Kia lại là…… phương hướng Vân Khuynh!
Cái gì!?
Lập tức, có người hít hà một hơi.
Triệu Thành Nam trừng lớn mắt, theo bản năng gầm nhẹ ra tiếng.
“Anh nói cô ta?…… Sao có thể!”
Một bên, Ngôn Hoa vẫn luôn nhẫn nại cũng chịu không nổi, trực tiếp châm chọc nói.
“Ngài cũng thật có ý tứ, lão đại căn cứ nhà chúng ta, chẳng lẽ chúng ta còn nhận sai sao?”
Cô vừa dứt lời, nhóm dị năng giả căn cứ Giang Nam cũng hưởng ứng mà nhìn Triệu Thành Nam một cách bất mãn.
Điều này, làm người ở hai căn cứ còn lại không thể không tin.
Cùng lúc đó, Vân Khuynh cũng cong môi, cười nhạt ra tiếng.
“Lần tập hợp của ba thế lực lớn này, đạo đãi khách của căn cứ Ma Đô đây sao?”
Nói, nàng lại chuyển ánh mắt về phía Tôn Thuận.
“Không biết căn cứ Đế Đô có phải cũng như thế, không chào đón tôi phải không?:
Tôn Thuận rùng mình, vội treo lên khuôn mặt hòa nhã, đi lên trước.
“Sao có thể?”
Ông cười vang: “Kẻ hèn là Tôn Thuận.”
“Không nghĩ tới thủ lĩnh căn cứ Giang Nam lại là nữ trung hào kiệt tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đúng là bất kính, bất kính rồi.”
“Nghĩ đến thủ lĩnh Triệu cũng vì chợt thấy người quen cũ, có chút hiểu lầm. Ba thế lực lớn đừng nên làm hỏng hòa khí mới phải.”
Tôn Thuận lão luyện giảng hòa, thuận thế vớt vát cho Triệu Thành Nam một phen ——
Tuy trong lòng ông cũng tràn đầy nghi ngờ, nhưng trên mặt không hề biểu hiện chút nào.
Ngay cả Vân Khuynh cũng không thể không thầm khen một tiếng: đúng là tên cáo già.
Chỉ tiếc một nhân vật bực này, ở thế giới nguyên bản, lại chết trong một lần tang thi vây thành.
Sau đó, quyền lực căn cứ Đế Đô tạm thời rơi vào tay Tôn Niệm Dao, cuối cùng được hiến dâng nguyên vẹn cho Triệu Thành Nam…
Nếu Tôn Thuận không chết, ông chỉ sợ còn chưa hoàn toàn chấp nhận chuyện Tôn Niệm Dao theo Triệu Thành Nam đâu.
Vân Khuynh nghĩ, trên mặt cũng tràn đầy thiện ý: “Tướng quân Tôn, kính trọng đại danh đã lâu. Tiểu bối Tống Vân Khuynh.”
“Ngài nói rất đúng, hòa khí làm trọng. Chỉ là căn cứ Giang Nam chúng tôi trước nay làm việc lỗi lạc, không thể để người khác tùy ý bôi nhọ.”
Nàng nói, chuyển ánh mắt về phía Lục Tiêu.
“Tôi chưa nhắc đến, vị này, là tiến sĩ nghiên cứu vắc xin phòng virut tang thi của căn cứ chúng tôi, Lục Tiêu… cũng là bạn lữ của tôi.”
Dứt lời, Lục Tiêu vẫn luôn thu lại cảm giác tồn tại hơi rũ mắt, bàn tay khớp xương rõ ràng nắm lấy tay nàng.
Vân Khuynh trong lòng ấm áp, vươn ngón tay gãi gãi lòng bàn tay hắn một chút.
Hai người bên nhau hài hòa vạn phần.
Bộ dáng của chúng thuộc hạ thì đương nhiên vốn phải vậy.
Ánh mắt của người hai căn cứ còn lại đảo qua, xác thật cũng thấy đây là một đôi trai tài gái sắc, tựa như bích nhân.
