Edit: NHY
Beta: Mạc Khinh Vũ
Vân Khuynh ánh mắt vi diệu liếc Triệu Thành Nam một cái, cười nhạo nói.
“Thủ lĩnh Triệu lo nhiều rồi.” Nàng gợi môi, trong giọng nói ý trào phúng mười phần.
“Tôi là một người ngoài, tay không duỗi được dài như vậy.”
Vân Khuynh không chút để ý đáp lại, mà Triệu Thành Nam trông thấy bộ dáng nàng ra vẻ ta đây, cảm giác máu nóng xông lên ——
Đầu óc không kịp vận hành, liền đem lời nói trong lòng buột miệng thốt ra.
“Trừ bỏ cô, ai còn biết khối ngọc bội kia?”
“Ồ?” Vân Khuynh đột nhiên nheo mắt, nghiền ngẫm nói.
“Ngọc bội, ngọc bội không gian trong truyền thuyết của anh, tôi sao có thể biết?”
Nàng nói, đồng tử hơi ngưng, sắc bén lóe lên.
“Chẳng lẽ… khối ngọc bội kia có liên quan tới tôi? Là anh từng hướng tôi nói muốn……”
“Không phải!”
Nhưng mà, còn không để Vân Khuynh nói ra “suy đoán”, Triệu Thành Nam phản ứng lại đã lạnh giọng đánh gãy nàng.
“…… Là tôi lỗ mãng.”
Gã chịu đựng xúc động hộc máu, trái lương tâm mà nhận sai——
Nhìn dáng vẻ, việc này phỏng chừng thật cùng tiện nhân này không có quan hệ gì.
Việc cấp bách, là bóp tắt mấy lời đồn thổi đáng giận kia.
Nghĩ, Triệu Thành Nam vẫy vẫy tay: “Hai vị, tôi đi trước ……”
“Từ từ.”
Giây tiếp theo, Vân Khuynh lạnh lùng mở miệng, đột nhiên lại khẽ cười nói.
“Thủ lĩnh Triệu nếu tới, không bằng thương lượng giải quyết vụ cá cược hôm qua như thế nào đi.”
!
Triệu Thành Nam trong lòng rung mạnh, lúc này mới nhớ tới việc kia.
Nhưng, một phần ba thế lực cùng nhân tài vật tư, gã sao có thể trắng tay cắt nhường?
Không nghĩ tới, mình vừa muốn đi xử lí lời đồn đãi, tiện nhân này liền nhân lúc cháy nhà hôi của!
Triệu Thành Nam âm thầm cắn răng, ngoài cười nhưng trong không cười đánh Thái Cực.
“Loại việc lớn này không thể qua loa, hay là để sau lại nói.”
“Ai.” Không ngờ, gã vừa mới nói xong, Tôn Thuận vẫn luôn không lên tiếng đã mở miệng.
“Thủ lĩnh Triệu, việc này quả thật phải thận trọng, nhưng chương trình quá nhiều, càng nên thương lượng sớm chút a.”
“Ông!”
Nghe vậy, Triệu Thành Nam chỉ cảm thấy tức giận quay cuồng, chịu đựng xúc động hộc máu mới miễn cưỡng áp chế xuống.
“…… Được, vậy đêm nay!”
Ném lại câu này, gã lập tức đạp cửa mà đi ——
Phi!
Chờ xử lý xong lời đồn đãi, lại nghĩ cách giết chết bọn họ!
Dù sao, có không gian ở đây……
“Ngọc bội của mình đâu!?”
Hơn ba giờ sau.
Triệu Thành Nam tàn nhẫn chỉnh đốn chúng thuộc hạ một trận đắc ý trở về phòng, ý thức vừa động, muốn tiến vào không gian.
A?
Giây lát, gã không có cảm giác gì mở mắt, lại phát hiện bản thân vẫn đứng lặng trong nhà!
Triệu Thành Nam sợ hãi cả kinh.
Gã theo bản năng sờ lên cổ, mặc niệm không gian ngọc bội hiện hình ——
Chỗ ngực vẫn như cũ trống vắng không có vật gì.
