Chiều hôm ấy cô đã cho người dọn đồ.
Sớm hôm sau cô và hắn đã cùng kiệu trước con mắt mọi người rời khỏi kinh thành.
Giữa đường cũng có khá nhiều thích khách cô cũng chỉ mỉm cười.
-"Giờ ngươi cũng không cần đóng giả Vương gia nữa!"
-"Ái phi ý nàng là sao vậy?"
Cô khẽ cười.
-"Bạch đại ca.
Từ khi nào mà huynh đã làm việc cho Tứ Vương vậy?"
Y ngạc nhiên nhìn cô rồi bật cười.
-"Từ khi nào mà muội phát hiện!"
-"Đây không phải chuyện quan trọng! Bây giờ dù có nói gì cũng đã muộn.
Ta cùng Tử Minh đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện.
Cuối cùng y vẫn chọn cách buông tay ta...."
Cô khẽ cười cúi đầu.
Ầy dà.
Sao cô tự dưng lại thấy lòng mình nặng như vậy....cái con người kia cố chấp như vậy.
Đã lâu rồi cô mới có thêm chút cảm giác khác lạ trong lòng.
Cô thấy hắn như con thiêu thân lao vào lửa kia vừa thương xót lại thêm phần bất lực.
-"Muội...nếu muội muốn quay lại ta có thể..." Cô khẽ cười lắc đầu.
-"Không cần nữa! Muội muốn yên lặng một chút!" Cô tựa vào bên cửa của kiệu.
Mặc kệ bên ngoài chém giết đẫm mùi máu tanh cô đều không cảm nhận được.
Không lẽ thân thể này có vấn đề?
-"Ta cần người giúp! Khi nào gián điệp của ngươi phát hiện ra có cung biến.
Hãy ngay lập tức cho quân tới biên giới nước ta.
Nếu cần hãy tấn công.
Chỉ là không làm hại người dân vô tội là được."
-"Người chắc chứ?"
-"Chắc chắn! Hãy tới phía Tây nước ta.
Nơi đó có quân lính nhà ta.
Các ngươi có thể giả làm một trận chiến."
-"Được!"
Cô hồi tưởng lại ngày hôm ấy cô cùng Tác Nhĩ Ba nói chuyện.
Cô đã sớm âm thầm cho y rời đi để chuẩn bị.
Chỉ cần có tin biên cương gặp chuyện mà cung biến sắp tới chắc chắn lão Hoàng sẽ cho Tứ vương rời đi vì lão hồ ly đó thà bị giết vì con còn hơn để ngôi vị rơi vào tay người em của mình.
Cô mỉm cười, nhưng có lẽ không ai nói trước được điều gì.
Ba cô chắc cũng đã rời đi.
Bạch Trì yên lặng nhìn cô.
Có lẽ y đã thua thật rồi.
Y mỉm cười nhưng trong lòng lại có chút nhói.
-"Hắn ta chấp nhận đưa muội cho ta cũng vì hoàng vị.
Muội vẫn nặng lòng với hắn như vậy sao?"
-"Ta đã sớm nhận ra...ta đối với Tử Minh chẳng quan trọng bằng ngôi vị! Nhưng vậy thì sao? Ta đã gả cho y.
Sống làm người của y, chết là ma của y hơn nữa ngay cả hưu thư ta cũng chưa nhận...Bạch đại ca.
Như vậy huynh chắc là y tặng ta cho huynh chứ!"
Cô không giải thích nhiều chỉ nói qua qua như vậy.
Mong vị huynh đệ này hiểu.
Bạch Trì bỗng bật cười.
-"Quả thực muội muội nhỏ bé của ta đã lớn rồi! Ta có thể yên tâm được rồi!"
Cô ngạc nhiên nhìn y.
Cô có thể cảm nhận chút nỗi buồn trong mắt y nhưng cũng chỉ có thể giả ngu.
-"Muội biết không.
Trước kia muội bị ong đốt nên rất sợ ong.
Ta luôn là người đuổi ong mỗi khi thấy ong trong vườn hoa.
