Tư Đồ Tiết Triệt không có con nối dõi, huynh đệ của hắn cũng đều không muốn con mình vào cung bởi những lời nguyền được lan truyền! Cuối cùng triều đại kia vẫn là rơi vào tay kẻ khác.
Khi nàng chuẩn bị nhập ma...lại tới ảo cảnh lúc trước, lại ở tru tiên đài lần nữa tiên giới muốn xử phạt nàng.
Độc Cô Tư Thần ôm A Lam trong lòng chĩa kiếm về phía nàng, nàng thật sự...không thể khóc nữa.
Lần nào cũng vậy.
Ả ta là người được bảo hộ, còn nàng như ác thần, ai nấy đều muốn tiêu diệt...
-"Ngươi đã biết sai?"
-"Ta sai? Trên hỏi thiên, dưới hỏi địa...ta sai ở đâu?"
-"Tại sao ngươi vẫn chấp mê bất ngộ?"
-"Vậy tại sao ngươi có thiên nhãn như không! Trái sai đúng phải cũng không phân biệt được...ngươi có tư cách nói ta sao?"
-"Ngươi...vậy hãy nhận trừng phạt đi! Tới khi nào nhận ra được lỗi lầm hãy rời khỏi! Ta không có một đệ tử đi theo như ngươi!"
-"Là các ngươi ép buộc ta!"
Nàng cuối cùng cũng sa vào ma đạo, cùng lúc đó Nĩ Nĩ cũng đã tới nơi, hắn nhìn nàng lao tới chiến đấu cùng Độc Cô Tư Thần liền lao tới ôm nàng rời đi.
Những kẻ khác muốn lao tới bao vây nàng với hắn nhưng đều được tiên giới giữ lại.
Thời gian không còn nhiều, cán cân đã giao động, bây giờ bọn họ không nên vì một kẻ phản bội lại tiên giới mà hao tổn sức lực...
Nhưng nàng vẫn luôn không chịu...ngày ngày điên cuồng luyện tập, mặc quan tâm của Nĩ Nĩ, trong lòng chỉ còn oán niệm...
Trái tim của nàng đã sớm được phong ấn rồi, thể xác kia chỉ còn cái vỏ rỗng chất chứa hận thù mà thôi!
Hận nhân thế tàn độc, hận tiên giới giả tạo, hận nàng trước kia ngu ngốc...hận, nàng hận...cũng vì vậy mà càng lún sâu trong bùn.
Nhìn trời xanh cùng nắng vàng nàng chỉ có thể âm thầm trong lòng ganh tị mà thôi...
Trên đời này có biết bao người...vậy mà sao chỉ có nàng bị đày đọa vậy đây?
Một ngày nọ khi nàng đi tới một nhánh khác của ma đạo liền bị một đám tiên gia chặn đường! Nàng liền cùng bọn chúng giao đấu, không ngờ bọn chúng lại mang theo túi càn khôn, nàng vì không kịp chạy liền bị thu vào.
Cuối cùng nàng cũng được thả ra, chỉ là lần này nàng lại đang trở lại nơi nàng ghê tởm nhất...tiên giới.
Nhìn bao kẻ quen thuộc trước mắt nàng một thân hồng y trán điểm huyết lệ cười.
-"Sao đây? Các ngươi mở tiệc, liền nhớ ta sao?"
-"Bớt đi! Ta mới không cần ngươi, hôm nay ta chỉ muốn lấy đi con mắt kia của ngươi mà thôi!"
Nàng nghe tiếng quen thuộc không cần quay đầu lại cũng biết là Độc Cô Tư Thần!
-"Sao đây? Các ngươi giờ muốn ỷ đông hiếp yếu sao? Hơn nữa lại đều là quan lớn tiếp đón, bao chiến thần như vậy tiếp mình ta khiến ta ngại đó!"
Nàng cười nhưng ánh mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng
-"Không cần giả vờ! Đồ ma nữ nhà ngươi, biết thế ngày đó ta nên thuê pháo sư về thiêu sống ngươi rồi phong ấn ngươi lại! Bớt cho ngươi đi hại người!"
Lại thêm giọng nói quen thuộc, Tư Đồ Tiết Triệt cũng bước tới.
Nàng nghe tiếng của hắn có chút kinh ngạc quay lại nhìn.
Tư Đồ Tiết Triệt nhìn thấy nàng xinh đẹp yêu mị động lòng người nhìn tới hắn.
Nàng một thân hồng y, tóc đen thả tự do phất theo làn gió.
Giữa trán huyết lệ tô lên làn da trắng hồng, đôi môi đỏ mấp máy khiến hắn động lòng...nhưng nhớ lại những gì nàng gây ra khiến hắn không thể chấp nhận...
-"Ây yo! Từ khi nào tiên giới cũng đã đem đám tôm tép này lên làm binh lính vậy?"
Nhìn qua Tư Đồ Tiết Triệt nàng không thể không đâm chọc hắn.
Thay vì để hắn ôm đau khổ dằn vặt mà chết nàng nguyền rủa hắn phải trở thành kẻ cô độc, sống lâu trong sự khinh bỉ chán ghét ghê tởm của con người...
-"Ngươi..."
Độc Cô Tư Thần tiến lên giữ lại Tư Đồ Tiết Triệt, hắn nhìn nàng ánh mắt ánh lên tia nhu hòa.
-"A Lam vì bảo vệ một nhóm người đánh nhau với ma tộc bị làm mù đôi mắt.
