Sau rất lâu, rất lâu nàng quay lại với công việc làm world leader, các bô lão vẫn luôn lặng lẽ quan sát nàng, chỉ là....
- "Thế giới này là như nào đây? Tên nam chính tra như vậy mà cuối cùng vẫn về với nữ chính?"
Hệ thống lặng lẽ lau mồ hôi, cũng không thể không trả lời tiểu tổ tông trước mắt! À không, phải là đại tổ tông!
Từ ngày cô quay lại làm việc, số thế giới bị hủy nhiều lên không ít, các ban thời không thậm chí còn không kịp làm xong việc, thế giới chờ bị hủy xếp dài hàng đống.
Các xuyên không giả làm không hết việc, thậm chí họ còn bị sát thủ thời không để mắt tới.
Nhưng con người vô tư nào đó vẫn không thèm để tâm tới, cô chơi với trạng thái thà chết chứ không chịu hi sinh!
- "Ký chủ, cô có thể nhẹ nhàng chút hay không? Tiểu thuyết phải có cẩu huyết mới có người đọc mà! Cô căng tay như vậy, không tốt đâu! Sát thủ thời không để mắt tới chúng ta rồi!"
Nàng lười biếng nâng mắt lên bên môi nhếch ra nụ cười, khí chất từ lười biếng đổi thành thiện chiến nói.
- "Tên nào dám gây cản trở? Nam chính vườn trường nọ tay này ôm nữ chính, tay kia nắm tay nữ phụ! Vậy mà các ngươi cũng để được sao? Không có chút nào gọi là logic sao? Đó là vườn trường sao? Ngoài ra nam chính tổng tài, giam nữ chính, hành hạ nữ chính nửa sống nửa chết! Mồm nói yêu nữ chính tới điên cuồng, tay đeo nhẫn nữ phụ! Ngươi nói xem? Những thế giới đó không hủy diệt thì thế nào?"
Hệ thống nghe cô nói cả tai cũng ong ong, nhưng hệ thống vẫn không phục!
- "Ký chủ, đừng tưởng tôi không biết! Lúc cô chán quá cũng nói "Ta mệt rồi, hủy diệt hết đi!" đấy!"
Vũ Nhạc chỉ cười cười nói rằng.
- "Cũng chỉ là ta loại đi những bản bị lỗi đó, ngươi không xem từ đầu lại phán xét ta.
Ngươi có chắc ngươi là hệ thống thân cận của ta không vậy?"
Cô chỉ để lại một câu đó rồi lại ung dung rời đi, hệ thống im lặng quay sau nhìn thấy các bô lão đang đứng ngoài cửa.
Có lẽ hệ thống biết họ đứng đó làm gì!
Vừa ra ngoài hệ thống liền bị đám bô lão tóm lại.
- "Ngươi là hệ thống của nàng ta, ngươi không quản nàng ta được sao?"
- "Bô lão, dù sao các người cũng là tiền bối của nàng ta, các người quản nàng đi.
Ta không dám!"
Hệ thống vừa dứt lời các bô lão liền nhìn nhau nhưng cũng không một ai tiến lên, cuối cùng vẫn là rời đi!
Hệ thống nhờ có giao kèo cùng Nĩ Nĩ trước đó nên cũng chuẩn bị có một cơ thể con người và sẽ đi tới thế giới hiện thực.
Cuối cùng vẫn sẽ chỉ là còn nàng một mình cô độc.
Nhìn màn đêm bao trùm không lấy một tia sáng bên ngoài tấm kính, nàng không biết Nĩ Nĩ giờ ra sao, cũng không có can đảm tới xem.
Không biết ánh trăng ngoài kia thế nào rồi, nàng nhớ một vạn năm lúc trước ấy, ngày đầu nàng gặp Nĩ Nĩ đêm đó trăng rất tròn, rất sáng lại rất gần.
Nhắm mắt qua đi vạn năm, cuối cùng vẫn là cách biệt giữa vạn trùng dương, không thể gặp lại.
Vũ Nhạc lại lấy bút họa ra hình ảnh của Nĩ Nĩ, đã không biết đây là bức thứ bao nhiêu nữa.
