Cô nghiêng đầu nhìn hắn.
Tên Tố Tố sao? Cô có cảm giác cái tên này thật quen...
Cả ngày hôm đó cô không thấy nữ chủ đâu cả.
Cô không biết có chuyện gì xảy ra nhưng luồng ma khí trên thành phố này ngày càng dày đặc khiến cô có chút lo lắng.
-"Này! Hai người nếu không có gì làm thì đừng chơi trò gọi hồn nữa! Nguy hiểm lắm đấy!"
Nói rồi cô rời đi để lại Tần Lãng siết chặt tay.
"Trần Tố Tố! Liệu có phải là em?"
Tần Lãng xoay người nằm xuống.
Cùng lúc đó Lâm Ngọc hiện lên.
-"Anh..."
-"Tôi nói rồi! Cô đừng theo tôi nữa! Tôi không muốn nhìn thấy cô!"
-"Không phải anh cho cô ấy ở lại sao? Tại sao tôi không thể?"
-"Việc này không liên quan tới cô!"
-"Nhưng...."
Lâm Ngọc ấp úng nhìn người con trai trên giường.
Ngày hôm ấy khi Lâm Ngọc đuổi theo Tần Lãng tới góc khuất.
Không hiểu sao Tần Lãng lại có Tỏa Linh Đăng xíu nữa hồn cô ấy đã bị hút vào.
Nhưng Tần Lãng biết cô là ma tốt nên chỉ dọa cô ấy một chút.
Bất quá...quả thực không thể đùa!
-"Nếu cô còn bám lấy tôi thì đừng trách!"
-"Tôi hiểu rồi!"
Nói rồi Lâm Ngọc rời đi.
Về phía cô, cô đang tính đi tới ngân hàng để thỏa sức ngủ trong tiền thì lại gặp phải tên trừ ma hôm ấy.
Trần Hạo.
Trần Hạo đưa kiếm ra chĩa vào cô.
-"Ma nữ! Đúng là có duyên hôm nay lại gặp ngươi rồi! Lần này ngươi đừng hòng thoát!"
Cô cười tới đau lòng.
-"Đại ca! Có thể đừng tiêu cực vậy không? Đáng lẽ phải chào hỏi nhau chút chứ! Lịch sự chút nào!"
Trần Hạo hừ lạnh.
-"Lịch sự? Với loại ma quỷ như ngươi mà còn cần tới lịch sự sao?"
Cô nghe xong liền cảm thấy có chút bực tức.
-"Ma thì sao hả? Ma cũng có ma nọ ma kia chứ! Sao anh có thể đánh đồng tôi như vậy? Ma sao lại không cần lịch sự chứ! Mấy trăm năm trước ít ra tôi cũng từng là con người đấy!"
-"Bớt nhiều lời! Hôm nay ngươi không thoát nổi đâu!"
Cô nhếch môi cười.
-"Ta lại sợ quá ạ!"
Sau đó cô lôi cây bút ra lao tới.
Trần Hạo ngạc nhiên nhìn cô.
-"Đó...không phải bút của phán quan sao?"
-"Hờ! Anh bạn nhỏ ngươi có mắt nhìn đấy!"
Cô tránh đường kiếm của Trần Hạo lấy bút đánh sau lưng hắn.
Trần Hạo ăn đau ngã xuống kiếm có chút tuột tay.
Cô vui vẻ bay tới tính đánh thì hắn lại vung nắm gạo nếp về phía cô.
Cô nhìn đám gạo xuyên qua người mình bĩu môi nhìn Trần Hạo.
-"Chỉ có vậy thôi sao?"
Trần Hạo run rẩy lắp bắp nhìn cô.
-"Sao...sao cô có thể, không lẽ cô không nằm trong lục đạo luân hồi?"
Cô nghiêng đầu bày tỏ vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
-"Ý anh bạn là sao?"
-"Không thể thế được!"
