Edit: NHY
Beta: Mạc Khinh Vũ
“…… Có ý gì?” Vân Khuynh trong lòng lạnh lẽo.
Giây tiếp theo.
Liền thấy một đạo ánh sáng tản ra, tán vào trong thân thể của nàng.
Thực mau, Vân Khuynh trong đầu liền nhiều ra giải thích về thế giới “không thuộc tính” ——
Vị diện không thuộc tính, tức thế giới chưa bị hệ thống rà quét theo trình tự.
Hệ thống chọn lựa vị diện, đều phải trải qua hai trình tự.
Đầu tiên là tiếp thu.
Mỗi tiểu thế giới có nữ tử tế điện linh hồn cầu báo thù, hệ thống có cảm ứng, sẽ tiếp thu vị diện thế giới này làm nhiệm vụ.
Tiếp theo là rà quét.
Sau khi tiếp thu vị diện mới, hệ thống sẽ rà quét, đạt được “Tin tức thế giới” hoàn chỉnh, lại căn cứ cấp độ khó khăn của vị diện nhiệm vụ mà định ra “Thuộc tính” ——
Tức là chia cấp từ S đến F cho từng vị diện.
Nhưng thế giới võng phối, lại chưa được hệ thống rà quét, không được định ra thuộc tính thế giới.
Bởi vậy, khi nàng tiến hành nhiệm vụ, hệ thống không có cách nào truyền “Tin tức thế giới”.
Mà hiện giờ, ở lúc phân phối khen thưởng, hệ thống không thể phán định để đưa ra một bậc khen thưởng tương ứng, dứt khoát……
Liền không cho.
A.
Tiếp thu xong giải thích này, Vân Khuynh hạ mi mắt, rốt cuộc hiểu rõ chính mình là làm không công.
“Vị diện không thuộc tính, cũng thuộc phạm trù nhiệm vụ của nhiệm vụ giả sao?”
Im lặng vài giây, Vân Khuynh áp xuống sự lạnh lẽo, lạnh lùng dò hỏi.
Một mảnh tĩnh mịch.
Mãi đến một lát sau, giọng máy móc điện tử lần nữa vang lên, nhưng lại là: “Mời ký chủ phân phối 600 điểm tích lũy dự trữ.”
Loại phản ứng này ……
Vân Khuynh híp mắt, trong lòng có vài phần phỏng đoán.
Chỉ sợ việc hệ thống đem nàng ném tới vị diện không thuộc tính này, căn bản không phù hợp trình tự nhiệm vụ!
Chỉ là không biết, vì sao nó làm như vậy ……
“Mời ký chủ phân phối 600 điểm tích lĩy dự trữ.”
Vân Khuynh tâm niệm vừa chuyển, hệ thống lại tiếp tục nhắc nhở.
Đồng thời, giao diện đổi đạo cụ cùng kỹ năng thoáng chốc hiện ra.
Bỏ đi.
Nàng nhắm lại mắt, tạm áp xuống nghi hoặc, nhanh chóng mở ra quầng sáng.
Đáng tiếc……
Giống như lần trước trở lại thế giới nhiệm vụ, những thứ mua không nổi, vẫn là mua không nổi.
Rốt cuộc.
Sau một lúc lâu.
Vân Khuynh lạnh giọng mở miệng: “Tiếp tục tiến hành nhiệm vụ.”
…… Khụ.
Trong túi không có tiền, thật là bi ai lớn nhất trên đời.
*
Vì thế, ánh sáng trắng chợt lóe ——
“Ký chủ đã nhận nhiệm vụ. Xác nhận vị diện tiếp theo.”
“Đã định vị: thế giới cấp B ‘tận thế tình ca’, bắt đầu truyền tống.”
Cấp B!?
Nháy mắt nghe được thuộc tính thế giới kia, đôi mắt trong của Vân Khuynh hung hăng co rụt lại.
Nhưng mà, không đợi nàng phản ứng, khí xoáy tụ màu xám khuếch tán.
Thoáng chốc, liền nuốt sống hồn thể nữ tử.
……
Chờ Vân Khuynh lần nữa từ trong bóng đêm tỉnh lại, là ——
“Hô! Hô hô!”