Chỉ có số ít người, trong ánh mắt, lại là phức tạp không thể tin ——
Triệu Thành Nam ảo não kinh ngạc không cần phải nói, tuy rằng trên mặt gã trấn định, nhưng nắm tay đang nổi gân xanh vẫn tiết lộ cảm xúc phẫn hận kịch liệt của gã. Một tin tức long trời lở đất.
Sao gã có thể tin cho nổi!?
Tiện nhân này không chỉ có địa vị cao, có thể ngồi cùng bàn ăn với mình, mà còn tự tìm một tên tiểu bạch kiểm?
Mà Vu Nhân Tuyết giật mình nhìn Vân Khuynh, trong mắt cũng không kìm được toát ra thần sắc khó thể tin và mất mát.
Tôn Niệm Dao và Ninh An không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Thành Nam, ánh mắt phức tạp.
Giằng co vừa rồi lộ ra quá nhiều tin tức, biểu hiện của Triệu Thành Nam đuối lý rõ ràng.
Đây… thật là anh hùng mà các cô luôn kính trọng sùng bái sao?
… Nhưng, có một người, đôi mắt đẹp sáng lên quỷ dị.
Hơn nữa, ngay khi Tôn Thuận tiếp đón đám người Vân Khuynh tiến vào phòng khách, đột ngột đi tới đây.
“Ngài, ngài có phải Dr.L không?”
Tô Mân hoàn toàn không còn hình tượng mỹ nhân lạnh lùng trước nay nữa, chuyên chú nhìn Lục Tiêu, thần sắc kích động.
“Tiến sĩ Lục, tôi cực kỳ sùng bái ngài, thành quả nghiên cứu ngài từng phát biểu, tôi đều…”
Hóa ra đây là Dr.L ——
So với người trong tưởng tượng của mình còn hoàn mỹ hơn.
Hơn nữa, hắn cũng đang nghiên cứu vắc xin phòng bệnh.
Nếu cô có thể gia nhập kế hoạch của Dr.L, chế ra vắc xin phòng bệnh cứu thế, đó là vinh quang biết nhường nào!
Cô không cần lẩn khuất đằng sau những kẻ to lớn thô kệch thân mang dị năng nữa.
Cần phải bám lấy đối phương, khiến cho hắn yêu mình…
Nghĩ, Tô Mân đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp, hoàn toàn quên mất trước đó cô ta một lòng leo lên Triệu Thành Nam, càng không chú ý đối phương đã có người yêu.
Cô ta chỉ vội vàng đi tới trước mặt Lục Tiêu, tay chân lúng túng, có vài phần ngượng ngùng.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Tô……”
Lục Tiêu ngay cả nhìn cũng chưa nhìn, chỉ chuyển mắt nhìn cô gái bên cạnh: “Không vào sao?”
Vân Khuynh cười như không cười liếc mắt nhìn hắn một cái, không nghĩ tới hồng nhan định mệnh của “Khí vận chi tử” còn mơ ước người yêu nhà mình.
Hơn nữa…… Tô Mân a.
Người từng đánh lén nguyên chủ rồi đem người trói lên bàn phẫu thuật, “nữ bác sĩ thiên tài” miệng đầy lời lẽ muốn cứu vớt thế giới lại cả ngày oán giận đãi ngộ bất công sau tận thế mình phải chịu, trong lúc thực nghiệm vì hả giận mà không màng nghiên cứu khoa học đem nguyên chủ xẻo chết……
A.
Nàng nheo mắt, ánh mắt hiện lên tia mỉa mai, hoàn toàn làm lơ đối phương.
“Đi.”
Vì thế, liền nghiêng người, lập tức hướng về phía Tôn Thuận một chân còn đang xấu hổ ngừng ở trước cửa.
“Tướng quân Tôn?”
Vân Khuynh gọi một tiếng, Tôn Thuận nhất thời phản ứng lại đây khôi phục đầy mặt ý cười.
“Không sai, vào trong rồi nói, vào trong rồi nói.”
