Cô vừa nói xong liền có đạo sấm sét đầu tiên đánh xuống, cảm nhận dòng điện lớn này da thịt cô thực đau.
Nĩ Nĩ nhìn cô bị đánh cho dù đã cố gắng giảm sát thương của mấy đạo sấm sét đó nhưng cơ thể con người của cô sao có thể chịu nổi đây?
Trong khi đó bên ngoài đã loạn thành một đám, bên ngoài đều kinh ngạc khi nghĩ tới thế lực đứng sau Mặc gia cũng là cô, người con gái của Lam gia.
Kỷ gia thấy vậy cũng chính là không nói lên lời, hai gia tộc vậy mà lại không hề biết chuyện gì! Báo chí đều đã vây sẵn tại cửa lớn hai gia tộc, căn bản họ không dám làm phiền nữ nhân kia.
Nghe giọng điệu của cô ta cũng thấy có chút khiếp sợ, nhất là khi cô ta suýt nữa bóp chết nữ nhân kia.
Cũng đúng thôi, ai nói cô ta không chịu xem mình đắc tội với ai?
Cũng lúc đó một mật thư của người đứng đầu vampire đã được gửi tới người đứng đầu của loài người.
Là một hiệp định hòa bình khác, hiệp định này nhằm đảm bảo quyền công bằng giữa vampire và loài người.
Bán vampire có thể lựa chọn bản thân sẽ là vampire hay loài người, vampire không được phép uống máu người, phải tìm kiếm nguồn máu khác, trừ một vài trường hợp đặc biệt.
Loài người và vampire có đặc quyền như nhau, loài người có thể đi tới các lãnh thổ của vampire và vampire cũng vậy! Trên nền chính trị sẽ được chia theo nhiệm kỳ, có - nửa loài người và nửa là vampire.
Hiệp định này phải khó khăn lắm hai bên mới có thể nhường nhịn, đương nhiên không thể thoát khỏi lá thư thứ của cô.
Bởi về nền kinh tế cô có sức đe dọa cực lớn, về chính trị cũng vậy nên họ không muốn nghe theo cô cũng khó.
Tới đạo sấm sét thứ cô liền cảm thấy da người đều muốn tróc ra rồi! Nĩ Nĩ chẳng thể chịu nổi nữa, rời đi pháp trận đỡ lấy đạo sấm sét thứ cho cô.
Thấy bộ lông đẹp đẽ của hắn xuất hiện vết cháy cô liền nhíu mi.
-"Sao ngươi lại rời chỗ? Nơi này ngươi không nên tới đây!"
-"Không sao, ta đỡ giúp em một đạo thôi, thân thể của em tổn thương rồi, linh khí ở đây không đủ để em cường hóa thân thể đúng không? Chờ ta một chút!"
Nĩ Nĩ vừa nói xong liền không do dự đưa tay lên tự chọc lấy mắt của mình lấy ra đôi mắt.
Cô kinh ngạc nhìn tới hắn, cả người cô suy yếu nằm xuống muốn đưa tay lên cản hắn nhưng lại chẳng thể, như có sức hút nào...đôi mắt ấy khiến cô có cảm giác thân thuộc tới lạ!
-"Đây vốn dĩ là mắt của em! Coi như tôi trả lại cho chủ nhân!"
Nĩ Nĩ vừa nói xong liền dùng pháp lực nối liền với mắt của cô, đó là thần nhãn! Đôi mắt ấy vừa vào cô như lại rơi vào mộng cảnh, một luồng linh khí không biết từ đâu cuốn lấy thân thể cô, kéo cô tới một nơi nào đó.
A! Đó là thời gian cô đi lịch kiếp! Đó là phía sau của đoạn Tiên quân ném cô khỏi tru tiên đài! Bắt cô xuống phàm giới lịch kiếp, chịu kiếp đau khổ đi!?
Cô hóa thành linh hồn nhìn ánh sáng được chiếu tới một căn nhà nhỏ, căn nhà được lợp bằng mái rơm, thật nghèo khổ.
Ván còn chẳng thể che nổi cơn gió hiu quạnh của mùa đông.
Cô xuyên qua bức tường bước vào bên trong liền thấy một nữ nhân xấu xí cố rặn đẻ, bên cạnh không có một bóng người.
Có lẽ đây là kiếp thứ nhất của cô.
Kiếp này mẹ cô là bị đám cẩu tặc trên núi hãm hiếp tới mức mang thai, xấu hổ giận dữ nhưng lại sợ chết bà đành cố gắng kiếm một chỗ để sinh ra cô.
Cô nhìn bản thân được bà đẻ ra, sau đó lại một khoảng thời gian đi qua.
