Sáng hôm sau cũng là ngày mà cô nhập học, nam chính vẫn chưa biết cô vào trường hắn học vậy sẽ dễ dàng hơn.
Thấy xe đỗ trước cửa cô kêu hệ thống che mắt đám người của cô khiến bọn họ vẫn thấy cô mang dáng vẻ con gái, quả thực cả quãng đường bọn chúng cũng không có nói gì.
-"Lão gia và phu nhân có nói cô đi học phải làm sao cho giống một tiểu thư khuê các đừng làm gia tộc mất mặt!"
Nhìn tên lái xe ngay cả cô chủ cũng không thèm để vào mắt cô cũng lười phản bác hắn, cô coi hắn như đã chết nhìn ra quang cảnh bên ngoài.
Những ngôi nhà thật thơ mộng quang cảnh khiến người ta dễ lầm tưởng đi tới giới thần tiên bất quá họ sẽ không nhận ra đây chỉ là vẻ ngoài che giấu cho những con ác quỷ khát máu.
Dừng trước cổng trường cô bước xuống xe trước ánh mắt tò mò của vài kẻ.
Bất quá lúc cô bước xuống chính là đem tim của một số thiếu nữ câu đi.
Mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời đôi mắt tựa trời xanh có nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt thật câu tâm người.
Làn da cô trắng nõn nà kèm theo đôi môi bạc khẽ nhếch, nhìn sao cũng ra một nam nhân họa thủy.
Xe mau chóng rời đi đứng trước ngôi trường xa hoa này cô có chút chậm chạp tiến bước, mới đi được năm bước cô liền va phải nữ chính.
Đúng kịch bản nữ chính sẽ bị nữ phụ chửi rủa một phen cùng lúc ấy nam chính tới thì phải.
Bất quá lần này...
Dư Giai Tuệ vì được học bổng được chọn tới trường dành cho quý tộc bản thân chỉ mong sau khi ra trường sẽ có công việc tốt nhất hôm nay vì bị lỡ chuyến xe nên vội vã chạy không ngờ lại đụng phải...
Vừa đụng trúng cô liền ôm eo đỡ Dư Giai Tuệ xoay một vòng giúp cả hai giữ thăng bằng không bị ngã.
Dư Giai Tuệ nhìn tới cô cả người bỗng như bị thôi miên.
Cô sau khi giữ được thăng bằng liền thả cô ta ra môi nở nụ cười ôn nhu cất giọng trầm ấm.
-"Cô gái em không sao chứ?"
Dư Giai Tuệ thấy vậy cả người đều đơ ra.
Thật hiếm có một chàng trai đẹp như thiên sứ vậy, nhất là nụ cười kia.
Bỗng cảm nhận mặt có chút nóng Dư Giai Tuệ không nói gì liền bỏ chạy.
Vậy là ngay từ đầu nữ chính sẽ không gặp nam chính tại nơi này đi!?
Cô cảm thấy không chắc lắm lấy tai nghe ra mở một bản nhạc ngồi dưới ghế cạnh cổng ra vào cảm nhận ánh nắng ban mai.
Bất quá cô ngồi chưa lâu lại hết nữ nhân này tới nữ nhân khác tới cạnh cô.
Hữu lễ nở nụ cười lịch sự nói đôi ba câu, không lâu sau quả nhiên có rất nhiều nữ nhân chạy ra cổng trường.
Chắc là nam chính tới rồi đi? Thấy vậy cô đứng lên chầm chậm bước đi tìm lớp học.
Tới nhận lớp xong ngày sau sẽ có lễ đón học sinh mới.
Nghe đồn sẽ có rất nhiều drama diễn ra tại đó!
Nhìn qua nam chính mái tóc vàng kim đôi mắt đỏ khí chất lạnh lẽo toát ra khiến cô chẳng buồn lại gần.
Cảm nhận có ánh mắt khác lạ hắn liếc qua chỗ cô cũng chỉ thấy một bóng lưng nhỏ bé tay đút túi quần nhẹ nhàng rời đi.
Hắn nhíu mày có vẻ bản thân đã nghĩ nhiều.
Không lâu sau nam phụ số cũng đã tới trường.
Mang theo mái tóc vàng đặc trưng nhưng khuân mặt có nét ôn nhu ấm áp hơn người anh mình, ngay cả đôi mắt cũng là màu xanh như trời biển khiến người ta say đắm.
Nở nụ cười tỏa nắng hắn đưa tay vẫy đám nữ sinh cuồng si vì mình.
Cô vừa tới lớp liền chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Ngoài cửa sổ có một cái cây anh đào rất lớn.
Thật kỳ lạ! Cô yên lặng ngắm nhìn cây to lớn cả người toát ra hơi thở lười biếng mái tóc phiêu theo gió không chỉ đớp hồn đám nữ sinh mà ngay cả đám nam sinh cũng nhìn cô không dứt.
Cô trong lòng khẽ cười.
"Bổn nương biết bổn nương hảo đẹp trai! Các người còn không mau tới xin chữ ký?"
