Hơn một năm qua đi, cô cũng chán ngấy chơi trò mèo vườn chuột với nam nữ chính.
Nữ chính ngày ngày làm bộ dạng bạch liên hoa lượn qua lượn lại trước mặt cô nhìn cô với ánh mắt như cô cướp gì của cô ta vậy.
Hừm...cô có cướp gì không nhỉ? Hình như là không.
-"Sư phụ ta muốn xuất sơn đi săn yêu!"
Một buổi chiều đẹp trời Thiệu Hỉ chạy tới bám chân cô.
-"Hửm? Được!"
Cô rất vui vẻ nhìn tới hắn không ngần ngại đồng ý.
-"Được! Ngươi đi săn yêu cũng không cần tới linh thạch...linh thạch này để ta cầm cho! Khi nào ngươi về ta trả! Đúng rồi! Mừng ngươi lần đâu đi săn yêu...ta sẽ mở kho vũ khí, nhiệt tình tặng cho ngươi một thanh kiếm!"
Thiệu Hỉ nghi hoặc nhìn cô.
-"Sư phụ...chắc người không va chạm đầu vào đâu chứ? Hừm....người sáng nay có uống hay ăn nhầm gì không?"
Cô đen mặt ẩn Thiệu Hỉ ra phất tay áo mỉm cười.
-"Nếu ngươi còn nói thêm một câu...thì tay trắng rời khỏi đây!"
Thiệu Hỉ lập tức liền yên lặng.
-"Ta mai sẽ đi trực tiếp nói cùng sư huynh! Dù sao không bao lâu nữa ta phải rời khỏi đây! Hôn ước của chúng ta...cũng nên có hồi kết rồi!"
Bỗng cô cất tiếng nói, giọng có chút to như muốn người "lỡ bước" qua đây nghe được.
Kỳ Thanh Nhiên quả nhiên dừng bước, ánh mắt như có gì đó vội chạy đi.
-"Sư phụ, ta còn tưởng người sẽ chơi tới khi người đi!"
-"Ngượng ngùng! Ta không có đủ kiên nhẫn đâu! Một năm này ta xem chán kịch!"
-"A Nhan!"
Giọng nữ quen thuộc lại truyền tới.
-"Nĩ Nĩ! Ngươi lại bày trò gì rồi?"
Một năm này Nĩ Nĩ cùng Thiệu Hỉ ngày ngày cùng cô quậy tung nơi này.
Các trưởng lão muốn nói cũng là bất lực.
-"Ta không có mà! Nhưng nghe đồn muội chán xem kịch rồi nên ta muốn tới đây xin vai diễn quần chúng nha!"
Nĩ Nĩ lao tới ôm lấy cô, cô lạnh nhạt ẩn đầu hắn ra.
Thiệu Hỉ cũng nhanh chân bước tới chắn trước cô và Nĩ Nĩ.
-"Ầy da! Huynh dạo này còn có thú vui đứng trên cây nghe đồn sao?"
-"Quan trọng là câu chuyện!"
-"Ok! Ta không ngại cho huynh một vai quần chúng!"
Sống với cô hơn một năm nay, thỉnh thoảng Thiệu Hỉ cũng nghe cô nói một số từ khó hiểu.
Kỳ lạ là nữ nhân...à nam nhân mang vỏ bọc nữ nhân kia lại hiểu vô cùng.
-"Thiệu Hỉ! Ngươi ra trước, sáng mai tới tìm ta sớm! Ta đưa ngươi đi chọn vũ khí!"
-"Vâng! Sư phụ! Đệ tử lui trước!"
Thiệu Hỉ hành lễ với cô rồi rời đi.
Cô quay qua nói nhỏ với Nĩ Nĩ, ánh mắt của hắn quả thực có rất nhiều ánh sao lấp lánh.
Chờ cô nói xong hắn gật đầu.
-"Để ta đi chuẩn bị!"
Chưa kịp để cô nói câu duyệt, hắn liền rời đi.
Hiện tại tất cả mọi người đều biết cô là hôn thê của nam chính, nữ chính và nam chính dây dưa không rõ, ánh mắt mọi người nhìn về nữ chính vốn cũng không có hảo cảm là bao nhiêu.
Hơn nữa cô giờ là con người hướng ngoại, mọi người đều biết tính cách cô như nào nên việc nữ chính giả vờ bị cô hại chẳng khác nào tự gây chuyện vô lý.
