Sao cảm giác này lại lạ tới vậy? Phải chăng vì cô đã quên đi rồi nên mới thấy lạ như vậy sao?
Một lúc sau mẹ cô cũng tiến vào nhìn ba cô khẽ vỗ lưng cho ông, ba cô quay qua nhìn mẹ cô.
Ánh mắt họ chính là ôn nhu thấu hiểu nhau, cô có chút không biết nói gì cũng nhìn tới họ.
-"Bác sĩ nói con tỉnh lại sau cơn mê dài nên có lẽ con đã bị mất đi vào đoạn ký ức.
Sau này con sẽ nhớ dần lại thôi! Con an tâm, bây giờ con hãy ở lại nơi này.
Chúng ta tập vật lý trị liệu! Con nằm nơi này quá lâu, cơ thể con cần vận động để thích nghi!"
-"Con hôn mê đã bao lâu?"
Cô yên lặng tiếp nhận chuyện mọi chuyện, cô không có thông tin gì chỉ có thể chấp nhận mọi chuyện.
-"Ông ấy là ba con sao?"
Cô cầm lấy tay người đàn ông kia, ông vội vã gật đầu.
-"Đúng vậy, ta là ba con.
Con là tiểu thư nhà họ Vũ! Ta là Vũ Việt Bân cha con, con là Vũ Nhạc.
Con hai năm trước ngày sinh nhật thứ có đi chơi cùng đám bạn, lại không ngờ con lái xe mất phanh bị đâm vào núi.
Con bị trấn thương phần não nên mới bị rơi vào trạng thái thực vật.
Giờ con đã tỉnh rồi...nhưng lại mất đi ký ức."
Nghe vậy cô có chút trầm ngâm, chắc cô trước kia hay gây họa khiến ba mẹ buồn.
-"Ba, mẹ.
Con hứa, sau này con sẽ cố gắng làm tốt mọi việc.
Không làm hai người lo lắng nữa!"
Nghe lời này của cô mẹ và ba cô mắt đã hồng nước mắt lại rơi xuống nhìn toàn cảnh cô khẽ thở dài.
Ông bà đột nhiên xoay người ôm lấy cô vào lòng, cảm nhận ấm áp này, cả những giọt nước mắt nóng hổi kia trái tim cô đập mãnh liệt.
-"Con hứa nhất định sẽ không rời xa hai người!"
Cô mỉm cười cùng họ trải qua một đêm ấm áp.
Hôm sau từ sáng sớm mẹ cô đã đi nấu cháo cho cô, bà nói đồ ăn trong bệnh viện khó nuốt nên mới thức từ sớm nấu cháo cho cô.
Cảm nhận đồ ăn còn nóng hổi, cô thấy ấm lòng.
-"Mẹ à, cháo nóng lắm.
Mẹ cứ để xuống đi, xíu con ăn!"
Nhìn tay bà đã đỏ cô lại không nỡ, ba cô thấy vậy liền tiến lên đỡ lấy bát cháo của bà nhìn tới cô ôn hòa mỉm cười.
-"Con an tâm, tay ta chịu được nóng.
Con mau ăn đi! Nếu không cháo nguội ăn không tốt!"
Cô cảm động nhìn ông ngoan ngoãn ăn cháo, ba mẹ hài lòng nhìn cô ăn hết chỗ cháo.
Hôm đó cô đã bắt đầu đi tập vật lý trị liệu, ba mẹ cô vẫn luôn dõi theo từng bước cô đi không rời nửa bước.
Một tháng trôi qua, cô đã có thể đi lại bình thường.
Ba mẹ cô cũng đưa cô rời khỏi viện.
Cảm nhận không khí bên ngoài tốt đẹp cô mỉm cười nhìn dòng người hối hả ngoài kia.
Cô về tới nhà liền thấy một nam nhân vận vest đen đứng ngoài cửa ưu nhã nhìn ba người nhà cô tiến vào cúi đầu.
-"Chủ tịch, phu nhân, tiểu thư tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ!"
Mẹ cô nhẹ nhàng gật đầu, cô thấy hắn phất tay một cái có vài người liền ra xe thu dọn hành lý của cô đi vào.
Mẹ cô xoa tay cô cười nói.
-"Con đi theo Kỷ quản gia đi! Cậu ấy sẽ chỉ phòng cho con!"
Kỷ Giai Lục là quản gia nhà cô, ba đời nhà họ đều làm cho nhà cô.
Hắn cũng vậy, hắn một thân tóc bạc, ánh mắt đen láy vóc dáng cao ráo, bờ vao rộng rãi khiến cô chợt nghĩ tới...hắn thật giống một người nhưng cô lại chẳng thể nhớ ra ai!
Căn phòng của cô có màu xanh dương, một cái cửa sổ rất rộng, chiếc giường cũng thật êm.