Chỉ biết rằng...nàng sắp treo kín bức tường này rồi, mặc dù nàng biết làm như vậy sẽ chỉ khiến nàng nhớ Nĩ Nĩ nhiều hơn.
Truyện Tổng Tài
Nĩ Nĩ bên kia thế giới vẫn luôn cố gắng tìm kiếm người giống giấc mơ kia, mỗi ngày đều cố gắng đi thật nhiều nơi.
Giống một con thiêu thân, không biết hướng đi, chỉ vô định lao theo một hướng vô định! Tìm kiếm trong cả biển người, cuối cùng vẫn không tìm được người mà hắn muốn tìm.
Mỗi ngày Nĩ Nĩ đều đứng trước ngã tư ôm hi vọng tàn dư, biết đâu giữa dòng đời tấp nập đó hắn có thể tìm được...
Chấp niệm lớn tới vậy, cả hai đều dằn vặt tới vậy, nhưng trời đất vẫn không nghe thấu.
Cuối cùng vẫn là lạc mất nhau sao?
Hệ thống cũng đã tới ngày rời đi, đêm hôm đó hệ thống đứng trước cửa phòng cô.
Nó do dự muốn vào, lại không có đủ dũng khí để gõ cửa.
Nó sợ nhìn thấy hình ảnh cô độc đó của cô, nó sợ nó không nỡ đi.
Nhưng nó cũng không dám đi mà không nói lời từ biệt với cô!
Thân phận hệ thống cũng đã chọn xong, mọi thứ đều ổn.
Chỉ có nữ nhân kia...
Cuối cùng lấy hết can đảm, hệ thống vẫn gõ cửa.
Cánh cửa được mở ra, vẫn là ánh mắt vô hồn của cô, hệ thống lắc đầu bước vào.
- "Ký chủ, cô tính như vậy suốt thật sao?"
- "Ta như nào? Ý ngươi ta nên buông bỏ sao?"
- "Cô có muốn một vài viên mất đi ký ức không? Tôi có thể giúp cô chọn lọc ký ức để xóa!"
Cô chỉ cười nhạt, đem ánh mắt mệt mỏi tiếp tục nhìn ra ngoài không gian kia.
- "Hệ thống, ngươi biết câu trả lời của ta mà?"
- "Ngày mai ngươi phải rời đi rồi nhỉ? Sống là con người đừng ngây ngô quá, đừng tin lời người quá! Đừng đụng tới cờ bạc, hãy sống thẳng lưng lên! Đừng làm điều gì trái với lòng mình! Cũng đừng bao giờ tự thương tổn bản thân! Làm người có rất nhiều thứ cần tránh, tránh nhất là đừng làm mất tôn nghiêm của mình! Hơn nữa hay tuân thủ luật pháp!"
Hệ thống gật đầu lắng nghe những gì nàng nói.
- "Ký chủ!"
- "Ta biết làm người luôn là ước mơ của ngươi, giờ ngươi có thể làm người rồi! Chúc mừng ngươi nhé! Chỉ là làm người luôn không được tự do, nhiều ấm ức.
Ngươi hãy cố gắng mà sống!"
Tiến lên ôm Vũ Nhạc vào lòng, hệ thống im lặng vỗ vỗ vai nàng.
- "Ký chủ nhất định không thể buồn bã, hãy vui lên! Ta tin một ngày nào đó cô cũng sẽ được ra khỏi nơi này!"
Cuối cùng hệ thống cũng rời đi, chỉ còn lại nàng.
Cô đơn càng cô đơn, tịch liêu càng thêm phần cô quạnh.
Ngâm bài hát nàng thường hát, lấy trong không gian thật nhiều rượu.
Cuối cùng, cuối cùng vẫn là cô độc.
Nàng mỉm cười nhưng hai mắt đã sớm hoen lệ.
Sớm hôm sau các bô lão đã sớm trở lại điện chính, chỉ còn nàng vẫn luôn ở trong phòng.
- "Ngươi đã chuẩn bị chưa?"
- "Đã xong!"
- "Vậy bắt đầu thôi!"
Một luồng ánh sáng phất lên, cuối cùng...cuối cùng vẫn là rời đi..