Vì ta biết nếu muội thấy muội sẽ sợ, ta sợ muội lại khóc.
Ta biết muội rất thích ăn đồ nướng, ta cũng đã học rất nhiều cách nướng đồ ngon chỉ là...chưa có dịp nướng đồ cho muội.
Trước kia ta biết muội rất thích chơi diều liền tới chỗ người làm diều học cách làn diều.
Cuối cùng ta cũng có thể làm được một con diều nhưng...ta vẫn chưa kịp tặng muội thì đã phải đi huấn luyện theo cha.
Ta còn nhớ trước kia mỗi lần muội buồn sẽ trốn vào một góc ngồi ngẩn ngơ nhưng chỉ cần ta xuất hiện muội sẽ ôm trầm lấy ta mà khóc.
Ta nhớ mỗi lần nuôi tức giận muội cũng sẽ bật khóc.
Trước giờ ta luôn muốn bao bọc muội không muốn cho muội lớn lên, không muốn cho muội rời khỏi ta nên ta mới chọn cách theo cha rèn luyện.
Muốn cho muội cuộc sống ấm no sung túc nên làm cẩm y vệ của vua.
Nhưng khi ta còn đang rèn luyện thì ta nghe tin muội đã lên kiệu hoa.
Ta lập tức cưỡi ngựa bỏ buổi tập ngày đêm chạy về.
Nhưng khi ta tới nơi...muội đã động phòng.
Ta thậm chí còn không thể...không thể nhìn muội mặc hỉ phục.
Đó là điều nuối tiếc nhất đời ta.
Khi ta gặp lại muội.
Muội vẫn ngốc như vậy, vẫn đáng yêu như vậy khiến ta cứ ngỡ muội chưa lớn làm ta muốn bảo vệ.
Nhưng...ta không ngờ muội lại đã lớn rồi! Kiên cường như vậy khiến ta có chút hoài niệm."
-"Ta xin lỗi!" Cô không biết tại sao.
Cô lại có chút thương xót cho Bạch đại ca.
Đáng tiếc cô không phải là ký chủ.
Đáng tiếc có lẽ nguyên chủ và Bạch đại ca thực sự có duyên vô phận.
Xuất hiện bên cạnh nhau cùng nhau trải qua những tháng năm hạnh phúc nhưng mãi mãi không thể bên nhau.
Nếu thế giới này thực sự có kiếp sau.
Cô mong nguyên chủ có thể quay đầu lại.
Cô mong Bạch đại ca và nguyên chủ có thể hạnh phúc!
-"Vương gia người đã tới đông đủ! Còn binh phù người đưa thuộc hạ giám định...."
Hắn ngồi trên nhìn xuống tên thuộc hạ.
-"Đó là binh phù giả?"
Tên thuộc hạ khẽ run gật đầu.
Tay hắn siết chặt khiến cái chén vỡ tan.
Cô cũng thật to gan!
-"Mau cho người điều tra xem binh phù đang ở đâu!" Hắn lạnh giọng ra lệnh.
Cùng lúc đó một tên thuộc hạ khác chạy vào.
-"Vương gia! Có một người tự xưng là người của Dư Tịch gia gửi người bức thư! Hình như là người đi theo vương phi lúc rời phủ!"
Hắn hất tay cho người đem lên.
Nhìn bức thư là chữ của cô.
Hắn nhanh chóng mở ra.
"Phu quân thân mến.
Ta biết chàng nhất định sẽ đọc thư này mà! Khi không có ta bên cạnh chàng đừng quá nhung nhớ nha! À còn về phần binh phù mong chàng cũng đừng tự trách.
Hôm đó khi đi gặp cha ta thấy có một thanh bảo kiếm vô cùng chất lượng nhưng đáng tiếc ta không có bạc.
Vì chàng đã cắt bổng lộc của ta...nên khi cha đưa ta binh phù ta cũng chỉ có cách...đi cầm đồ để lấy bạc mua kiếm.
Kiếm đó ta có để dưới gầm giường.