Nhìn ảnh gia đình đặt trên đều giường cô nhấc lên mỉm cười lau qua mặt kính.
Tuy biết có người dọn dẹp nhưng cô vẫn không nhịn được lau lau.
Cả nhà cùng cười tươi sáng như vậy...thật tốt biết bao.
Cô mở ra xem nhật ký "của mình" từ bé tới lớn, ba mẹ yêu thương cô nhiều như nào qua từng trang giấy đều được ghi rõ.
Rồi bao lần cô làm ba mẹ buồn, bao lần cô nhìn ông bà khóc mọi tội lỗi của cô trước kia cũng được ghi ra.
Cảm nhận mọi chuyện như vậy khiến cô có cảm giác gia đình thực sự, trong lòng nặng trĩu lúc trước cũng được buông bỏ không ít.
Cũng may sinh nhật cô vào tháng đã qua kỳ thi đại học, cô cũng được trường đại học mời nhập học.
Bất quá do tai nạn nên để lưu lại hồ sơ, chờ ngày vào học lại.
Tối hôm đó cả nhà vẫn ăn như thường lệ, trên bàn ăn rộn rã tiếng cười nói.
Hôm sau cô đi học, khi tới trường ai nấy đều không khỏi nhìn cô nhiều một chút.
Cũng đúng thôi, cô có mái tóc màu bạch kim giống mẹ, đôi mắt tím giống ba.
Làn gia trắng hồng rạng rỡ như một tiểu công chúa, mọi người nhìn nhiều hơn cũng không sao.
Cô mỉm cười bước thêm liền có cảm giác sai sai, quay đầu nhìn lại cô thấy Kỷ Giai Lục cũng một thân quần áo bình thường tay đeo thêm balo đi sau cô.
Cô nhìn lại trên tay mình cũng là chiếc balo liền có chút khó hiểu.
-"Anh cũng học trường này sao?"
-"Ông bà chủ sợ cô có việc nên cho tôi đi học cùng cô.
Cô chủ an tâm, môn học và ngành học cũng đã được đăng ký giống nhau.
Tôi đã sắp xếp thành lịch trình riêng của cô, cô nghe theo là được!"
Cô tức giận lại gần giẫm lên chân Kỷ Giai Lục lườm hắn một cái.
-"Tôi cũng không phải con rối mà nghe theo anh!"
Cô biết hắn phải làm quản gia cho nhà cô hẳn trong lòng cũng không thoải mái nhưng cách ăn nói của hắn làm cô thực sự khó mà có thể yêu thương!
Rốt cuộc cô cũng tới lớp, bất quá trên bảng giáo viên đều giảng những thứ kỳ quái làm cô khó mà hiểu được, duy chỉ có Kỷ Giai Lục hình như rất thích học hắn chăm chú nghe giảng và viết những điều quan trọng vào giấy khiến cô có chút tò mò.
Nếu hắn không phải làm quản gia cho nhà cô hẳn hắn cũng sẽ học kinh doanh sao?
Cảm nhận ánh mắt nóng rực của cô nhìn mình, Kỷ Giai Lục muốn giả vờ không biết cũng không thể.
Hắn đành quay mặt trừng cô một cái, biết thất thố cô mới ho khan quay đi.
Quay đi rồi cô còn không quên lẩm bẩm.
-"Trừng gì mà trừng chứ? Có phải tôi muốn nhìn anh đâu! Nếu không phải do mặt anh đẹp có cho tiền tôi cũng không thèm nhìn!"
Kỷ Giai Lục loáng thoáng nghe câu được câu không nhưng cũng không chú ý chỉ nhẹ nhàng nói.
-"Nếu cô không học sau này tới giờ kiểm tra cũng đừng mong tôi giúp!"
Lời này của hắn như đánh thức con người cô, dù như nào cô cũng đã nói không thể để ba mẹ buồn lòng.
Bằng mọi giá cô phải làm đúng lời hứa ấy...
Được năm phút sau cô hạ bút xuống hai hàng lệ tuôn, hình như cô đánh giá cao bản thân quá rồi.
Không hiểu chính là không hiểu nha!
Đã hết tiết trong ngày, Kỷ Giai Lục muốn gọi xe đón cô về nhà liền bị cô giữ lại.
-"Hôm nay tôi cần lên thư viện đọc thêm sách, tôi không thể để bản thân ngốc nghếch như vậy được.
Ba mẹ sẽ buồn về tôi mất, cậu đi về hay đi đâu cứ đi đi.
Xíu nữa tôi tự bắt xe về được.
Kỷ Giai Lục nghe vậy thoáng có chút sững người, cô mỉm cười xoay người hiên ngang rời đi.
