Sau bữa ăn báo sáng lại được đem lên.
Nhìn qua báo cô khẽ cười.
Lại thêm một nhà máy "thức ăn" nữa bị phá.
Mấy người được cứu ra đều không rõ tung tích.
Cô ngắm nhìn bầu trời xanh khẽ chìm mình vào giấc ngủ.
-"A Nhạc! Ta nhất định sẽ đối thật tốt với nàng!"
-"A Nhạc, vì ta...nàng hãy hi sinh!"
-"A Nhạc! Nàng vì ta...ta muốn con mắt của nàng!"
Cô chợt bừng tỉnh, Phượng Hoàng lần nữa bay qua.
-"Dừng xe!"
Tài xế liền nghe lệnh đậu vào một bên ngang đường.
Cô vội vã bay theo con Phượng Hoàng ấy, vì hôm nay cô đi có việc nên không mang hai cái đuôi kia theo.
Bay tới một khu rừng đầy sương kỳ ảo, con Phượng Hoàng kia dừng lại đậu trên đỉnh núi.
Cô vừa tính ra chiêu liền thấy nó thả ra một làn khói, cả người nó đều mờ ảo.
Một luồng gió cuồn cuộn phóng về phía cô, cô cố trụ vững tạo lập lên một màn chắn.
Khí gió vừa kết thúc, làm gió biến mất cô mở lại màn chắn liền có một cánh tay săn chắc ôm lấy eo cô.
-"Đã lâu không gặp bảo bối!"
Hắn tà mị nói bên tai cô, cô ẩn mặt hắn ra nhìn qua.
-"A! Làm Ma tôn chán rồi giờ làm thần thú sao?"
Cô khẽ cười nhìn tới Nĩ Nĩ, không sai.
Là hắn.
-"Không phải là vì ai đó đi sớm quá sao? Anh còn đi khắp nơi tìm em đâu!"
Cô bật cười nhìn hắn.
-"Anh có chỗ nào đi chưa? Nếu không về với em đi!"
-"Được!"
Nĩ Nĩ mỉm cười tựa gió xuân nhìn cô.
Bỗng cô cảm thấy có chút khác lạ! Cô bước lên một bước quay đầu lại liền nhìn hắn...hoàn toàn không mặc đồ! Cô thật lòng muốn tự chọc mù mắt!
-"Đại ca! Anh không kiếm được bộ đồ nào sao?"
Nĩ Nĩ nhìn cô ngay cả mặt cũng không đỏ liền tự giác đỏ mặt.
-"Thân hình anh hoàn hảo chứ?"
Nĩ Nĩ một thân không mặc đồ cô lần nữa day huyệt thái dương có chút nhức.
Sao thế giới này đám nam nhân kia thích nue vậy sao? Ai cũng trần như nhộng đứng trước mặt cô chờ cô phạm tội?
-"Rất hoàn hảo! Để em lục trong không gian xem có đồ cho anh không!"
Nĩ Nĩ bĩu môi quay đi.
-"Nếu em lấy đồ của hắn thì có chết anh cũng không mặc đâu!"
Nĩ Nĩ nói vậy trong lòng cô sớm hiểu là ai, cô chỉ cười lôi ra một bộ âu phục ném cho hắn.
-"An tâm, em đã sớm đốt đồ của hắn mai táng theo hắn rồi!"
Nĩ Nĩ nghe vậy mới ầm ừ mặc đồ lên, cả quad trình hắn mặc đồ cô cũng không quay đi.
-"Em không quay đi sao? Không thấy ngại?"
-"Dù sao em cũng không phải chưa từng học qua môn sinh! Hơn nữa dù sao anh còn cái gì mà em chưa nhìn đâu! Có quay đi hay không cũng như nhau!"
Nĩ Nĩ nghe vậy vô tư cười mặc nốt đồ rồi bám lấy vai cô.
-"Cục cưng! Có phải em bị thân thể của anh mê hoặc?"
Cô cười ôm lấy eo hắn thì thầm.
-"Nên nhớ! Bây giờ anh là thú cưng của em nha! Cục cưng!"
Cô một ngụm cắn lên cổ Nĩ Nĩ tạo ra một vòng tròn ma thuật! Là huyết ấn tương liên! Cô không ngại chia sẻ mọi thứ cùng hắn.
Nĩ Nĩ nhăn mặt rồi như cảm nhận được gì đó khẽ cười, cô nhấc người bay lên Nĩ Nĩ liền ôm chặt lấy cô.