Xét thấy chỉ có mắt của ngươi mới phù hợp với nàng, ta cho ngươi cơ hội sửa sai! Nếu ngươi nguyện đem con mắt của thần ngươi tu luyện được cho nàng ta sẽ xóa bỏ tội danh của ngươi.
Đưa ngươi trở lại thiên giới, vẫn có thể tiếp tục đi theo ta!"
Nàng tức giận tới mức đập vỡ cái bàn bên cạnh, đám binh quan kia liền đem vũ khí chĩa về phía nàng.
Nàng biết lần này bản thân chẳng thể thoát đành mỉm cười ngồi xuống một chiếc ghế nhìn hắn.
-"Có vẻ ngươi nghĩ bản thân ta vẫn vì ngươi mà ngu ngốc thì phải? Ngươi nghĩ bản thân ngươi là ai mà khiến ta phải nghe lời? Đem con mắt của ta cho ả sao? Haha, ngươi nói đùa cũng vui đấy! Ả ta bị mù thì liên quan gì tới ta chứ! Ngu ngốc!"
-"Ngươi dám nói với Thượng tiên như vậy sao!"
Tư Đồ Tiết Triệt tức giận nhìn tới nàng.
Ánh mắt hắn ánh lên tia huyết quang, nàng thấy vậy cũng chỉ mỉm cười
-" Chỗ người lớn nói chuyện...từ khi nào tới con nít như ngươi lên tiếng?"
Nàng phất tay vả cho Tư Đồ Tiết Triệt hai cái khiến hắn hộc máu miệng! Hắn liền biến ra thanh kiếm muốn sống chết với nàng nhưng vẫn bị Độc Cô Tư Thần giữ lại.
-"Vậy ngươi...có chắc sẽ không để cho nàng đôi mắt ấy?"
-"Đúng vậy! Ta nhất định sẽ không cho nàng ta con mắt ấy!
Độc Cô Tư Thần như đã hiểu niệm một loạt câu nói thổi về phía nàng, nàng cảm giác được nguy hiểm muốn chạy nhưng lại bị thiên binh giữ lại.
Hắn dùng Hoàng Kim Thừng trói nàng lại.
Nàng bị trói như vậy coi như đã hiểu, mặc cho những lời nàng mắng chửi Độc Cô Tư Thần vẫn là lấy đôi mắt của nàng ra đem cho A Lam.
Nàng bạo phát ma tính muốn sống chết cùng bọn hắn liền bị Nĩ Nĩ lần nữa tới Thiên Đình ôm nàng đi.
Có một tốp binh lại muốn đuổi theo nàng được Tư Đồ Tiết Triệt giữ lại.
-"Mặc nàng ta đi! Giờ nàng ta chỉ còn là cái phế nhân vô dụng.
Kẻ yếu đuối như vậy...nàng ta sống không bao lâu nữa đâu! Đại chiến với yêu ma cũng sắp bắt đầu rồi! Mau về chuẩn bị!"
Đám tiên binh kia không mấy kẻ thích hắn.
Một tên nửa người nửa ma đã được đặc cách lên thiên đình còn muốn cưỡi đầu cổ bọn hắn? Nhất định khi lên chiến trường bọn chúng sẽ không bảo hộ kẻ đó! Cho hắn vùi thây nơi chiến trường...
Nàng sống trong bóng tối, mọi điều với nàng giờ thật bình thản.
Nàng không còn quá đau nữa...có lẽ phong ấn trái tim kia chính là sự lựa chọn đúng đắn nhất! Dù đã mù nàng vẫn luôn cố gắng tu luyện.
Luyện cả ma thuật bị cấm, không ngừng tiến lên trên đỉnh cao! Chỉ là nàng tuy tu ma những vẫn không hại tới người...
Với nàng thử nàng thù địch chỉ có đám tiên gia giả tạo kia mà thôi!
Cuối cùng linh hồn cô đã tiếp nhận được toàn bộ ký ức của bản thân...không còn ký ức thiếu xót nào!
Lần nữa mở mắt ra, chiếc hộp đã được mở, trái tim về với chính chủ...lần này linh hồn nàng đã được trả lại trái tim...!Một thân xác mới giống y với chính nàng được hồi sinh! Nàng bước ra khỏi hang động liền thấy cả hang động sụp đổ! Hai cái tượng là Tư Đồ Tiết Triệt và Độc Cô Tư Thần cũng rung lắc dữ dội rồi phát sáng hiện ra hai thân xác của chúng.
Nàng nhìn như vậy rồi không nói gì xoay người rời đi.
Nàng bước tới cánh cửa ảo cảnh cuối cùng trở lại!
Nĩ Nĩ mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt không dấu nổi yêu thương.
Nàng khắt tay đưa dòng thời gian tiếp tục chảy xuôi dòng.
Cảnh sát không lâu sau cũng đã tới, hệ thống nhìn cô hoàn thành công việc liền không ngừng ngợi khen.
Nhưng nàng cũng chỉ có mỉm cười mà thôi...không còn líu lo như trước nữa.
Cả người nàng đều vô cùng trầm mặc...sau khi lấy lời khai đầy đủ nàng ở lại bệnh viện.
Nĩ Nĩ bên nàng không rời một bước.
Nàng không nói gì nhiều với Nĩ Nĩ, chỉ có tay vẫn luôn nắm lấy tay hắn không rời....