《Chương 》
TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM ()
Editor: Dương Gia Uy Vũ
"Không phải thâm tình, mà là ngu ngốc."
...Im lặng.
Người đàn ông vừa rồi bị xúc động chợt cứng đờ, liếc mắt nhìn người đối diện, lại không dám xuất khẩu biện bạch, chỉ cười gượng nói.
"Cũng đúng. Chu Tuấn Vũ căn bản không phải là cái mặt hàng gì đáng giá để phó thác..."
Anh ta nói, nhưng người nghe đã thu lại vẻ mặt, hoàn toàn không phản ứng.
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên càng thêm ngượng ngùng...
"Được rồi, đừng quấy rầy Kiêu thiếu nghỉ ngơi nữa."
Cho đến một lát sau, một người đàn ông khác ở cuối giường, nhỏ giọng nói với bạn mình, lại cung kính bẩm báo nói: "Kiêu thiếu, bọn tôi lui xuống trước, ngài cứ nghỉ ngơi đi."
Người nọ cũng chỉ hơi gật đầu.
Rất nhanh, mấy người trong phòng bệnh đều đi mất, động tác nhanh chóng nhẹ nhàng chậm chạp, thậm chí không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Nhưng vừa ra khỏi phòng, mắt thấy đã cách khá xa, bọn họ lại không khỏi thấp giọng giao lưu.
"Kiêu thiếu mà cứ như vậy, chắc chú cô sinh quá?"
Chú cô sinh (注孤生): ngôn ngữ mạng TQ, viết tắt của "chú định, cô độc, chung sinh" nghĩa là Đã định sẽ cô độc cả đời, ngắn gọn chính là FA.
"Đừng nói lung tung!" "Haizz..."
...
Âm thanh nghị luận bị ngăn cách bên ngoài cánh cửa thật dày.
Phòng bệnh bày trí xa hoa, rộng rãi mà vắng lặng, tựa như bị mắc kẹt trong bóng tối, âm trầm không thấy ánh mặt trời.
Bên cửa sổ, một người đàn ông đang an tĩnh ngồi đó.
Nắng sớm hơi hé, ánh sáng tươi đẹp dừng trên sườn mặt của hắn, tạo ra hình thái kinh diễm.
Nhưng người đàn ông lại rũ mi mắt, ngược sáng, hoàn toàn dừng lại bên ngoài ánh sáng.
Cái gì mà bạn gái của Chu Tuấn Vũ, cảm xúc trả giá và thâm tình...
Bát quái ngẫu nhiên nghe được cứ xoay vòng vòng bên tai, cho dù đã đưa ra một câu đánh giá, giây lát sau, lại không chút nào để ý mà buông xuống.
Dù sao thì... có liên quan gì đến hắn đâu?
Làn sóng bị vây xem kéo dài một tháng cũng dần dần biến mất.
Trong lúc này, Vân Khuynh lại nghênh đón một lần phẫu thuật nữa.
Trên thực tế, sau lần này, những vết thương trên người nàng cơ bản đều đã cấy da xong.
Chờ tiếp qua mấy tuần, sau khi xác nhận không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn là có thể cắt chỉ xuất viện.
Đương nhiên, cấy da chỉ xem như miễn cưỡng loang lổ che đậy da thịt tàn khuyết đáng sợ, nếu không áp dụng tiến thêm một bước phẫu thuật chỉnh dung, đi ra ngoài sẽ chỉ dọa người mà thôi.
Trong thế giới nguyên bản, nguyên chủ đã cùng Chu Tuấn Vũ lãnh chứng, vì để có thể giữ thể diện trong hôn lễ sau khi về nước, cũng vì quan tâm đến mặt mũi của chồng và cha mẹ chồng, lại tiếp nhận thêm một loạt những cuộc phẫu thuật chỉnh dung thống khổ khác.
Nhưng hiện giờ, Vân Khuynh trăm triệu lần sẽ không lựa chọn như thế, dù sao trong tay nàng cũng có thứ càng tốt hơn --
Thứ nhất là kinh thư vô danh.
Mấy ngày nay, sau khi nàng đã thích ứng với đau đớn, bắt đầu âm thầm tu luyện, may mắn phát hiện linh khí sinh ra rất có lợi cho miệng vết thương khép lại.
Thứ hai là 《 Y Kinh 》, 《 Đan Phương 》.