-"Thả lỏng em còn bay! Anh làm em khó thở!"
Nĩ Nĩ đem hai mắt nhạt nhòa nước mắt nhìn tới cô.
-"Bảo bối anh sợ độ cao!"
Lời nói dối trắng trợn như vậy Nĩ Nĩ cũng dám nói sao?
-"Đại ca! Em thấy anh bay rất tốt!"
-"Đó là anh một mình bay nha! Có người thứ anh sợ tai nạn đó! Hôm trước lúc anh bay gặp phải một cái máy bay gây tổn thất không nhỏ!"
Cô há hốc miệng không tin nổi tai mình, trên chuyến bay kia số lớn là các giám đốc công ty lớn...cô còn ngỡ đó là một vụ ám sát quy mô nào ngờ lại là một vụ vô ý!
Quả thực cuộc sống không lường trước điều gì!
Cô đem Nĩ Nĩ tới xe, tài xế nhìn qua khí chất nam nhân kia cũng không phải dạng thường liền không dám nói nhiều.
Chỉ là đám paparazzi lại nhanh chóng chụp được!
Sau khi xong việc cô liền đưa Nĩ Nĩ về.
Kỷ Ái Quân vừa nhìn hắn cả người đều chùn xuống...tại sao...tại sao kẻ đó lại ở đây?
Stiver cũng vậy, cả người đều không ổn.
Làm sao bây giờ, hắn đã xuất hiện rồi...cô gái kia sẽ không nhìn tới họ nữa.
-"Anh đã làm xong đồ ăn!"
Kỷ Ái Quân tiến lên lấy áo của cô, cô theo thói quen mỉm cười nhìn hắn.
-"Đa tạ! Ta hôm nay cũng có việc cần thông báo! Mau đưa Nĩ Nĩ vào, ta có chuyện cần nói!"
Mọi người đều đi sau cô, Nĩ Nĩ vẫn bảo trì bộ dáng mỉm cười vô hại nhưng Kỷ Ái Quân và Stiver lại thật gấp muốn đá hắn ra khỏi nhà này!
Sau bữa tối cô nhìn Nĩ Nĩ ăn được đồ kia liền mỉm cười.
-"Sau này Nĩ Nĩ sẽ ở cùng chúng ta! Em không mong sẽ có chuyện xảy ra trong nhà này!
Cô liếc qua Kỷ Ái Quân cùng Stiver cảnh báo.
-"Được!"
Hai anh em nhà kia đồng thanh, hai anh em nhà kia vừa nói xong tới lượt Nĩ Nĩ xuất trận!
-"A Nhạc!"
Cô giữ tay Nĩ Nĩ lại mỉm cười.
-"Gọi em là A Vũ!"
-"A Vũ! Đồ này anh bị dị ứng! Không phải em nói "dù sao em cũng không phải chưa từng học qua môn sinh! Hơn nữa dù sao anh còn cái gì mà em chưa nhìn đâu!" hay sao? Vậy anh không mặc gì khi bên cạnh em cũng được đúng không?"
Cô trực tiếp phun ngụm rượu vang vừa ngậm.
Nĩ Nĩ anh biết chơi lắm!
"Cạch" "Cạch" trên bàn hai đôi đũa bị Kỷ Ái Quân và Stiver bẻ gãy làm đôi, hai người đem ánh mắt ai oán nhìn cô.
-"Em, cô chủ nhìn tôi còn chưa đủ sao? Nếu vẫn chưa đủ tôi có thể ngày ngày lúc cô tắm trước mặt cô trình diễn như ngày hôm ấy!"
Lời này của Kỷ Ái Quân lần nữa khiến cô phun ra ngụm rượu trấn tĩnh.
Rút kinh nghiệm cô không uống rượu nữa tự trấn tĩnh lại nhìn qua Stiver cả mặt đen ngòm.
Cô bắt đầu chiến lược muốn bỏ chạy liền thấy Stiver mở miệng.
-"Nếu xem của hai người họ thấy nhàm chán có thể xem của anh! Dù sao hôn ước của chúng ta bị đẩy lui chứ chưa phải hủy! Trên danh nghĩa em vẫn là hôn thê của anh!"
Bọn họ điên cả rồi! Cô cứ ngỡ bình thường cô rớt liêm sỉ thôi chứ!