Lúc đó cô đã được tuổi, cô lon ton chạy tới bên bà nhưng bị bà hất ra.
Bà cho rằng mọi tội lỗi là do cô, đám trẻ trong xóm thấy cô không có ba cũng ngày ngày bắt nạt cô.
Mặc cô còn nhỏ hơn đám nó, mặc cô có khóc, có đánh trả.
Bọn chúng cũng vẫn luôn như vậy, tới lúc cô trở về nhà lòng chỉ mong có thể được mẹ ôm vào lòng lại bị bà ẩn ra.
Lớn dần cô trở nên ít nói, cả người ngốc ngốc, nhà nghèo nên mẹ cô đuổi cô đi xin ăn, còn bà đi kiếm chút tiền bằng việc thêu vài chiếc khăn tay, giá cũng không đáng bao nhiêu.
Kiếp này cô có một chút tư sắc, sau đó cô bị một tên thiếu gia nhìn trúng, cuối cùng cô vẫn là bị hắn đem về cường bạo.
Tuy cô không được ăn học nhưng khi cô bị cường bạo cũng biết rằng bản thân đã không còn sạch sẽ!
Cuối cùng cô dùng một cây trâm do đám nha hoàn đeo lên cho cô nhân lúc hắn sàm sỡ trên người cô đâm chết hắn.
Sau đó gia đinh của hắn phát hiện liền trình lên quan phủ, mẹ cô liền cắt đứt quan hệ với cô.
Một mình cô yên lặng cả người đầy roi vọt nằm trong góc tối của nhà tù thối nát không khóc không cười như cái xác không hồn, không một ai biết mà chết lạnh.
Không ai khóc than, cả đời không được ai yêu thương thật lòng!
Cô siết chặt tay, tên tiên quân kia...quá tàn nhẫn với cô rồi!
Kiếp thứ hai, cô được sinh ra tại một nhà nông.
Cứ ngỡ lần này sẽ đỡ hơn một chút không ngờ lại gặp phải năm hạn hán.
Mọi gia đình đều không có đủ nguồn lương thực để ăn chứ đừng nói tới nộp thuế siu quan.
Phụ thân cô vốn dĩ là người theo chủ nghĩa nam quyền, mẫu thân cô lại chỉ sinh được mình cô thường xuyên thượng cẳng chân hạ cẳng tay với bà, cô trong đó cũng bị đánh không ít.
Mẫu thân cũng vì vậy mà ôm hận cô, hận cô sao không phải nam nhân?
Lúc đó phụ thâm cô cũng rơi vào cờ bạc, ông bán dần đi đất ruộng khiến gia đình đã khó ngày càng khó hơn.
Cuối cùng ông ta cũng cầm cô cho canh bạc, canh bạc bán cô vào lầu xanh.
Nhưng vì kiếp này cô tư sắc bình thường chỉ có thể giặt giũ, nấu ăn quanh năm.
Nhưng không ngờ một lần có lũ lụt quét qua, cô phải bỏ chạy.
Nhưng không ngờ lúc đi qua núi lại gặp phải đạo tặc muốn cướp sắc, đúng lúc đó có một vị quan đi qua cứu cô.
Ôm lòng hâm mộ cô quyết lấy thân báo đáp nhưng không ngờ...nam nhân kia lại là một kẻ lừa đảo, hắn vốn là một kẻ buôn nô lệ.
Cô bị bán vào một gia phủ làm người hầu mua vui cho một vị tiểu thư, cô ta giống như có bệnh về thần kinh.
Ngày nào cũng tra tấn cô, tra tấn cô tới khi cô chết vì mất máu quá nhiều cũng như những vết thương chằng chịt trên da thịt kia...
Cô không chịu đựng nổi mà rơi nước mắt.
Hai kiếp rồi...hai kiếp rồi! Cô ngậm ngùi muốn tiến tới ôm lấy chính mình nhưng chẳng thể.
Tới lúc cô chết ngay cả mảnh chiếu đắp xác cũng không có, bọn họ ném cô nơi đồng không mông quạnh.
Kiếp thứ ba, lần này cô được sinh ra tại một gia đình bình thường làm tiểu thương tại biên quan.
Khi cô sinh ra nhà có rất nhiều thê thiếp họ đều có con trai, chỉ có mẫu thân cô là sinh ra nữ nhi, vì vậy mẫu thân cô liền bị lạnh nhạt, bà vì vậy mà nhiều lần muốn hại chết cô.
Bất quá vì tiên quân kia còn muốn dằn vặt cô sao có thể để cô dễ chết?
