Cô đang nằm ngủ bỗng nghe tiếng "Bịch" Sau đó một trận ê ẩm truyền tới.
Ấy vậy mà cô ngã giường mới cay.
Chắc do cô đã quen ngủ giường to.
Giờ chuyển qua giường nhỏ.
Cô có chút không quen.
Hệ thống thoại bản!
Có ngay!
Hệ thống nhanh nhảu đáp.
Đây là một bộ truyện vườn trường.
Nữ chính con nhà giàu.
Có hôn ước từ nhỏ với nam chính.
Nhưng sau đó nữ chính ra nước ngoài học.
Khi lớn lên nữ chính biết mình có hôn ước với nam chính.
Nữ chính quyết định về nước muốn xem thử người chồng sau này của mình ra sao liền học cùng trường với nam chính.
Ban đầu cả hai đều muốn hủy hôn.
Nhưng sau một vài hiểu lầm bla bla thì dần nảy sinh tình cảm.
Cuối cùng hai người tới với nhau.
Cô dũng cảm xuyên qua nữ phụ số .
À không.
Là hệ thống chơi xấu.
Ném cô vào thân xác nữ phụ số .
Nữ phụ tên Hoàng Ngọc Nhi.
tuổi.
Hiện đang là học sinh học bổng học cùng trường với nam nữ chính.
Nhà nghèo nhưng được cái xinh đẹp và thông minh.
Cô có vẻ ngoài không khác một bạch liên hoa. Trời cho cô cơ hội diễn vai bạch liên rồi.
Cô cắn khăn cảm tạ.
Nhưng cái xui ở đây là nam chính trước khi quen nữ chính đã thích cô.
Luôn giúp đỡ cô bla bla.
Sau đó khiến cô động tâm.
Cái đáng cười là khi cô đã động tâm thì nam chính lại bị nữ chính thu hút.
Và rồi hai người họ thành đôi.
Cô hắc hóa.
Trở nên xấu xa.
Sau đó hại nam nữ chính không ít lần.
Ban đầu nam nữ chính có chút bị ảnh hưởng nhưng sau đó phản công khiến cô thân bại danh liệt.
Người người ghét bỏ.
Thậm chí còn tự tử nhưng không thành.
Kiếp này tâm nguyện của chủ thể là mong sống một đời bình an.
Mặc nam nữ chủ.
Tên: Hoàng Ngọc Nhi
Tuổi:
Trí tuệ: .
Giá trị nhan sắc /
Giá trị vũ lực /
Số đo ba vòng..
..
Mị lực: %
Điểm ký chủ : .
Sao
Tích phân:
Đánh giá mức độ
Kỹ năng : Võ công level .
(Thái âm chân kinh.
)
Nhiệm vụ lần này theo ý của cô.
Nhiệm vụ chính tuyến chỉ cần cô công lược Lãm Nghiệm Thuần.
Y là học trưởng của nữ phụ.
Cho ta biết tất cả chỉ số hảo cảm hiện tại.
Lãm Nghiệm Thuần:
Vương Khải Hoàn: % (nam chính bản chính)
Hàn Lãnh Sương : %.
(Nữ chính bản chính)
Cô xoa cằm nhìn lên tường.
Nam phụ nói là nam phụ nhưng còn đẹp hơn cả nữ chính.
Lãm Nghiệm Thuần có mái tóc đen bồng bềnh nhưng mang đôi mắt buồn ánh sắc tím.
Ma mị tới vô cùng.
Làn da trắng sáng.
Đôi môi đỏ hồng.
Cô mới nhìn qua thôi mà có cảm giác muốn nhào tới ăn.
Còn nam chính bản gốc này lại giống một tiểu thiên sứ.
Là một con người nhiệt huyết nên tóc được cắt ngắn gọn lộ rõ ngũ quan sắc nét.
Đường cong cơ bắp được hiện rõ vì luôn hoạt động.
Tính khí có chút trẻ con.
Bốc đồng nhưng đủ thông minh để không bị lợi dụng.
Hazz.
Cô có thể đánh ngất cả hai về sau đó nhốt lại viết thành đam mỹ được không? Cường công mỹ thụ.
Cô sắp không ngăn nổi máu hủ của mình rồi.
Hệ thống thấy chỉ số của cô có chút bất thường liền nhảy qua hỏi.
Cô sao vậy?
Không sao.
Không sao.
Ta chỉ là có chút không kiềm chế nổi.
Mai ta phải tới trường rồi.
Nghỉ thôi.
Cô nói xong chùm chăn lên ngủ.
Hệ thống thấy ổn định liền thôi.
Nhưng trong chăn khóe môi cô vẫn không nhịn được cong nụ cười kỳ quái.
Sáng hôm sau cô vẫn tới trường bình thường.
Bất quá ai ai cũng nhìn cô.
Mặc dù trước kia cô cũng thường bị nhìn như vậy.
Nhưng bất quá thật ba chấm.
Cô đang đi bỗng nột bóng nam sinh chạy tới trước mặt cô.
Tay cậu ta run run đưa bó hoa lên trước cô.
Mặt cúi xuống.