Nĩ Nĩ vô sỉ thì thôi đi! Nam chính tiên quân mặt lạnh trước kia sao giờ cũng...thời gian quả thực là không buông tha một ai mà! Ngay cả vô sỉ cũng có thể lây sao?
Vậy cô phải cách ly mấy người kia nếu không cô lây bệnh vô sỉ mất!
Cô bỗng đứng dậy không quên cầm thêm một chiếc bánh.
-"Mọi người cứ nói chuyện làm quen! Em đi có việc trước!"
Nói rồi cô vắt chân lên cổ chạy.
Ba người đàn ông nhìn theo bóng lưng kia của cô lắc đầu...nữ nhân kia mỗi lần như vậy liền bỏ chạy.
Đối diện với ngàn quân cô không phải rất dũng mãnh hay sao? Đối mặt với tình cảm lúc nào cũng bỏ chạy...
Cũng vì bọn hắn trước kia, cả bàn ăn ồn ào giờ tĩnh lặng tới lạ thường.
Ba người kia một lời cũng không nói.
Một lúc sau liền có một người hầu tới đưa Nĩ Nĩ đi nhận phòng.
Ba người qua ngàn năm lần nữa bị gắn định bởi lời nguyền mà càng ngày bọn hắn càng thức tỉnh sớm hơn báo hiệu ngày định mệnh cũng sắp tới.
Nhìn những việc trải qua cùng nhau từ trước tới giờ...giữa họ nảy sinh ra chút tình bằng hữu.
Nhưng người nào đó biết, mình không xứng có được kết cục tốt đẹp.
Ngày ấy cô rơi nước mắt tới giờ tâm hắn còn đau.
Đã thề sẽ không bao giờ để cô khóc vậy mà một chút hắn cũng không làm được....
Nhìn bầu trời cô thường ngắm, rốt cuộc cô đang nghĩ gì?
Stiver vẫn chưa hề biết cô đã nhớ lại hắn.
Hắn chưa hề biết rằng cô thật sự hận hắn, mọi người đều nghĩ và mong rằng cô chưa nhớ ra gì cả.
Chỉ như vậy trong những giả tưởng này họ mới có thể bù đắp cho cô một chút.
Lần nữa nhìn cô tươi cười vô ưu vô lo dưới nắng vàng, lần nữa nhìn cô vui vẻ.
Bây giờ cô vẫn cười chỉ là, họ cảm nhận được không còn là nụ cười ngày ấy.
Cô rốt cuộc đã nhớ được gì hay chưa?
Trong căn phòng kia cô thu mình trong bóng tối, cả người trống rỗng, hai mắt vô hồn.
Nĩ Nĩ cảm nhận được nhưng hắn biết, bây giờ cô cần một mình.
Hôm sau bài báo "Lam tiểu thư sứt mẻ tình cảm cùng Stiver thiếu gia bao nuôi một nam nhân!"
"Tin động trời! Tiểu thư nhà họ Lam quan hệ mập mờ cùng em chồng và soái ca lạ mặt!"
N tin đồn khác nổ ra.
Điện thoại cô không ngừng reo, phóng viên tấp nập đứng ngoài cửa.
Qua rèm cô nhìn thấy bọn họ nhiệt tình như vậy không nỡ lạnh nhạt! Cô kéo Nĩ Nĩ trang điểm cho hắn thật đẹp, cô thật lộng lẫy bước ra ngoài.
Vừa ra thấy ánh đèn chiếu rọi cô làm dáng cạnh Nĩ Nĩ sao cho giống như chụp ảnh tạp chí!
Kỷ Ái Quân và Stiver còn lo cô bị áp lực dư luận nhưng thấy cô vui vẻ thế kia chính là trong dự đoán lại ngoài dự đoán!
Nhưng trên báo nếu chỉ có hai người kia thì thật không công bằng! Dù sao Drama này bọn hắn cũng có phần! Vậy là ăn mặc thật lộng lẫy hai người kia cũng bước ra sánh bước! Báo chí được dịp chụp liên tục gào hỏi nhưng cả bốn người không ai nói một lời mặc cho phóng viên gào thét cháy cổ.
Sau khi thấy khá mêt, cô cùng mấy người kia đi vào trong.
Sau khi xong một hồi uống nước lại tiếp tục thay bộ đồ khác rồi lại ra ngoài.
Đám phóng viên lại nhanh chóng chụp ảnh.
Cô mong rằng những tấm ảnh ấy họ chụp đẹp bởi cô còn ít nhất bộ đồ đẹp ở kia chờ họ chụp đâu!