《Chương 》
DÂN QUỐC TUYỆT LUYẾN: CÔNG LƯỢC QUÂN PHIỆT MÁU LẠNH ()
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Lần này, Hứa Song Song hoàn toàn do bị đau mà tỉnh lại.
“Khốn, khốn kiếp… Buông ra…”
Thân mình cô trần trụi, còn không biết rõ đêm nay là đêm nào.
Dưới uy hiếp tính mạng hít thở không thông, bỗng nhiên sinh ra sức lực đẩy Cốc Bách Phong ra.
Hứa Song Song thét chói tai, ngã lộn nhào đến bên kia giường, mê man trừng mắt tự hỏi.
Sao Cốc Bách Phong… lại ở chỗ này!?
Cô thật vất vả mới bò được lên của Lục Thiếu Ngự…
“A ——”
Nhưng mà, không đợi Hứa Song Song sắp xếp lại suy nghĩ.
Cốc Bách Phong đã lâm vào điên cuồng lại lần nữa đứng dậy lao đến.
Lúc này đây, người đàn ông trên giường xoay người, ném hắn đi: “Tránh ra!”
“Ư…”
Cốc Bách Phong ăn đau, gân xanh trên trán tuôn ra, càng thêm tức đỏ mắt.
Giây tiếp theo.
Hắn cắn răng một cái, lại lần nữa xông lên, đánh nhau với tên đàn ông khỏa thân kia.
Thấy thế, Hứa Song Song vội muốn lên ngăn lại: “Cốc Bách Phong, buông Lục…”
Cô lớn tiếng thét chói tai, lại nhìn gã đàn ông đã dây dưa với mình một lúc lâu, hoảng sợ mà mở to mắt: “Không! Anh là…”
Hứa Song Song như bị sét đánh, ngây ra như phỗng ngã sang một bên, trọng tâm không vững đã ngã quỵ trên mặt đất ——
Vừa vặn, ngã lên người hai tên kia.
“A!” “Hự…”
Tức khắc, âm thanh gầm nhẹ và tiếng phụ nữ thét chói tai nổ tung phòng ngủ.
Giây tiếp theo.
Lại có một tiếng gầm tức muốn hộc máu vang lên: “Tụi bây đang làm gì đó!?”
Là Hứa Quảng Hào!
Cửa phòng mở rộng ra, ánh đèn sáng tỏ, ông ta mang theo mấy quan quân đi vào trong nhà lại trông thấy một màn khiến người trợn mắt há hốc mồm ——
Hứa Song Song tê liệt ngã xuống, cả người xích lõa, trên da thịt đầy dấu vết ái muội.
Mà bên cạnh cô là hai gã đàn ông, tức giận như trâu mà đấu đá, mặt mũi bầm dập, chật vật không chịu nổi.
Cái này… Quả thực là hiện trường bắt gian sống sờ sờ!
Thấy thế, mấy người quan quân theo hầu đều ngây ngẩn cả người.
Hứa Quảng Hào cảm thấy da mặt như bị lửa đốt, hắn lớn tiếng rống to, thuận tay cầm lấy bình hoa trang trí, hung hăng ném xuống ——
Một tiếng “Loảng xoảng” vang lớn, mảnh sứ bay khắp nơi.
Trong lúc nhất thời, càng thêm gà bay chó sủa…
Editor: Dương Gia Uy Vũ
“Nói! Rốt cuộc sao lại thế này!?”
Sau một lúc lâu.
Trong một gian phòng khác, Hứa Quảng Hào chắp tay sau lưng, đứng trước mặt Hứa Song Song, giận dữ hét.
“Đi trước một bước tạo cơ hội cho bọn mày… được, lão tử cũng đã đi rồi!”
“Nửa đêm tới cắt ngang chuyện tốt của bọn mày, lão tử cũng tới! Kết quả thì sao!?”
Hứa Quảng Hào răn dạy, bàn tay to giương lên, “Bốp ——” cho cô một cái tát.
“Kết quả… Mày và mặt hàng không biết tên đó lăn cùng nhau?!”
Hứa Song Song ngây ngốc đứng tại chỗ, cái tát này làm gương mặt tức khắc sưng lên.
Nhưng mà cô vẫn không có bất kỳ phản ứng gì như cũ, chỉ có sắc mặt trắng bệch, nhất thời như mất hồn.
Hứa Quảng Hào thấy thế lại không hề thương tiếc, ngược lại còn tiếp tục giơ lên tay: “Mày…”
Lúc này, rốt cuộc Hứa Song Song cũng mở miệng.
“…Ba, ba!”
Cả người cô run rẩy, co rúm lại thấp giọng khóc nói: “Ba tin con đi! Con… Con rõ ràng đã vào phòng của Lục Thiếu Ngự rồi, sao lại…”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Ngu xuẩn!”
Nghe vậy, lửa giận của Hứa Quảng Hào càng lên đến tận trời ——
Vừa rồi, khi Hứa Song Song thay đồ, ong ta đã sớm gọi ông chủ Vương tới hỏi…
“Buổi chiều tên nhóc kia đã sớm đi rồi, mày ngay cả người cũng không giữ được!” Người vào ở lúc sau kia có quỷ mới biết là cọng hành nào?!
“Hắn… Hắn đi rồi?”
Nghe vậy, Hứa Song Song không thể tin nổi lẩm bẩm nói: “Không, không thể nào…”
“Không thể cái rắm!” Hứa Quảng Hào thấy dáng vẻ này của cô càng giận dữ vô cùng.