Trần Hạo bất dậy lấy kiếm lao về phía cô.
Nhưng chưa chạm được tới cô Trần Hạo đã bị Dương Chiêu ở nơi nào đó xông ra đá bay. Hắn va đầu vào tường ngất đi.
Dương Chiêu thấy vậy thở phào nhìn qua cô.
-"Không sao chứ?"
Cô cười nham nhở cất cây bút đi nhìn Dương Chiêu.
-"Không lẽ anh đang lo cho tôi sao?"
-"Ừ!"
Nhận được câu trả lời đó cô có chút ngạc nhiên.
Ngay cả Dương Chiêu cũng không hiểu tại sao bản thân lại làm như vậy.
Tất cả giống như một phản xạ tự nhiên vậy.
Anh không nỡ thấy cô bị bất cứ ai làm tổn thương.
Nhìn lại tên khó ưa nào đó Dương Chiêu tóm một chân của Trần Hạo ném hắn xuống cống sau đó nhìn cô.
-"Đi thôi!"
Cô gật đầu cười nhìn Dương Chiêu sau đó nhường Dương Chiêu đi trước.
Anh quay lưng đi cô liền bay lại đạp đạp vào người Trần Hạo.
-"Này thì bắt nạt ta! Này thì bắt nạt ta! Ta lại sợ ngươi quá!"
Nói rồi cô làm mặt quỷ.
Sau đó cô lại thở dài, thấy hắn như vậy cô thật tiếc vì không có cái máy ảnh.
Cô muốn lưu giữ lại tình cảnh của hắn bây giờ quá!
Cô luyến tiếc quay lưng đi theo Dương Chiêu.
-"Lúc nãy anh đi đâu vậy? Không phải là anh nấu cơm xong rồi sao? Cơm canh đã nguội cả rồi đó!"
Anh dừng lại đưa một con vịt quay trước mặt cô.
-"Tâm trạng tôi tốt! Hôm nay chúng ta cùng nhau ăn vịt quay."
Hai mắt cô sáng lên gật đầu lia lịa.
-"Được rồi! Vậy tôi bay về kêu Tần Lãng hấp lại đồ ăn nhé!"
Cô vui vẻ tính bay đi thì Dương Chiêu lại cất lời.
-"Không cần! Đi cùng tôi!"
Dương Chiêu mỉm cười chậm rãi đi trên con đường cùng cô.
Cả hai cùng cười nói rất nhiều.
Tuy mới quen không lâu nhưng họ tưởng chừng đã quen biết rất lâu...Bất quá người qua đường đều dùng ánh mắt khác lạ nhìn Dương Chiêu.
Có ai lại đi nói chuyện tới vui vẻ cùng không khí chứ...
Ding! Độ hảo cảm tăng %
Cô mỉm cười muốn tay nắm tay cùng anh đi nhưng thật khó...
-"Nãy hai người đi đâu sao lại về cùng vậy?"
Tần Lãng nhìn cô và anh bước vào có chút tò mò.
-"Tôi đi mua vịt lúc về vô tình thấy cô ấy nên về cùng."
Cô nhìn quanh vẫn không thấy nữ chính đâu.
"Quái thật.
Giờ cũng là đêm rồi tại sao vẫn không thấy? Như vậy không được rồi...Hồn ma kia có nhắm tới nữ chính thì phải làm sao!"
-"Cái này tôi có một người bạn, cô ấy không có chỗ để đi không biết có thể cho cô ấy tới đây cùng tôi không?"
Cô nhìn hai người đàn ông lục đục trong bếp nấu ăn có chút lo lắng hỏi.
Bất quá nếu cô bị từ chối cũng đúng thôi.
Cho cô ở cùng bọn họ đã là chiếu cố lắm rồi.
Ai lại đi rước thêm ma về nhà chứ?
-"Cô thân với cô ta lắm ư?"
Tần Lãng bất ngờ lên tiếng hỏi.
