Có đánh chết cô cũng không ngờ tới bản thân lại đi tới nước Hạ để lịch kiếp!
Hạ thành năm thứ đã có chút thoái hóa, có thể do yêu tà hoành hành người dân khó sống bộn bề.
Cô sinh ra trong một gia đình không mấy giàu có, chỉ là một thương gia nhỏ.
Tới khi cô lên tuổi lại có một cuộc đảo chính xảy ra kết thúc sự cầm quyền nhà họ Hạ, nhà họ Lang bắt đầu lên nắm quyền.
Thái tử nước Lang lại trùng hợp là Lang Thiên Bá.
Cô đáng lẽ ra khi lịch kiếp phải mất hết trí nhớ nhưng nhờ hệ thống bao che, cô thoát khỏi vụ này.
Sau khi nhận tin Thái tử chính là Lang Thiên Bá một kẻ yêu tự do như cô lại suy nghĩ cách đâm đầu vào lồng vậy.
Ầy, ai nói cô nhiều tiền là vui đâu? Cô mới năm tuổi, khế ước nhà họ Thiệu cùng đám vàng bạc cô giấu lại khá xa không thể đi lấy.
Cô cũng thật đáng thương mà! Cắn chiếc bánh bao trắng cô được mẫu thân dắt đi bất quá vừa đi cô liền nhìn thấy một đứa bé ăn mặc đồ có chút bẩn nhưng vải quần áo lại là tơ lụa hạng sang.
Nhìn hắn cô liền thấy khí chất của bậc đế vương.
Hình như theo ánh mắt của hắn thì hắn đang nhìn bánh bao của cô thì phải! Giúp người tích đức không bao giờ là sai trái.
Cô liền đưa bánh bao mẫu thân mới mua cho hắn.
-"Ngươi đói sao? Chiếc màn thầu này mẫu thân mới mua cho ta, ta mới cắn một miếng nhỏ thôi.
Ngươi cứ ăn đi!"
Trời đã vào đông, tiết trời lạnh buốt.
Hắn ăn mặc lại có chút mỏng manh hẳn đã lạc đường.
Mẫu thân thấy cô thiện lương như vậy liền xoa đầu nữ nhi nhà mình mỉm cười.
-"Mẫu thân, hắn thật đáng thương.
Hay chúng ta mang hắn về đi?"
Lang Thiên Bá đưa tay nhận lấy bánh bao của cô nghe vậy có chút kinh ngạc.
Hắn là thái tử đương chiều nhưng vì một chút sơ xuất liền bị bắt cóc rời khỏi cung.
Đi một đoạn đường dài, lại không có gì trong người nên hắn chẳng thể được ăn.
Ai ai cũng hắt hủi đuổi hắn lại không ngờ gặp được cô bé này.
Cô bé có làn da hồng hào hai mắt to tròn linh động đáng yêu..mà lúc nãy mẫu thân cô bé ấy gọi cô bé là Nhan nhi? Một cô bé vừa tốt lại vừa xinh đẹp hắn nhất định sẽ nhớ.
-"Nhan nhi ngoan, con đúng là một đứa bé thiện lương.
Chỉ tiếc nhà ta không có nhiều của cải nếu không ta sẽ đưa hắn về làm bạn con."
Nghe vậy ánh mắt cô thoáng qua tia thất vọng sau đó không ngần ngại nhìn hắn.
-"Sau này có đói hãy tới căn nhà cuối ngõ Dương Chi hẻm tây, ta sẽ cho ngươi đồ ăn! Đổi lại ngươi làm bạn với ta nha?"
Cô nằm lấy đôi tay đang cầm chiếc bánh nhưng vẫn lạnh giá ấy, hơi ấm của cô truyền tới tay hắn khiến hắn có chút nhung nhớ.
-"Ân, ta biết rồi! Ta tên A Bá!"
Cô híp mắt cười.
-"Ta là Tuệ Nhan, Khương Tuệ Nhan! Giờ ta phải về cùng mẫu thân rồi! Bye bye!"
Cô buông tay nắm lấy tay hắn ra làm điệu bộ tạm biệt rồi cầm lấy tay mẫu thân rời đi.
Đối với việc kết thêm bạn của nhi nữ mình mẫu thân cô cũng không ngăn cản thậm chí có chút vui vẻ khi thấy nữ nhi kết thêm được bạn mới.
Cứ như vậy suốt năm trời.
Thi thoảng Lang Thiên Bá sẽ tới chỗ cô chơi.