Chàng cứ tới đó lấy nhé! Ta sợ chàng giận nên cũng chỉ có thể nói rằng cha đã đưa cho ta binh phù...phần sau ta không dám nói.
Nhưng ta tin chàng sẽ không giận ta đâu! Chàng hãy cố gắng lên nhé! Nơi phương xa ta mãi ủng hộ chàng.
Không cần quá nhớ thương ta đâu!" Cô còn tặng cho hắn ký hiệu bằng môi son của mình để thể hiện tình yêu.
Hắn từ từ gập lại bức khư khẽ ôm đầu.
-"Người đâu! Tới phòng tìm dưới gầm giường vương phi xem có gì không?"
Nô tì khẽ gật đầu lui ra.
Không lâu sau nô tỳ đó liền đem một thanh kiếm tới.
Hắn nhìn thanh kiếm đó bỗng chốc mỉm cười.
Trên thanh kiếm khắc tên của hắn và cô....hắn thực sự không giận nổi cô.
Cũng may hắn đã chuẩn bị rất nhiều kế sách khác.
-"Vương gia...tiếp theo chúng ta nên làm sao?"
Hắn thu lại nụ cười.
Ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo thường thấy.
-"Ngươi vẫn gọi người từ từ về đây.
Khi tập trung đủ ta tự có kế sách!"
-"Người cho điều tra thêm về binh phù chứ?"
-"Không cần!" Vương phi của hắn rất thông minh.
Cô dù có cầm binh phù lấy bạc...cũng là cầm ở cửa tiệm của cha mình.
Nếu như hắn có gì bất trắc...tấm binh phù đó quả thực sẽ giúp ích khá nhiều.
Cô ngồi trên kiệu nửa ngày liền có chút mệt mỏi.
Bên ngoài cũng đã yên lặng.
Cô mở rèm nhìn qua số người thương vong quá nhiều.
-"Mau cho người nghỉ ngơi.
Ăn trưa xong chúng ta lại lên đường!"
Cô cho mọi người nghỉ ngơi thậm chí còn xuống kiệu kiểm tra vết thương cho binh lính.
Cũng may binh lính của cô nhiều nếu không...thật khó mà nói!
Cô chỉ mong có thể sớm tới biên cương.
Nhìn vào bản đồ...ít nhất cũng phải tới nửa tháng...cô thở dài.
Với tốc độ và với việc bị ám sát liên tục như vậy cô nghĩ cho cô thêm nửa tháng nữa cũng chưa chắc đã tới được nơi...
Cô nhìn lên trời bỗng có chút cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng lại không thể nói ra kỳ lạ chỗ nào.
-"Mau cho người trị thương nhanh lên!" Cô muốn dùng nhóm người hầu giúp binh lính trị thương thì bị anh giữ lại.
Cô nhìn qua liền thấy anh lắc đầu.
Cô là vương phi không thể làm những việc hầu hạ hạ nhân.
Cô hiểu ý anh nhưng...những người đó cũng là vì bảo vệ anh và cô.
Cô không thể...ngay cả một chút việc nhỏ báo đáp cũng không làm.
Cô hất tay anh ra trước con mắt kinh ngạc của mọi người cùng nhóm người hầu giúp binh sĩ trị thương.
Anh nhìn cô sau đó yên lặng một bên giúp cô lấy thuốc và lau mồ hôi cho cô.
Đó có lẽ đó là điều duy nhất anh có thể làm! Cùng lúc đó lại thêm một loạt người áo đen khác bay tới.
Nhanh chóng quân lính dù đang bị thương cô chưa kịp băng bó cũng đứng lên chĩa kiếm về phía bọn áo đen.
Cô thở dài nhìn thấy thanh kiếm bên cạnh liền cầm rồi đứng lên.
Người đã bảo vệ cô...nhất định cô sẽ bảo vệ lại họ.
Ai dám đụng vào người của cô...thì đừng mong yên ổn.
Sắp tới sẽ là sinh nhật ta nên từ ngày /-- sẽ là mỗi ngày một chap mừng sinh nhật ta.
Chúc các mọi người một ngày vui vẻ!