Trời đất một mảnh ám trầm mờ nhạt, trên đường tay cụt chân cụt khắp nơi.
Một chỗ góc đường.
Dã thú rống lên một tiếng, vài bóng người liền đột nhiên nhào tới.
“Vân Khuynh, mau tránh ra!”
Tiếng kêu vội vàng ở một bên truyền đến, trong lòng nàng cả kinh.
Choáng váng sau truyền tống còn chưa biến mất, Vân Khuynh chỉ có thể theo bản năng thân thể mà giơ tay ——
Một cột nước đột nhiên bắn ra, hung hăng hất ngã thứ kia lên mặt đất.
“Rống!”
Mấy người ngã vào một bên phát ra tiếng kêu thấp thê lương.
Vân Khuynh ngưng mắt nhìn lại, mới phát hiện, này …… Căn bản không phải người!
Thân thể thối rữa hôi hám, mặt huyết nhục mơ hồ, tròng trắng mắt trợn lên hoặc như sắp rơi xuống……
Giờ phút này, chúng nó thống khổ mà lăn lộn, động tác điên cuồng, răng nanh cùng móng tay sắc nhọn cào trên mặt đất, mắt thấy lại sắp đứng dậy lần nữa!
Mà trong tầm mắt cách đó không xa, còn có một đám quái vật, đang dần dần tới gần!
“Vân Khuynh, em không sao chứ?”
Đột nhiên, một bóng người vọt lại đây, là người lúc trước đã kêu to nhắc nàng né tránh!
“Em……”
Vân Khuynh hơi hơi hé miệng, vừa định hỏi tình huống ——
“A!!!”
Một tiếng thét chói tai thê lương từ xa xa truyền đến, nháy mắt liền đánh gãy lời nói nàng.
Giây tiếp theo.
Lại là tiếng hô to như sắp hỏng mất: “Anh rể ——”
“Anh rể cứu em —— cứu em——!”
Thoáng chốc, người đàn ông kia sắc mặt đại biến.
“Nhân Tuyết! Nhất định là Nhân Tuyết đã xảy ra chuyện! Vân Khuynh, chúng ta mau……”
“Rống——”
Nhưng mà.
Cùng thời khắc đó, mấy quái vật trên mặt đất còn đang lăn lộn rốt cuộc nhảy lên, lại lần nữa tàn nhẫn mà lao vào!
Hướng phía cô gái thân hình tương đối nhỏ yếu mà tập kích qua!
Vân Khuynh chỉ cảm thấy tầm mắt tối sầm lại, chuyển người, nhạy bén tránh thoát.
Tiếp theo, nàng lại giơ tay, quả nhiên thấy cột nước quen thuộc phun trào mà ra.
Nhưng lần này, mấy con quái vật lại hình như có phòng bị mà né tránh công kích.
Thân thể thối rữa, động tác cứng đờ, lại lần nữa xông lên từ mọi phía ——
Nháy mắt, đã vây quanh Vân Khuynh.
“Rống —— hô hô ——”
Vân Khuynh liên tục né tránh, điều động năng lượng thân thể này, cố sức mà đánh trả.
“Vân Khuynh!”
Người đàn ông phía vòng vây hét lớn một tiếng, lòng bàn tay thế nhưng hội tụ ra một ngọn lửa!
Hắn dưới chân vừa giẫm, tựa muốn tiến lên chi viện ——
“Anh rể! Anh rể! Anh ở đâu?”
“Cứu em —— cứu em ——!”
Tiếng cầu viện thất thanh lại lần nữa truyền vào trong tai hai người, thần sắc người đàn ông biến đổi.
Khoảnh khắc.
Lại chuyển phương hướng, hướng một đầu khác chạy vội qua.
“Vân Khuynh, em chịu đựng, anh đi cứu Nhân Tuyết!”
Cuối cùng, gã chỉ ném lại một câu.
Rất nhanh, thân ảnh liền biến mất trong cát bụi.
Mà lúc này.