Ông ta hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nói.
“Hai tên kia hiện giờ đã bị đánh ngất ném ở cách vách, nhưng chắc cũng sắp tỉnh rồi, mày cũng không có khả năng một nữ gả hai chồng.”
“Lão tử sẽ giúp mày xử lý tên tiểu tử xa lạ kia. Mày dọn dẹp một chút, qua mấy ngày nữa theo Cốc Bách Phong, cút đi!”
Vừa dứt lời, Hứa Song Song thoáng chốc từ trong cảm xúc ai oán bừng tỉnh lại ——
Ý của Hứa Quảng Hào, chính là muốn hoàn toàn từ bỏ cô…
Không, không!
Hứa Song Song hoảng sợ mà trừng lớn mắt, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra đối sách.
“Ba! Ba không thể giết người đàn ông kia được!”
Rốt cuộc.
Cô cắn răng một cái, hung hăng quyết tâm, nói sự thật: “Con nhận ra hắn, thân phận của hắn, hoàn toàn không thấp…”
“Hừ!” Hứa Quảng Hào nhăn mi, hừ lạnh nói: “Có thể đại nhân vật gì chứ!?”
Hứa Song Song buột miệng thốt ra: “Hắn là Tỉnh Thượng Xuyên… Là con trai của đại tá Nhật Bản!”
Hứa Quảng Hào khó tin trừng lớn mắt: “Cái gì!?”
Liền nghe thấy cô yếu ớt nói: “Hắn lúc còn ở học viện… Cùng trường với con.”
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Trong một phòng khác ở tầng hai.
Vân Khuynh đứng lặng trước cửa sổ, xa xa nhìn động tĩnh ở phòng ngủ đối diện, cong môi cười nhạt.
Đột nhiên.
Bên tai hình như có tiếng gió xẹt qua.
Ánh mắt nàng chợt lóe, lưu loát nghiêng người, giây lát sau, xoay người lại.
Sau đó, dựa vào thần lực trời sinh của thân thể này…
“Rầm ——” một tiếng, áp thẳng người vừa đến lên cửa sổ.
Bóng đêm nặng nề, bầu trời tối đen như mực.
Bỗng chốc, ánh trăng và những ngôi sao từ trong tầng mây đi ra, rắt xuống từng điểm ánh sáng nhu hòa nhỏ vụn… Từ ngoài cửa sổ xuyên vào, rơi trên người của người đàn ông trước cửa sổ kia.
Bóng hình mơ hồ, nhưng lờ mờ thấy được sườn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, lạnh lẽo ngày thường nay dưới ánh trăng lại suy yếu đi vài phần, chỉ hiện ra tuấn mỹ bức người.
Bàn tay mềm của Vân Khuynh đè hắn lại, cười mở miệng trêu đùa:
“Không được nhúc nhích.”
Lục Thiếu Ngự nâng mắt, hờ hững liếc mắt nhìn nàng một cái. Nhưng giữa cặp mắt đào hoa kia lại mơ hồ toát ra mê hoặc cực hạn.
Vân Khuynh ngẩn ra, không tự giác mà thả lỏng kiềm chế.
Giây tiếp theo.
Một cỗ lực đạo từ dưới lên trên đánh úp lại, môi mỏng của Lục Thiếu Ngự hơi cong, nhanh chóng đứng lên.
Qua mấy phút, hai người rất nhanh đã giao thủ mấy lần.
Rốt cuộc, nháy mắt khi hắn xoay người, nàng đột nhiên đến gần khóa người lại từ phía sau.
Tiếp theo lại vòng tay qua, cực kỳ lưu manh giật đứt nút cổ áo của người đàn ông, vạch quân trang màu xám sắt ở nửa người trên ra.
Trong bóng đêm, Vân Khuynh khẽ cười, bỗng dưng cúi đầu, cắn mạnh lên một chỗ ——
Giữa xương bả vai, mơ hồ có ấn ký huyền diệu hiện lên.
Mà nháy mắt khi nàng cắn xuống kia…
Nhiệt ý lan tràn.
Ánh mắt Lục Thiếu Ngự tối sầm.
Chỉ chớp mắt, trong đầu có vô số cảnh tượng lướt qua.
Những mảnh ký ức nho nhỏ, bắt đầu ghép nối.
Nhưng rất nhanh đã phai nhạt đi, chỉ còn lại dấu vết nhạt nhẽo…
Lục Thiếu Ngự đột nhiên nheo mắt lại, trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc hiếm thấy.
Cùng thời khắc đó, một loại khát vọng kì dị dâng lên.
Hắn mím môi, kéo lấy tiểu hồ ly đang làm loạn trên người, trở tay một cái, trong chớp nhoáng, vị trí của hai người đã đảo ngược.
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, giãy giụa vài cái tượng trưng.
“Cắn anh một cái thôi mà.”
Nàng cong môi, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt giảo hoạt.
“Chẳng lẽ Lục thiếu soái muốn trả thù lại…”
Chưa dứt lời.
Đã bị Lục Thiếu Ngự nâng hàm dưới lên ——
^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Dương: lúc chưa đọc chương này cứ đoán chắc tiện nữ sẽ bỏ thuốc người nào đó, sau đó Khuynh Khuynh sẽ gì gì đó ^^, giờ nghĩ lại thì Lục thiếu soái đâu dễ mắc mưu thế, có điều mặc dù đoán sai nhưng cảnh cần có vẫn có ^^
Ai hóng chương sau không nè ~
Cầu comment
Cầu bình chọn