-"Ngọc Nhi! Mình thích cậu.
Hãy đi chơi cùng mình nhé!?"
Cô thở dài.
"Lại nữa.
Các em à.
Mấy đứa có lòng nhưng đáng tiếc chị lại không có lộc hưởng.
Chị muốn chấp nhận lắm nhưng haz chúng ta có duyên vô phận." Cô vòng tay qua bó hoa đỡ người kia thẳng lên.
Người đó được cô chạm vào có chút kích động nhìn lên.
Cô mỉm cười.
-"Bạn học.
Thật ngại quá.
Mình không biết tên bạn.
Thật ra là bạn học với nhau.
Mình cũng muốn có thêm bạn.
Nếu bạn không ngại.
Chúng ta cùng làm bạn nhé? Cùng giúp đỡ nhau học tập thật tốt!" Người kia bỗng đơ ra.
Thì ra là thiên thần đã hiểu lầm.
Nhưng không sao.
Mọi chuyện có thể bắt đầu từ tình bạn.
Hắn tin hắn sẽ có cơ hội thôi!
-"Mình tên là Dương Chiêu.
Học ở A rất vui được quen bạn."
Cô bắt tay với cậu ấy lòng một trận tiếc nuối.
Bạn học này là một tiểu thịt tươi.
Chính là vô cùng đẹp trai nha.
Đáng tiếc cô không thể ăn.
-"Mình cũng rất vui được quen biết bạn.
Tên mình bạn cũng biết rồi.
Mình là học sinh lớp A.
Sau này cùng giúp đỡ nhau nhé! Giờ cũng sắp tới tiết vào lớp rồi! Bye bạn nhé!" Cô mỉm cười thật tươi rồi chạy đi.
Mặc kệ bó hoa vẫn trên tay chàng trai nhỏ.
Hoa rất đẹp nhưng cô không thể cầm vào lớp.
Thật đáng tiếc.
Nếu là hoa bằng tiền có phải tốt hơn không kia chứ.
Kiếp trước cô xuyên vào một kẻ làm công ăn lương.
Kiếp này xuyên vào con nhà nghèo.
Hệ thống nhà cô thật biết chọn gia thế.
Hic.
Cô mong muốn có thể một lần làm tổng tài bá đạo.
Bất quá.
Cô chỉ có thể làm trong giấc mơ.
Ding! Độ hảo cảm của Vương Khải Hoàn tăng % hiện tại là %. Cô nhìn hệ thống cảm khái.
Ta có thể đổi mục tiêu thành nam chính không? Sau đó ta sẽ công lược nhanh.
Sau đó ta sẽ lại đi tới thế giới khác.
Chứ bắt ta đi học lần .
Giết ta luôn đi! Hệ thống từ chối trả lời lặng lẽ treo biển Offline.
Cô có cảm giác bản thân thật là đáng thương.
Cô vào học thật ra cô đang diễn vai bạch liên hoa không thể để bản thân mất đi hình tượng nên dù cô có muốn ngủ gật ra sao vẫn phải banh hai con mắt ra để học.
Tuy kiến thức cô đã học cả rồi.
Nhưng vì hình tượng a!!!!! Nam chính ngồi cùng bàn với cô đó _
Vương Khải Hoàn vẫn lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Hắn càng ngày càng cảm thấy cô rất giống một tiểu thiên sứ mà ông trời phái xuống tặng cho hắn.
Cô đẹp đẽ tới vậy mỏng manh tới vậy chắc chắn rất cần hắn bảo vệ.
Hắn quyết định rồi.
Hắn sẽ bảo vệ cô.
Hắn viết giấy âm thầm gửi qua cho cô.
Cô đang viết viết bỗng thấy tờ giấy đó liền tò mò mở ra.
Xíu ra ăn trưa cùng mình nhé?
Cô nhanh chóng viết.
Thật tiếc quá.
Mình có làm cơm hộp rồi.
Cậu cứ đi ăn đi.
Không sao.
Mình cũng muốn ăn cơm hộp cậu làm.
Mình muốn thử.
Chúng ta đổi nhé?
Cô hít sâu một hơi.
Bà chờ câu này lâu lắm rồi.
Vậy có được không?
Không sao.
Mặc kệ cậu đó.
Xíu nhất định hộp cơm của cậu sẽ là của mình.
Cậu không được phép từ chối.
Cô nhìn mảnh giấy không trả lời tính vứt đi liền bị gọi tên
-"Hoàng Ngọc Nhi! Em đang làm gì thế hả? Trong giờ của tôi mà còn dám làm việc riêng? Đi ra ngoài đứng hết tiết cho tôi!" Vương Khải Hoàn nghe vậy đập bàn đứng lên.
-"Thưa cô là do em.
Em ra ngoài!"
-"Cậu giỏi lắm! Cả ra ngoài cho tôi!"
Cô im lặng bước ra ngoài không nói một lời.
Nhưng trong lòng lại reo vang.
Haha.
Cô chờ câu nói đó lâu lắm rồi.
Ra thì ra.
Cô lại sợ sao? Nhưng nam chính thì lại nghĩ.....