Hệ thống bên trong nghe vậy cũng chỉ biết dùng dấu ba chấm biểu thị tấm lòng muốn nói.
Một lúc sau một trận ồn ào truyền tới mọi người liền biết Stiver đã tới!
Ai nấy đều né qua một bên cho vương tử đi, vừa vào lớp Stiver đã thấy kẻ mình gặp tại cổng trường.
Hắn hình như cùng lớp.
Không hiểu sao như có gì đó thúc giục hắn tiến tới ngồi cạnh nam nhân kia.
Cảm thấy bên cạnh có tiếng động cô liếc mắt qua liền thấy nam chính chình ình bên cạnh mình.
Cô lần đầu tiên có cảm giác muốn đạp hắn đi quá! Nhưng tới bây giờ vẫn chưa thấy nữ chính là sao? Đáng lẽ ra thoát được cô rồi cô ta sẽ sớm tìm được lớp chứ?
Không an tâm cô liền huấn di rời khỏi bàn trước con mắt kinh ngạc của mọi người yên lặng rời đi.
Stiver lần đầu tiên cảm thấy bản thân có chút không biết nên nói gì.
Hắn bị ghét bỏ tới mức đó sao? Nhưng tên ẻo lả kia là ai mà dám như vậy với hắn chứ? Được hắn ngồi chung đã là phúc ba đời của tên đó rồi!
Cô mà biết nam chính nghĩ gì hẳn sẽ cười vào mặt hắn đi?
Đi một vòng trường cô liền thấy nữ chính đang bị một đám người giữ lại.
-"Đồ tiện dân dám đụng vào ta? Ngươi đã làm bẩn ta rồi! Thật xui xẻo, mới sáng ra! Ta không hiểu tại sao nơi này lại có những tiện dân như mày!"
Thấy nữ chính đang bị đạp dưới đất và người kia có ý đánh tới nữ chính cô liền dùng tốc độ cao của loài ma cà rồng giữ tay nữ phụ kia lại.
Bị chặn lại ả trừng mắt nhìn cô.
Ding! Đó là nữ phụ số Tư Á Lặc! Là bạn thân chỉ sai đường và kêu nguyên chủ làm điều xấu trước kia!
Nghe vậy cô nhếch môi hất tay ả ra bước tới đỡ lấy nữ chính ôn nhu hỏi.
-"Cô không sao chứ?"
Nữ chính hai mắt hoen đỏ nhìn lên liền gặp cô hai hàng nước mắt cứ vậy mà rơi ra.
-"Tôi...tôi không sao!"
Mẹ nó! Vậy mà nữ chính diễn vai bạch liên hoa này còn đạt hơn ta!
Đỡ nữ chính đứng lên nữ phụ nhìn cô nhếch môi cười.
-"Ha! Tiện dân mà cũng có kẻ bảo vệ thật là ganh tị nha! Mà người này ta chưa từng gặp? Nhìn ngươi cũng là dòng giống thuần chủng lại đi chơi cùng loài cấp thấp như vậy? Ta khuyên ngươi nên sớm nhìn rõ!"
Tư Á Lặc vừa thấy tên nam nhân kia quá đỗi xinh đẹp liền muốn đem về làm nam sủng cô lười biếng liếc qua ả ta.
-"Ta khuyên ngươi nên cút xa ta một chút! Nếu không ta không biết sẽ làm gì đâu! Mới đầu năm học ta không muốn gây sự...càng không muốn đấu với một nữ nhân xinh đẹp như ngươi! Tay ta ô nhiễm phấn mất!"
.
.
Không ai không biết Tư Á Lặc là một kẻ nhà có địa vị đứng trong top của trường nên mấy ai giám đụng ả ta! Vậy mà nam nhân kia lại không bị dọa tới.
-"Ngươi biết ta là ai không?"
Tư Á Lặc nhìn tới cô đang bảo hộ nữ chính đằng sau mình nghiến răng nghiến lợi hỏi.
-"Ta cần biết ngươi là ai sao?"
Gia tộc ả đứng top thì gia tộc cô đứng top đó! Đưa ngón giữa ra cô không lẽ lại lấy vàng cô cuỗm được ở thế giới kia đập nát mặt nữ phụ? Đem ánh mắt cảnh cáo nhìn ả Tư Á Lặc khẽ run người.
-"Chúng ta đi!"
Nữ chính nhìn cô ánh mắt cảm động không thôi.
Thấy nữ chính đi cà nhắc cô nhếch môi cười giữ lấy ót và chân nữ chính nhấc lên bế cô ta như công chúa ôn tồn nói.
-"Làm phiền rồi!"
Đoạn này của cô được một nhóm mơ mộng quay lại up lên tường của trường.
Ngay ngày đầu tiên cô đã làm kẻ nổi tiếng.
Đem mái tóc ngắn cũn cô khẽ cười.
"Ngượng ngùng! Cái số phận này đã bắt ta làm người nổi tiếng ta không muốn nổi tiếng cũng không được!".