Vậy là cô được cứu hết lần này tới lần khác, trong một lần vui đùa cùng đám con nít cô bị bọn chúng để lại nơi rừng sâu.
Cô bị lạc, vừa đói vừa rét ban đêm còn có thú hoang.
Đúng lúc đó có một đàn sói lao tới, cô nhỏ bé chạy trốn nhưng nào có thể nhanh bằng sói? Chúng có vẻ đói đã lâu nhào tới cắn lấy chân của cô, rất nhiều con khác cũng nhanh chóng tới xé xác của cô.
Kiếp đó...cô chết không toàn thây.
Lúc không thấy cô về gia kia cũng chỉ nhếch miệng thở phào, không còn ai ăn bám, họ lại bớt đi một khoản chi tiêu.
Nhìn xác thịt bản thân bị xé tới không ra hình dáng cô chỉ có thể hận thật hận, haha cô chẳng có thể làm gì hơn là mỉm cười.
Cười chua chát.
Kiếp thứ tư cô được sinh ra là một con nhà quan võ trấn thủ biên quan.
Lại là phận nữ nhi, cô bị bao người dè bỉu.
Mang trong mình sự kiêu ngạo cô nào có thể chịu dè bỉu? Cô điên cuồng luyện tập để được mọi người công nhận, điên cuồng như vậy nhưng vẫn không ai công nhận cô.
Nếu cô hạ được người này rất nhiều kẻ khác sẽ lên, ba cô cũng chỉ nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Cũng chỉ tới vậy!"
Cuối cùng chiến tranh xảy ra, nghe lệnh vua cô cùng mọi người trấn giữ biên quan.
Chỉ tiếc vì quân cứu viện tới không kịp, địch người đông sức lớn biên quan liền bị thất thủ.
Phụ thân cô vì muốn giữ mạng sống cho bản thân liền đem cô đánh thuốc mê dâng lễ lên cho địch.
Tên thủ lĩnh không nhìn trúng cô liền ném cô cho đám quân lính, cô thay phiên bị luân gian.
Tới khi cô tỉnh lại bản thân đã không còn trong trắng đã vậy bẩn, thật vô cùng bẩn.
Cô cuối cùng chính là tự sát.
Thật ghê tởm! Cô ghê tởm chính bản thân mình! Tên đó không chỉ là tàn nhẫn nữa! Cô là vì hắn, vì cái được gọi là lẽ phải! Vì cái được gọi là chính phái, vì giang sơn.
Vậy mà nhìn kìa! Vì một kẻ được cô tha mạng, chính miệng hắn nói cô phải giết sạch La Sát tộc không để chừa một ai gây họa, vậy mà hắn lại vì ả dương kiếm về phía cô thâm tình nhìn ả mà nói.
-"Ta sẽ trả thù rửa hận cho nàng!"
Nực cười thay, hắn làm vậy đẩn cô tới tận cùng của đáy bùn.
Kiếp thứ năm, cô được sinh ra từ một kỹ nữ tại lầu xanh.
Gọi ngàn kẻ là cha, chịu ánh mắt coi thường của đời người.
Hơn nữa việc có cô là ngoài ý muốn, mọi người trong thanh lâu khá là ghét bỏ cô.
Nhất là khi trên mặt cô còn có một vết bớt đỏ, khiến bọn trẻ con ngày ngày ném đá vào người cô coi cô như quỷ.
Nhưng đổi lại lần này cô có ánh mắt rất đẹp.
Sau này khi cô lớn lên, vết bớt cũng không mất đi.
Kỹ viện ngày càng đi xuống cô bị coi như kẻ ăn bám vô dụng, họ ngày ngày chửi rủa cô, giao việc nhiều hơn.
Ngày ngày cô chính là làm tới không thấy được mây xanh cùng bầu trời có hình dạng ra làm sao.
Rồi có ngày, có kẻ thấy được ánh mắt cô, đẹp thật đẹp.
Hắn liền tìm tới mama hỏi về cô, mama nhìn qua hắn liền biết hắn có hứng thú với cô.
Bà ta cũng biết cô còn trinh trắng liền hứa với hắn ta ba ngày sau cô sẽ tiếp hắn.
Bà ta ra lệnh cho cô phải tiếp hắn không ngờ bị cô từ chối, cô nay mới tuổi còn quá nhỏ...
Nhìn bản thân gầy gò ốm yếu cô càng thêm xót xa.
Nhưng nào ngờ người mẫu thân kia của cô lại thích vị công tử ấy, biết hắn yêu thích đôi mắt cô liền thâm độc ra tay rạch mắt cô khiến cô bị mù.
.