Cô vẫn thi thoảng giấu đồ ăn cho hắn.
Với một kẻ già đời như cô, cô thừa nhận hành vi này có chút trẻ con nhưng ai bảo cô mới tuổi chứ! Cứ trẩu đi vì đời cho phép mà! Ai dám nói cô không phải tuổi đâu?
Hệ thống nghe vậy vừa tính online liền bị cô đá trở vào còn dùng cả sức để ngắt liên lạc.
Bất quá tới khi cô tuổi không còn thấy hắn lui tới nữa.
Khi cô hỏi hệ thống hắn đâu rồi hệ thống lại không hé răng nửa lời.
Hệ thống này...thật đáng chết mà! Hố hố hố, chỉ hố cô là giỏi! Ngoài hố ra thì còn làm gì được đâu? Hệ thống! Mau mau hiện thân!
Lần thứ N cô gào trong tuyệt vọng hệ thống vẫn dỗi không care.
năm sau cô đã quá tuổi cập kê.
Bởi vì phụ mẫu hết mực yêu thương dù có bao nhiêu đám hỏi tới cô không ưng phụ mẫu cũng đều từ chối.
Đáng kinh ngạc cô là mỹ nữ đệ nhất kinh thành nhưng số người hỏi cầu thân nhà cô chỉ vỏn vẹn có , mà cả hai đều là phú hộ trong thành.
Đáng tiếc sau khi cô từ chối không hiểu sao nhà mấy kẻ đó lại bị quan binh thu hồi giống như đã phạm phải tội tày đình.
Năm cô nhà cô nhận được thánh chỉ nói cho cô vào cung tuyển tú.
Cô lên đường trong sự đau khổ của phụ mẫu.
Tuy cô rất muốn an ủi phụ mẫu không sao đâu nhưng bản thân lại chẳng thể nói gì ngoài rơi lệ.
Bao nhiêu kiếp qua đi hiếm khi cô mới có một gia đình như vậy...thoáng chốc kêu cô rời đi cô thật lòng không nỡ.
Điều kỳ lạ kỳ tuyển tú này đâu đó lại chỉ có đúng người không hơn.
Cô vừa mới vào cung liền thấy một tiểu thái giám đi ra tiếp đón.
Mọi người được xếp theo nhóm đi cùng một cung nữ rời khỏi.
Riêng cô phải theo thái giám đó tới một nơi khác.
Nghe đồn là cô sẽ tới Đông Cung? Đó không phải nơi tốt lành gì nhưng người cô muốn tìm lại ở đó.
Cô không biết người này có phải nam phụ cô muốn tìm hay không nhưng...
Sau một tuần cô được điều tới Đông Cung liền có một mama tổng quản tới dạy cô nghi lễ trong cung.
Cô lần này ngoan ngoãn nhớ lại thế giới trước kia cô cũng từng học lễ nghi cung đình an toàn sống sót qua cửa.
Nhưng sự việc không dễ dàng gì...hai nữ chính cũng đều xuất hiện.
Thiệu Hỉ theo lời mời của Lang quốc cùng tính toán không hiểu sao thấy cô ở Lang Quốc liền chấp nhận đi tới nơi đó làm quốc sư.
Kỳ Thanh Nhiên sau khi chia tay với Tưởng Hạ Chi liền lang thang khắp nơi trừ yêu diệt ma tu luyện không ngừng.
Vô tình khi tới Lang quốc cảm nhận được linh khí dồi dào liền có ý muốn dừng chân.
Thậm chí còn xin vào nhóm trừ yêu bảo vệ người dân do hoàng đế sáng lập.
Nữ chính Khả Lạp Lạp tính toán rằng có vài yêu ma sẽ từ khe nứt nước Lang làm trò xằng bậy tổn hại tới long mạch liền nhận lệnh xuống ngăn chặn yêu ma đạt mục đích, dùng năng lực khép lại vết nứt kia nên cũng tới hoàng cung yêu cầu một chỗ nghỉ ngơi.
Là tiên gia tới giúp ai mà dám từ chối đây? Nhìn nguyên một đám tai ương thi nhau tới Hoàng cung cô thở dài.
Cô không sợ chết vì mấy mưu đồ linh tinh của hoàng cung...cô chỉ sợ sẽ chết vì đám nữ chính gây họa thôi.
Cô đau khổ muốn tìm đường thoái lui liền nhận được thánh chỉ ban hôn.
.