Vân Khuynh bị bỏ lại tại chỗ cắn răng, nhìn mấy con quái vật đang há miệng, chỉ có thể không ngừng né tránh, lần lượt điều động lực lượng kỳ dị trong thân mình ——
Chỉ là, thời gian trôi qua, cột nước hình thành, rõ ràng so với trước đó nhỏ bé yếu ớt hơn rất nhiều.
Cũng may, lũ quái vật bị đánh bại nhiều lần cũng rốt cuộc dần dần đánh mất năng lực hành động, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Cuối cùng, còn sót lại một con quái vật duy nhất!
Vân Khuynh đã dùng hết năng lượng tìm được một vị trí, đột nhiên cúi người, nhặt lên đao người đàn ông kia mới vừa lưu lại.
Sau đó, nhắm chuẩn cổ xanh trắng kia, hung hăng đâm xuống!
“Rống!”
Quái vật gào rống, thân mình cứng đờ thẳng tắp chuyển qua, đầu ngón tay đen sì sắc nhọn cơ hồ đồng thời cắt qua bả vai nàng!
Trong mắt Vân Khuynh hiện lên tia tàn nhẫn.
Nàng không màng đau đớn trên vai truyền đến, dùng hết sức lực, gắt gao cầm chuôi đao ——
Một chút một chút, cắt đứt đầu đối phương!
“Hô —— rống ——”
Quái vật kia cực lực giãy giụa, múa may móng tay sắc nhọn.
Chỉ có vài giây, thậm chí cào nửa người nàng tới máu me be bét!
Vân Khuynh cắn răng, chỉ cảm thấy miệng vết thương đau đến bỏng rát.
Nhưng mà, nháy mắt tiếp theo, một cảm giác kì dị nảy lên, nàng chỉ thấy chỗ da thịt bị sưng kia, thoáng chốc, càng thêm đau đớn như bị xé rách!
Mồ hôi lạnh chảy ướt, Vân Khuynh cảm nhận rõ ràng thân thể này đang dần dần thoát lực.
Không!
Nàng không thể chết ở chỗ này được!
Ở dưới ý chí cầu sinh cực đại, Vân Khuynh đột nhiên đứng dậy, giơ lên chuôi đao nhuộm đầy máu tươi, nháy mắt bộc phát ra sức lực lớn nhất —
Chém mạnh xuống!
“Rống! Ô ——”
Một trận thanh âm khiến người ta lạnh gáy, quái vật kia liền đầu lìa khỏi cổ.
Giãy giụa vài cái, rốt cuộc không còn nhúc nhích.
“Phanh ——”
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh cũng thoát lực mà tê liệt ngã xuống.
Nàng che lại bả vai chính mình, máu tươi chảy xuống, đau đớn tê tâm liệt phế lại lần nữa truyền đến.
Vân Khuynh cười khổ mà nhìn, lại phát hiện ——
Da thịt nơi đó như có sinh mệnh mà nổi lên, thế nhưng nhanh chóng khôi phục lại!
Nàng ánh mắt hơi ngưng, từ từ đứng dậy ——
“Rống!”
Lại thấy thêm mấy con quái vật!
Vân Khuynh trong lòng lạnh lẽo.
Dưới tình huống dường như đã đánh mất năng lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thân ảnh đen ngòm làm cho người ta sợ hãi đi bước một tới gần!
Nàng âm thầm vận sức, lại lần nữa cầm đao trong tay.
Xem ra, chỉ có thể liều chết một lần……
Giây tiếp theo.
Lại thấy một màn sương khói lan tràn.
Mấy quái vật kia thế nhưng dần dần trì độn mà cứng lại động tác.
Đây là……
Vân Khuynh ngẩn ra, đột nhiên thấy một trận choáng váng.
Giây lát, nàng cũng té xỉu trên mặt đất.
Trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tán, nàng chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân.
“Là nàng sao?”
“Chậc chậc, không sai! Cô xem này, miệng vết thương thế nhưng tự động khép lại!”
—————————————
PS.
Thế giới này nữ chủ vũ lực sẽ có đột phá lớn, nhưng bởi vì hệ thống để nàng nhảy lớp quá nhanh, cho nên giai đoạn trước chịu tội là tất nhiên.