỗng Dương Chiêu muốn gọi tên ai đó nhưng anh không thể cất lời.
Anh nghĩ mình điên rồi! Uống xong cốc nước anh đút tay vào túi quần nhưng lại móc ra được một tấm ảnh! Chỉ có mình anh mặc áo đôi khuân mặt mỉm cười hết sức vui vẻ.
Anh nhíu mày ném tấm ảnh vào thùng rác.
Không biết là tấm ảnh đó có từ bao giờ! Anh cũng không quan tâm lắm!
Anh ngồi vào bàn làm việc nhưng lại cảm thấy trống trải chưa từng có.
Bên cô.
Cảnh báo! Độ hảo cảm resets về %! Ký chủ mau chóng làm việc!
Hệ thống gào la! Nó chỉ off một chút cày tiểu thuyết thôi mà! Chuyện quái gì vậy?
Cô cười cười nhìn hệ thống.
An tâm đi! Với kinh nghiệm dày dặn của ta ngươi không cần lo!
Không cần lo cái con khỉ! Rõ ràng không phải đã hoàn thành tới % rồi hay sao? Tự dưng cô làm cái quái gì vậy? Tiến độ rớt xuống % rồi!
Hệ thống gào thét.
Cô làm bộ bị điếc tiếp tục công cuộc kiếm tiền.
Hệ thống một bên vừa bất lực vừa muốn khóc.
Hỏi trời hỏi đất xem còn hệ thống nào đáng thương hơn nó không?
Cô vui vẻ tới chỗ Dương Chiêu nhìn anh ra sao.
Thấy có vẻ đã hoàn toàn quên cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Một tháng sau Tần Lãng trở lại.
Dương Chiêu thấy bạn đã trở nên trầm tĩnh đi nhiều cũng có chút ngạc nhiên nhưng vẫn là không nói gì.
Dương Chiêu dọn phòng bỗng nhìn thấy cuốn sổ.
Bên trên cuốn sổ ấy chính là bút tích của anh.
Anh lặng lẽ mở từng trang giấy ra.
Từng chút, từng chút ký ức ập về khiến hai mắt anh hoen lệ.
Cảnh báo! Ký chủ! Ngài không cần cố gắng! Việc nhớ lại là không cần thiết!
Ngươi im miệng!
Dương Chiêu hai mắt đỏ lừ siết chặt cuốn sách.
Hệ thống biết sai liền im lặng nhìn ký chủ của mình.
Bên cô.
Ding! Độ hảo cảm tăng %
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm nhìn dấu hiệu tăng lên.
Nhưng với chỉ số cũ hình như rất khác! Bất quá nó cũng không để tâm.
Tăng là tốt rồi! Tăng là tốt rồi! Cuối cùng nó cũng được thấy ánh sáng sau đêm giông bão!.