-"Nếu nàng không mạnh mẽ chịu đựng mà buông tay.
Ta thề kiếp này ta sẽ cho nàng dù chết đi cũng sẽ không an ổn!" Hắn cúi đầu hôn lên tay cô.
Một nụ hôn nhẹ nhàng.
Cô đã hốc hác đi nhiều.
Hắn cũng tiều tụy không kém.
Hắn ngày ngày dùng nội lực kìm độc giúp cô...lại không ăn quá nhiều.
Có lẽ nguyên khí của hắn hao tổn không ít.
Bất quá trời không phụ lòng người.
Không để cô đợi lâu.
Ngay đêm thứ ba Tác Nhĩ Ba đã đưa người tới.
Đó là một đại mỹ nhân nhẹ nhàng vô cùng.
Bất quá...tuổi đã quá Ngũ tuần.
-"Ai là người khiến ngươi dùng mọi cách để ép ta tới?" Cửa được mở ra Tác Nhĩ Ba tiến trước nhanh bước tới giường cô.
-"Là nàng!" Danh y đi tới chỗ cô nhìn qua cô sau đó môi khẽ cười.
-"Là cô ta sao?" Nói rồi bà ngồi xuống cạnh cô mở miệng cô ra ngửi rồi vanh mắt cô ra.
Tử Minh đứng một bên quan sát lúc này mới lên tiếng.
-"Chỉ cần người cứu được nàng...giá nào ta cũng sẽ trả cho ngươi!"
-"Giá sao?" Bà khẽ dừng lại mỉm cười nhìn hắn.
-"Ngươi nói xem.
Tính mạng của cô ta đáng giá bao nhiêu?"
Hắn khẽ nhíu mày.
-"Danh y phiền người chỉ điểm!"
-"Độc này vốn dĩ rất khó chữa...còn có một loại độc chỉ có thể giải theo tháng.
Nàng ta đã vô cùng cố gắng gượng chịu đựng tốt lắm rồi.
E rằng nếu để tới mai độc ngấm nàng ta sẽ xuống hoàng tuyền trò chuyện cùng diêm vương! Nay ta cho ngươi ra giá.
Ngươi nói xem...nàng ta đáng giá bao nhiêu? Nếu hợp ý.
Ta sẽ cứu luôn nàng! Nếu không....ta không cần nói chắc ngươi cũng biết."
Hắn vội tiếp lời.
-"Ta có rất nhiều bảo vật vô giá.
Chỉ cần người cứu được nàng! Ta sẽ sai người đưa người tới!"
Danh y khẽ cười.
-"Có lẽ ngươi chưa biết được.
Thứ ta muốn trao đổi để cứu người trước giờ luôn lấy từ người muốn cứu.
Ngươi có khuân mặt khá đẹp đó! Hay ngươi hủy dung đi? À không! Ngươi dù sao cũng là nam nhân.
Dung mạo không quan trọng lắm.
Ngươi cũng là người học võ đi? Hay ngươi chặt tay nhé! Tay trái...hay phải nhỉ? Hừm...ngươi được Tác Nhĩ Ba nói là...Tứ vương gia? Hay ngươi chặt đầu xuống đi! Mạng đổi mạng ta thấy máu vui vẻ liền cứu cô ta?"
Bà tinh nghịch cầm đoản đao kè vào cổ hắn.
Hắn vẫn đứng yên.
Không nói..cũng không có phản ứng gì.
Lúc đao kề cổ hắn mới lên tiếng.
-"Nếu ngươi cứu được nàng!" Hắn chỉ nói một nửa.
Còn một nửa hắn bỏ trống! Bà khẽ cười.
Quả nhiên là một tên hồ ly.
Người hoàng tộc không ai bình thường cả! Bất quá...bà đã nhận lời cứu nữ nhân này với Tác Nhĩ Ba sẽ không nuốt lời.
-"Được rồi! Ta sẽ ra ghi cho ngươi dược liệu cần.
Bất quá...cần máu của người làm thuốc dẫn.
Ngươi..dám không?"
Bà cười đi ra bàn nhấc bút kê ra một đơn thuốc đưa cho hắn.
Hắn mặt lạnh nhìn qua cô.
Ánh mắt có tia ấm áp.
-"Không cần nhiều lời! Lấy bao nhiêu liền lấy!"
Nói rồi hắn sai người lập tức bốc thuốc.
Thế lực của hắn cũng không nhỏ nên việc có mấy loại thuốc quý hiếm cũng không quá khó khăn.
Sau khi bốc thuốc xong chính tay hắn kiểm tra.
Chính tay hắn sắc thuốc cho cô chi li từng chút một.