Bất quá ba phút sau cô đứng trên tòa nhà mà rơi nước mắt, cô quên mất thư viện ở đâu rồi!
Chán nản quay đầu tình bước tiếp cô liền thấy một mũi giày thể thao quen thuộc dừng trước mắt.
Kỷ Giai Lục đứng trước cô hai mắt nhìn xuống, cô cũng không có vẻ gì ngạc nhiên hay sợ hãi mà còn lườm lại hắn.
-"Sao anh vẫn còn ở đây?"
-"Tôi mới nhớ ra khi tiểu thư tỉnh lại có chứng bệnh mù đường, ngay cả nhà mình cũng đi lạc nên tôi sợ nếu cô đi tìm Thư viện hẳn ông bà chủ sẽ lo cô bị bắt cóc.
Vẫn nên là để tôi đưa cô đi, vừa hay tôi cũng cần đọc một số sách!"
Nghe vậy cô liền nhếch môi cười.
Hắn khịa cũng thật hay! Cùng lúc đó có một người chơi bóng bên ngoài vô tình đá bóng quá mạnh, hướng bóng bị lệch chính là bay tới chỗ cô.
Cô huyễn tưởng rằng sẽ có một màn Kỷ Giai Lục anh hùng cứu mỹ nhân nào ngờ cô tay nhanh hơn não đưa tay ra đấm vào quả bóng khiến nó vút bay lên trời cao.
Mọi người kinh ngạc không thôi nhìn cô chằm chằm, cô mỉm cười đưa tay ra làm dáng vẻ vô tội nhìn tới đám người kia.
-"Nếu tôi nói...tất cả chỉ là hiểu lầm, các người nhìn lầm rồi các người có tin không?"
Kỷ Giai Lục vẫn không biết chuyện gì nghe cô nói vậy muốn xoay người nhìn xem cô gây họa gì liền thấy cô cười chân chó nhìn đám người bên dưới.
Hắn không thèm nhìn thêm liền kéo tay cô rời đó.
-"Đi thôi, ở lâu tôi sợ cô não cũng không còn mất!"
Cô nghe vậy có chút ba chấm.
-"Đại ca! Anh có thể không mở miệng hay không? Anh có thể ngoan ngoãn làm mỹ nam an tĩnh hay không? Mỗi lần anh mở miệng ra thật sự như khiêu khích tính nhẫn nại của tôi vậy! Anh với tôi có thù mấy đời rồi sao?"
Kỷ Giai Lục nghe vậy liền dừng bước, cô đi theo sau cũng kịp thời dừng lại.
Hắn quay đầu lại nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi lại lắc đầu chán nản.
-"Không có thù, chỉ có oán.
Cô có lẽ đã quên trước kia mình làm gì với tôi rồi nhỉ? Nhưng không sao, từ từ tôi sẽ cho cô nhớ lại!"
Nói rồi hắn lại quay người bước tiếp kéo cô theo sau.
Cô bĩu môi nhìn bóng lưng hắn.
-"Chuyện trước kia thì cũng là tôi của trước kia.
Giờ tôi mất ký ức rồi, anh làm vậy có phải rất ấu trĩ không?"
-"Nếu mất ký ức có thể xóa hết mọi tội danh, hắn trên thế giới này chẳng bao giờ còn tội ác xuất hiện nữa!"
Cô nghe vậy liền yên lặng đi theo sau hắn.
Nam nhân này với cô rốt cuộc có thù oán gì đây?
-"Nếu một ngày tôi biến mất trên đời này...có phải anh sẽ rất vui không? Ăn tiệc ba ngày? Bốn ngày? Hay một tuần?"
-"Mở tiệc cả một năm, vui mừng cả một đời!"
Kỷ Giai Lục vô tư nói không thèm quan tâm biểu cảm nhăn nhó của cô.
Cô vùng tay khỏi tay của hắn bước tới bức tường.
Ban đầu cô chỉ muốn đấm lên tường cảnh cáo hắn.
Nào ngờ lúc cô vừa đấm vào tường cả tường liền sập xuống.
Cô quay mặt lại liền thấy Kỷ Giai Lục vẫn đang nhìn chằm chằm mình có chút ngượng ngùng.
-"Đừng nhìn tôi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Sao tôi có thể mạnh như vậy chứ? Chắc chắn do tường bị ai đó phá trước rồi!"
Kỳ Giai Lục rất tự nhiên đem điện thoại lên chụp cô vài bức.
-"Nhân chứng vật chứng đã đủ, cô chờ bồi thường thiệt hại đi!"
-"Chúng ta có phải người sống cùng nhà không vậy?"
-"Không liên quan tới việc tôi phải bao che cô làm việc xấu!"
Bỗng...cô có xúc động muốn bẻ cổ tên nam nhân kia....