Vì thế, nhóm dị năng giả của hai căn cứ Giang Nam, Đế Đô, trực tiếp bỏ qua nhóm chủ nhà xấu hổ, hòa khí mà bước vào hội trường.
“Tiến sĩ Lục……”
Bị làm lơ đả kích, Tô Mân nhất thời ngốc lăng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn chặn đường.
Vì thế.
Lục Tiêu rốt cuộc liếc cô ta một cái, lại chỉ hộc ra hai từ.
“Tránh ra.”
Ngữ khí người đàn ông hờ hững tới cực điểm, tầm mắt tuy dừng ở trên người Tô Mân, lại không có gì khác biệt như khi nhìn một vật chết.
Nhưng mà, chẳng qua là giây lát.
Hắn bị cô gái bên người kia túm nhẹ, lại không hề phản kháng đuổi kịp đối phương ——
Rõ ràng không có động tác gì cố ý, hai người chỉ là sóng vai mà đi, không khí đã thân mật đến không dung chứa được người thứ ba.
…… Cho đến khi đoàn người đi xa, Tô Mân lảo đảo bước, vừa ngẩng đầu, mới phát hiện Triệu Thành Nam thần sắc vặn vẹo mà trừng cô ta ——
“Tô Mân!”
Không nghĩ tới.
Người phụ nữ gã nhận định trong lòng.
Chẳng qua chỉ gặp mặt một lần, thế nhưng bị tiểu bạch kiểm tiện nhân kia mang theo câu hồn!
“Tôi……”
Tô Mân trong lòng cả kinh, mới phản ứng lại.
Tuy rằng cô ta cũng không thích Triệu Thành Nam, nhưng vì quyền thế lão đại căn cứ này, cũng vẫn luôn đeo bám đối phương.
Cho dù hiện tại có mục tiêu lý tưởng hơn, chính mình cũng không nên làm trò khiến gã mất mặt thất thố.
Nghĩ đến đây, Tô Mân vội thu liễm thần sắc, lại bưng lên mặt lạnh.
“…… Tiến sĩ Lục là nhân tài kiệt xuất trong giới y học.”
Cô ta nắm chặt tay, bộ dáng bị hiểu lầm còn cố kiên cường.
“Tôi đơn thuần ngưỡng mộ học thức y thuật của hắn, không nghĩ tới anh xấu xa như vậy!”
“Cô……” Thấy thế, Triệu Thành Nam có chút dao động, Vu Nhân Tuyết lại đột nhiên mở miệng.
“Anh Triệu, đừng nói nữa, mau vào phòng đi.”
Cô ả kéo tay người đàn ông, giảng hòa.
“Em tin tưởng chị. Chị…… Tống Vân Khuynh, thủ lĩnh căn cứ này tuyệt đối có gì mờ ám.”
Nói, ánh mắt Vu Nhân Tuyết đảo qua, liếc mắt thấy Tô Mân bị đánh gãy “Giải thích”, mặt lộ vẻ ảm đạm, trong lòng đắc ý.
…… Mà Triệu Thành Nam trông thấy cảnh tượng hai cô gái tựa như vì mình mà “Tranh giành tình cảm”, tức khắc tìm về không ít tự tin.
“Không sai! Một ả đàn bà dị năng hệ thủy gầy yếu, có thể làm chuyện gì?”
Gã quay người lại, dẫn đầu đi vào hội trường, trong đầu đã ấp ủ kế hoạch trả thù——
“Luận bàn?”
Sau một lúc lâu.
Trong sảnh yến hội, dị năng giả liên can nhìn phía Triệu Thành Nam, thần sắc khác nhau.
“Không sai!” Triệu Thành Nam nhếch miệng cười. “Nghị sự có thể nói sau, không bằng trước luận bàn một phen. Mạt thế, rốt cuộc thực lực vi tôn!”
Nói, gã dũng cảm cười, ánh mắt lại không có hảo ý mà rơi xuống trên người Vân Khuynh.
“Dứt khoát, liền từ ba người thủ lĩnh chúng ta mà đại biểu kết cục đi!”