Rồi trong thầm lặng rút đoản kiếm trong người ra cứa vào tay nhỏ xuống rồi vội vã đóng nắp lại.
Hắn là Vương gia đáng lẽ phải gặp khó khăn trong việc bếp núc.
Bất quá nhìn hắn thành thạo trong bếp cả Y nhân và Tác Nhĩ Ba đều lau mắt nhìn.
Cả Tứ vương phi và tứ vương gia...bao giờ họ mới hết điều bất ngờ đây? Từ lần đầu gặp cô.
Tác Nhĩ Ba đã biết cô là Tứ vương phi.
Bất quá...y muốn xem rốt cuộc cô sẽ giở trò gì..không ngờ đường đường là một vương phi lại giở trò như vậy.
Khiến hắn ngạc nhiên không thôi.
Nào là muốn giết phu quân...mọi chuyện khiến hắn càng ngày càng hứng thú với nữ nhân này....
-"Ngón tay của ngươi! Ta muốn lấy ngón tay áp út của của ngươi!"
Danh y nhìn Tác Nhĩ Ba lạnh lùng lên tiếng tay bà rút ra con dao nhỏ nhìn y.
-"Được! Chờ nàng tỉnh lại.
Ta sẽ cho bà ngón tay ta!"
Danh y khẽ cười.
Tác Nhĩ Ba lén lút đi tới phòng cô nhìn cô khó chịu mà lòng y khó chịu không kém.
Muốn đưa tay vén tóc mai cho cô.
Nhưng
"Cạch!" Phi tiêu từ ngoài cửa sổ bay vào Tác Nhĩ Ba nhanh chóng bắt được phi tiêu lạnh lẽo lên tiếng.
-"Ai?"
Một đạo áo trắng đạp cửa bay vào.
Không biết nếu cô còn ý thức không biết sẽ xót xa như nào.
-"Tác Nhĩ Ba thái tử đêm khuya không nghỉ ngơi sao lại có mặt tại phòng của vương phi?"
Tác Nhĩ Ba đứng lên chỉnh lại đồ mỉm cười.
-"Vậy...không biết tại sao Bạch đại nhân lại ở đây?"
-"Ta đang là khách trong vương phủ.
Hơn nữa ta đi ngang qua thấy ngươi muốn giở trò với nàng!"
Bạch Trì lên tiếng.
Tác Nhĩ Ba vẫn nở nụ cười.
-"Ồ.
Bạch đại nhân quả thực ít việc.
Giờ cũng đã là giờ hợi nửa khắc.
Người còn đi dạo."
Cùng lúc đó Tử Minh vừa sắc thuốc xong vội vã đem tới cho cô.
Hắn đi tới trước cửa nhìn cánh cửa vỡ vụn đen mặt lại.
-"Hai vị đại nhân.
Tứ vương phủ của bổn vương nhỏ bé.
Mong hai vị từ sau muốn đánh nhau phiền tới chỗ khác.
Hơn nữa đây là phòng của phu nhân ta.
Các người lại có mặt ở đây rất không tốt cho danh tiếng phu nhân ta.
Mong sau này các người nên giữ ý.
Mặc dù trước kia nàng có thân với các người ra sao.
Nhưng các người nên nhớ.
Giờ người là phu nhân của ta! Là tứ vương phi!"
Nói rồi hắn đi ngang qua hai người kia tới đút thuốc cho cô.
Cô đã ba ngày không ăn không uống.
Có được chút nước liền nhanh chóng theo nhu cầu mà nuốt.
Màn bón thuốc bằng môi huyền thoại cũng không xuất hiện.
Bạch Trì và Tác Nhĩ Ba sau khi xong liền im lặng rời đi.
Hắn chăm chú bón thuốc cho cô.
Bất quá...sau khi cô uống xong có vẻ tình hình của cô rất không ổn.
-"Mau đưa cái gì vào miệng y.
Nếu không y sẽ cắn lưỡi!"
Danh y nhảy từ trên xà nhà xuống.
Hắn nghe vậy vội vàng đưa tay vào miệng cô.
Cô đau tới nghiến răng.
Cảnh trong mơ cũng dần nhạt nhòa đi.
Giờ cô lại ở không gian tối mịt.
Cô lạnh quá.
Nỗi đau thể xác như giằng xé linh hồn cô.
Tay hắn đã chảy máu nhưng vẫn cố chấp để tay cho cô cắn.
-"Ngươi mau rút tay ra.
Nếu không tay đó của ngươi sẽ tiêu đấy!"
Nhưng hắn không nghe.
Cô chịu đau như nào.
Hắn cũng muốn cùng cô cảm nhận.
Một phần thôi cũng được.