-"À.
Ừ.
Đúng vậy! Cô ấy là ma mới nên thường bị bắt nạt.
Để cô ấy một mình tôi có chút lo!"
-"Vậy sao cô không đi cùng cô ta?"
Dương Chiêu lạnh lùng nhìn cô.
Nhận được ánh nhìn đó cô lại thấy khó hiểu.
Cô làm gì sai rồi sao? Cô như con mèo bị chủ nhân mắng có chút buồn bã đi tới góc tường ngồi trồng nấm miệng lẩm bẩm.
-"Còn không phải vì nơi này có anh sao? Vậy nên tôi mới không nỡ rời đi!"
Tần Lãng đang đảo rau tay có chút lệch nhịp chỉ là không ái chú ý tới.
Dương Chiêu lại có chút thoải mái hơn.
Hệ thống! Ngươi nói xem ánh nhìn kia là sao?
Hệ thống đang ngồi nhìn khẽ cười.
Tôi không mong người có IQ thấp như cô có thể hiểu.
Vậy nên có nói ra cô cũng không hiểu đâu! Đúng rồi! Hôm gọi hồn nam chính đã dọa cho nữ chính một trận đấy.
Cô muốn biết nam chính dọa nữ chính kiểu gì không?
Hệ thống nhà ngươi lâu không chơi game tới ngáo rồi sao? Không phải là nam chính bị ta dọa sợ tới mức bỏ chạy sao chứ.
Sao có thể dọa nữ chính chạy được!
Hệ thống cười cười.
Vậy cô...có tò mò không?
Không hề!
Cô lắc đầu từ chối thẳng.
Cô mới ngày đầu quen biết hệ thống này sao? Muốn gài cô? Không có cửa đâu!
Vì nam chính có Tỏa Linh Đăng! Nếu không phải vì nữ chính là ma tốt được Tần Lãng tha mạng thì đã sớm die rồi! Nhiệm vụ phụ tuyến khác của cô chính là lấy được Tỏa Linh Đăng từ nam chính!
Cô cười trong nước mắt.
Ta có thể không nhận không?
"Đoàng!" Cô nghe thấy tiếng sấm sét liền nhịn lại sự ức chế trong lòng.
Làm sao có thể không làm chứ! Ầy một Tỏa Linh Đăng thôi mà! Sao có thể làm khó tôi chứ!
Hệ thống hài lòng nhìn cô.
Cô không đi tích điểm hận thù sao?
Điểm hận thù này ta có thể lấy của cả bản thân được không?
Nếu có thể thì cô đã sớm giàu rồi! Cô hận chết hệ thống mà!
Dư thừa! Đương nhiên là không rồi!
-"Nếu cô ấy quan trọng với cô như vậy...tôi sẽ phá lệ! Dù sao cũng chỉ là thêm con ma thôi mà!"
Dương Chiêu mỉm cười đặt đĩa rau xuống bàn nhìn cô giống như ánh nhìn lạnh lùng lúc ấy không phải là anh ta...
-"Đúng vậy!"
Tần Lãng theo sau cũng phụ họa.
Cô mỉm cười gật đầu nhìn hai người kia.
.
-"Cảm ơn hai người nhé!"
Cô cười tới vui vẻ nhưng trong lòng lại lạnh tanh.
Nếu đúng như hệ thống nói vậy tại sao Tần Lãng lúc bị cô dọa tại sao không dùng Tỏa Linh Đăng với cô mà lại ngất đi? Rốt cuộc nam chính đang có tính toán gì đây? Cô cùng họ dùng bữa vui vẻ.
Nhưng đó cũng chỉ là vỏ bọc.
Mỗi người một suy tính khác nhau...
Xin lỗi vì sự chậm trễ ra chap này! Tại vì AU ở Hà Nội nên có chút bận rộn mấy ngày nay.
Mong mọi người thông cảm.