Sao có thể!?
Triệu Thành Nam cả người chấn động, trong lòng thoáng chốc dâng lên khủng hoảng cực độ!
Khác với lo lắng cùng tức giận khi biết lời đồn đãi, lần này, gã gần như hỏng mất!
“Ngọc bội hiện hình!”
“Vừng ơi mở ra?”
“Mau để ta đi vào!”
Trong căn phòng trống trải, gã nổi điên hô to, niệm đủ loại khẩu hiệu.
Nhưng không được đáp lại dù nửa phần.
Triệu Thành Nam hốc mắt như muốn nứt ra, nắm tóc, thậm chí bắt đầu đâm tường ——
“Không gian, không gian……”
Cho đến khi giọng nói gã khàn khàn, cả người sinh đau, vẫn như cũ không có bất luận kết quả gì.
Rốt cuộc.
Triệu Thành Nam dưới chân vừa trượt, kiệt quệ ngồi bệt ở trên sàn nhà, chật vật đến cực điểm.
Xong rồi.
*
Bên kia.
Ngắn ngủn mấy giờ, công việc hợp tác của hai căn cứ Giang Nam, Đế Đô lại đã được định ra.
Trong thỏa thuận đó, Vân Khuynh tung ra quả bom nặng ký ——
Vắc-xin tiêu trừ phòng bệnh virus tang thi.
…… Khụ.
Căn bản không cần dùng đến linh tuyền trong không gian.
Trên thực tế.
Sớm từ trước lần xuất phát này, căn cứ vào các loại công thức phân tử, Lục Tiêu, sớm nghiên cứu chế tạo ra.
“Không nghĩ tới, không nghĩ tới!”
Tôn Thuận mặt mày hồng hào đứng dậy, thậm chí kích động mà bắt đầu đi qua đi lại.
“Tiến sĩ Lục vậy mà đã nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh!”
Ông nói, thậm chí cúi người kính trọng trước chàng trai thanh tuấn.
“Ngài đã tạo ra cống hiến lớn cho toàn nhân loại!”
Lục Tiêu không thể hiểu nổi mà ngẩn ra, tuấn nhan vẫn toàn là hờ hững.
Giây tiếp theo.
Hắn cảm thấy mu bàn tay ấm áp, ngước mắt nhìn lại, thấy Vân Khuynh cười khẽ mà nhích lại gần.
Sau đó, Lục Tiêu nhìn thấy nàng tươi cười mà mở miệng ——
“Tôn tướng quân đừng để ý. Vị này nhà tôi, một lòng đặt vào nghiên cứu, cho nên……”
“Được, tôi hiểu tôi hiểu.”
Tôn Thuận vội chắp tay, cảm thấy chính mình trước đây quả là có quá nhiều thành kiến ——
Ai.
Sao có thể nhìn thấy dị năng người ta quỷ dị liền lòng tràn đầy phòng bị?
Rõ ràng đều là hai đứa trẻ ngoan lương thiện.
Không chỉ cứu mạng ông, thậm chí còn mang đến ánh rạng đông cho mạt thế.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người mở ra thời đại mới, đều nên là người trẻ tuổi.
Tôn Thuận trong lòng được an ủi mà nghĩ.
Một chớp mắt, đủ loại suy tính đề nghị kết minh phức tạp trước đó đều vứt tới sau đầu.
Mà cùng thời khắc đó, Lục Tiêu được cảm kích lại nhăn mày.
“Như thế nào?” Vân Khuynh tới gần hắn, nhẹ giọng mở miệng: “Không thích ứng loại cảm xúc này sao?”
Được cảm tạ, được khẳng định……
Nàng biết ——
Một kiếp này, người yêu xuất thân thực nghiệm thể, trải qua phần lớn là sự chán ghét và phủ nhận.
Nhưng không sao……
Sau này nàng đều sẽ bồi hắn, nhất nhất thể nghiệm.
Vân Khuynh cười nhạt, ánh mắt mềm nhẹ nhìn Lục Tiêu.
Mà ánh mắt nam nhân chợt lóe, lại là trở tay nắm chặt lấy nàng.