Cũng may nữ chính thông minh.
Giả vờ một hai lần thất bại liền ngoan ngoãn ở bên nam chính.
Không tìm cô gây họa.
Việc cô thay đổi như vậy là điều tốt.
Trước kia vì không ai hiểu cô nên cô mới dễ dàng bị ẩn xuống.
Nay cô ngoài việc có môn phái đứng sau còn có cả ma tôn chống lưng.
Cô còn sợ ai sao?
Sáng sớm hôm sau Thiệu Hỉ ngoan ngoãn đứng chờ cô trước phòng.
Mở cửa phòng ra cô thấy hắn một bộ dạng háo hức liền mỉm cười.
-"Háo hức lắm sao?"
Hắn liền khó kìm nén được vui vẻ mà gật đầu.
-"Đi theo ta!"
Cô quay lưng nhảy lên kiếm nghênh ngang đi trước.
Thiệu Hỉ chân chó theo sau vuốt mông ngựa.
-"Sư phụ tốt nhất trên đời!"
Ra tới sau núi cô và hắn liền dừng lại tại một tảng đá chứa rất nhiều phong ấn.
-"Sư phụ đây là?"
-"Đây là kho vũ khí của môn phái chúng ta! Ngậm miệng vào! Đừng làm sư phụ đây mất mặt!"
Cô chán ghét nhìn đồ đệ mình.
Coi kìa! Cái ánh mắt của Thiệu Hỉ giống như kiểu chưa bao giờ được nhìn thấy vậy! À! Hình như đây là lần đầu tiên cô đưa hắn tới nơi này chọn kiếm thì phải!
-"Nơi này cất giữ thanh kiếm của những người hi sinh trong trận chiến những năm trước.
Khi kiếm chủ mất đi kiếm sẽ tự động bị phong bế.
Nếu Kiếm Linh thuộc dạng tự nhận được chủ nhân thì sẽ mãi mãi không có ai mở được kiếm.
Đáng tiếc những kiếm linh mạnh như vậy rất ít.
Hoặc những kiếm mà chủ kiếm đi theo con đường ma tu, vứt bỏ tiên kiếm.
Kiếm sẽ nhiễm một chút ma khí! Ta tin ngươi cũng biết.
Đem ngươi tới đây phần là ta muốn xem...số mạng ngươi may mắn tới mức nào!"
Nói rồi cô tóm cổ hắn bay vào.
Trước lúc vào cô còn không quên phất tay lấy một khối gỗ vào theo.
Thiệu Hỉ non trẻ cứ ngỡ bản thân sẽ được mở rộng tầm mắt nhưng....
-"Sư phụ...như này là sao?"
Nhìn bên trong có ba thanh kiếm thật thì có tới thanh kiếm gỗ.
Thiệu Hỉ coi như là tỉnh táo hoàn toàn.
Mộng cảnh vỡ tan.
-"Cái đó...dù sao mấy thanh kiếm kia ở đây cũng chẳng làm gì! Thỉnh thoảng ta tới dọn dẹp nơi này, đem mấy thanh kiếm cũ nhờ chủ tiệm cầm đồ giữ hộ! Hơn nữa mấy thanh kiếm kia đều là kiếm nhận chủ...cũng từ cấp trở lên.
Để lại đây thật quá phí phạm! Nhưng ta cũng không phải lấy hẳn! Ngươi thấy mấy thanh kiếm gỗ kia không? Ta cũng là theo hình dáng mấy thanh kiếm ta đem đi mà làm, bọn chúng cũng hấp thụ linh khí tại núi này, được ta đem vào đây làm quen cùng vài kiếm linh kia không sớm thì muộn bọn chúng cũng sẽ mạnh như phiên bản thật nên ngươi không cần lo đâu! Cứ lấy kiếm đi!"
-"Sư phụ quả thực khiến đệ tử mở rộng tầm nhìn!"
Thì ra chỉ đơn giản dừng ở việc cô lấy trộm thảo dược đem bán, lừa người lấy của, diệt yêu cướp đồ là hắn đã nghĩ cho cô quá tốt rồi!
-"Ngươi không cần quá hâm mộ ta mà làm theo! Ta đây không khuyến khích ngươi chơi cái trò này đâu!"
-"Đệ tử hiểu!"
Hắn đi một vòng liền dừng lại tại một thanh kiếm khá lớn...nó bị phong ấn bởi rất nhiều dây xích.