Ngắn ngủi phút giây bốn mắt nhìn nhau, có ấm áp nhè nhẹ chảy xuôi.
*
Tóm lại, sau lúc hai bên gặp những chuyện khác nhau.
Thương thảo chuyện “cắt đất” căn cứ Ma Đô sẽ đúng hẹn diễn ra vào buổi tối.
Tôn Thuận làm nhân chứng, tất cả căn cứ Đế Đô, toàn tâm đứng về phía căn cứ Giang Nam nay đã trở thành minh hữu.
Biết át chủ bài của “Khí vận chi tử” đã mất, Vân Khuynh càng bình tĩnh.
Nàng ngồi ở hàng phía trước phòng nghị sự, bàn tay mềm còn bị người nào đó nắm lấy thưởng thức ——
Trên mặt lại vẫn là sắc thái bình tĩnh.
Chỉ có Triệu Thành Nam im lặng không nói, sắc mặt xám trắng.
Thẳng đến khi Giang Nam căn cứ bắt đầu “chia đất” ——
Dị năng giả căn cứ Ma Đô sốt ruột mà gọi gã một tiếng: “Thủ lĩnh!”
Triệu Thành Nam tử khí trầm trầm mà nâng mắt, mới phát hiện là Ninh An?!
“Làm sao?” Gã ách thanh mở miệng.
Ninh An thấp giọng nói: “Đối phương muốn khu Đông, vật tư cùng dị năng giả bậc trung không ít……”
Không thể đem cho khối thế lực này!
Nghe vậy, khuôn mặt Triệu Thành Nam trầm xuống đến hù người, trong lòng lại là thấp thỏm mười phần ——
Không có không gian, gã sao có thể chống lại tiện nhân kia cùng Tôn Thuận?!
Một người cùng cấp, một người cao hơn so với gã hai cấp!
Dù sao, căn cứ Giang Nam cách nơi này một khoảng cách, tiếp nhận và bảo đảm còn cần một đoạn thời gian.
Chờ tiện nhân kia đi trước, gã lại nghĩ cách kiếm lại một phần!
Việc cấp bách, là phải cưỡng chế người rời đi!
Triệu Thành Nam ngăn chặn xúc động không muốn thừa nhận kia, cảm xúc tựa như “Khủng hoảng”, trong miệng tùy ý nói.
“Có thể.”
Cái gì!?
Chúng dị năng giả Ma Đô kinh hãi, thậm chí hoài nghi thủ lĩnh nhà mình là điên rồi.
Nhưng mà, lời nói rơi xuống, Vân Khuynh liền lập tức tiếp lên.
“Được, sảng khoái.”
Nàng nói, lại lấy ra một phần hiệp nghị.
Vì thế, ở trong những ánh mắt phức tạp của dị năng giả liên can đến Ma Đô, trần ai lạc định.
*
Hơn mười ngày sau.
Một đợt người căn cứ Giang Nam đến căn cứ Ma Đô, tiếp nhận thế lực khu Đông.
Trong đó, cường giả đông đảo, thậm chí có mấy người cấp 6 thực lực cùng Triệu Thành Nam không phân cao thấp.
Càng đáng sợ chính là, đội người này dọc theo đường đi quét sạch tiểu thế lực rải rác, đem mảnh đất giảm xóc giữa hai căn cứ, đều biến thành thuộc quyền sở hữu của “Giang Nam”.
Cái này, không chỉ làm cho mưu kế của Triệu Thành Nam thất bại toàn bộ, mà còn khiến ngay cả căn cứ Ma Đô cũng gặp phải nguy hiểm bị thâu tóm!
Triệu Thành Nam nôn nóng đến hỏng mất tự nhiên không cần phải nói.
Một đầu khác.
Tiểu đội Vân Khuynh cùng Lục Tiêu nguyên bản mang theo, đã bước lên hành trình trở về.
Lúc này, giữa đêm khuya.
Trong xe, hai người đối diện nhau.
Áo blouse trắng ném ở một bên, bàn tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông đặt ở áo trong, từ từ từng chút một cởi bỏ cúc áo ——