Cô lướt qua liền hiểu ý hắn lên tiếng ngăn cản.
-"Tốt nhất ngươi đừng nghịch dại! Cái đó...không dành cho ngươi! Nếu không cẩn thận ngươi có thể bị nó thôi miên tới ma hóa đấy!"
Cô tốt bụng nhắc nhở tên đệ tử nhỏ của mình.
Thanh kiếm này theo đúng cốt truyện sẽ do nam chính lúc đánh nhau với ma tôn bị ma tôn làm gãy kiếm chạy tới môn phái này đi tìm thanh kiếm bị phong ấn.
Trướng khí và ma tâm của nó quá lớn, nam chính kiên trì bla bla giữ gìn sự thiện lương đã chinh phục được thanh kiếm.
Nói gọn lại.
Đồ của nam chính, đám phụ lót đường như đệ tử cô không có đường mơ tưởng.
Thiệu Hỉ cũng cảm nhận được ma khí của nó thông minh chọn một bảo kiếm cấp đi ra.
Cô hài lòng nhanh chóng hất tay tạo một thanh kiếm y chang thanh mà Thiệu Hỉ cầm cắm lại chỗ cũ.
-"Đừng nhìn ta! Ngươi đi ra ngoài thử kiếm, sau đó làm quen với kiếm đi! Ta đi có chút việc!"
Nói rồi cô phất tay bỏ mặc tên đệ tử ở đó rồi rời đi.
Cả môn phái sáng sớm đã nhận được tin náo nhiệt.
Hôm nay Ngũ trưởng lão của bọn hắn một bước phá vỡ định kiến về tình yêu nam nữ, ngũ trưởng lão của bọn hắn sẽ tự ý tới định ngày hôn sự với Tưởng Hạ Chi nha! Ngũ trưởng lão của bọn hắn ngoài việc ham tiền ra thì cái gì cũng tốt! Gả cho tên kia...ngũ trưởng lão của bọn hắn thật thiệt thòi rồi!
Ngũ trưởng lão nói muốn đánh úp Tưởng Hạ Chi nên sáng sớm cô cùng đám hóng chuyện đã tập hợp ở trước điện nơi Tưởng Hạ Chi cùng nữ chính nghỉ ngơi.
Vừa bước tới nơi Tưởng Hạ Chi nghỉ ngơi bỗng cô và đám đệ tử nghe được tiếng động ái muội bên trong.
Thính lực của mọi người rất cao sớm có thể hiểu người bên trong đang làm gì! Tức giận cô đẩy cửa xông vào quả nhiên thấy hai kẻ kia trần trụi trên giường.
Tưởng Hạ Chi từ đêm qua không hiểu sao lại thú tính nổi lên bất thường.
Cả người khô nóng muốn tìm chút nước uống lại không ngờ gặp được Khương Tuệ Nhan mặc yếm tiến vào! Vốn từ khi trở lại nơi này e ngại mọi người nên hắn cũng không đụng vào Tuệ Nhan.
Vừa đúng lúc lửa bén hắn liền áp đảo nữ chính một hồi điên long đảo phượng như vậy.
Hắn mê mệt tới mức quên cả phòng bị không giăng kết giới.
Lúc bọn cô đi tới để đảm bảo bất ngờ mọi người đều giấu đi khí tức, lại may mắn đáp phải một màn này.
Kinh ngạc một phen Tưởng Hạ Chi lấy chăn che người của nữ chính.
Hắn vội vã nhìn tới cô nhưng khi thấy cô lại không thốt lên lời.
Cô dùng ánh mắt thất vọng đan xen cùng đau khổ tột cùng chạy đi.
Đám học viên kia cũng quay đầu đi, trước khi đi còn không quên phỉ nhổ nam chính một phen.
Lúc thấy bóng dáng cô chạy đi Tưởng Hạ Chi tâm như bị khoét một mảng ngồi phịch xuống giường.
Nữ chính thở hổn hển mặt đỏ bừng bám lấy tay hắn.
-"Dù sao cũng bị lộ rồi! Chúng ta hãy nói cho mọi người đi! Ta...không muốn không có danh phận như vậy ở bên chàng! Ta đã chờ chàng hơn một năm rồi!"
Tưởng Hạ Chi yên lặng ôm cô ta vào lòng không nói.
Nhắc tới chờ đợi khiến hắn lại càng khó chịu hơn.
Hắn phải làm sao với cô đây?