Bởi vì lại là thế giới cấp E, các kỹ năng khác lại bị khóa lại lần nữa, nhưng lúc trước đã cố ý đổi hai quyển kỹ năng này, giống hệt như nàng suy đoán, không hề mất đi hiệu lực.
Trong hai quyển sách này, càng không thiếu phương thuốc khôi phục mỹ dung thần kỳ.
Nghĩ đến, nếu đồng thời tu luyện kinh thư cùng với hai quyển y đan, hiệu quả chữa trị này sẽ không hề kém so với việc chỉnh dung thông thường...
Cho nên Vân Khuynh đã sớm hạ quyết tâm, chờ sau khi cắt chỉ xong, phải lập tức xin xuất viện --
Chỉ có ra viện, nàng mới có thể có không gian độc lập để chuẩn bị này nọ, cũng càng thuận tiện để làm ra một ít động tác.
Chẳng hạn như điều tra tư tình của Quan Vũ Phỉ và Chu Tuấn Vũ, chẳng hạn như bố trí dẫn đường dư luận, lại chẳng hạn như... Tìm kiếm người yêu kiếp này.
Khụ.
Liên quan đến hai việc này, đối với hai người kia đại khái Vân Khuynh cũng đã có sẵn ý nghĩ trong đầu; đối với người sau, cũng đại khái nghi ngờ người được chọn rồi.
Hết thảy, chỉ chờ xuất viện.
Theo thời gian trôi đi, trong lòng nàng càng thêm chờ mong.
Lại không ngờ rằng, so với việc tỉ mỉ chuẩn bị, có đôi khi, duyên phận ngẫu nhiên gặp được, lại đến càng nhanh hơn --
Hôm nay.
Trước ngày cắt chỉ ước chừng chỉ còn hai tuần, băng gạc của Vân Khuynh vẫn chưa tháo ra, nhưng thân thể đã khỏe bảy tám phần, cũng có thể bắt đầu xuống giường hoạt động.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Đang là chạng vạng.
Dùng xong cơm bệnh nhân Vân Khuynh duỗi cái eo lười, xa xỉ dùng vài sợi linh khí mới luyện ra được để giảm bớt đau đớn, nhìn hoàng hôn mỹ lệ bên ngoài cửa sổ, đột nhiên có ý định muốn ra khỏi phòng.
Dù sao thì... Từ khi tiến vào thế giới này, thời gian nàng nằm trên giường đã qua gần hai tháng.
Trong lòng thầm oán thân thể như sắp rỉ sét này, Vân Khuynh nói với y tá một tiếng, trực tiếp đi xuống lầu, bắt đầu đi dạo.
Qua nửa ngày, lại du đãng đến một khu nằm viện sau hoa viên nhỏ.
Có thể là do vẫn còn đang giờ cơm, trong vườn một mảnh yên tĩnh, hầu như một bóng người cũng không có.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh sáng ấm áp soi nghiêng xuống, ánh lên vườn hoa nhỏ này một tầng ánh sáng màu vàng kim.
Thêm vào giờ phút này đang là thời tiết thịnh xuân, hoa cỏ đang lúc nở rộ, thấm vào ánh mặt trời lặn, càng thêm mỹ lệ.
Vân Khuynh hít vào một hơi, giữa hô hấp đều là mùi hương thơm ngát, tâm tình cũng trở nên càng thêm sung sướng, nàng chậm rãi rong chơi trong vườn hoa, tinh tế thưởng thức.
Bỗng chốc, dư quang của Vân Khuynh thoáng nhìn, dường như thoáng thấy cái gì đó màu đỏ.
Nàng ngừng lại, xoay người, thấy một nơi hẻo lánh phía sau mọc ra một bụi hoa hồng đỏ.
Trong lòng Vân Khuynh trong lòng khẽ động, nhấc chân đi qua.
Một lát sau, nàng chuyển qua chỗ ngoặt kia, vài thân ảnh đột nhiên ánh vào mi mắt.
"Ai đó!?" Còn có một tiếng quát lớn tục tằng kèm theo.
Là mấy tên vệ sĩ dáng người vạm vỡ, sắc mặt bất thiện nhìn sang.
Vân Khuynh ngừng lại, tầm mắt không hề sợ hãi lướt qua mấy người kia, rơi xuống phía sau.
Đúng như nàng nghĩ.
Nơi đó, một bụi hoa hồng đang nở rộ vô cùng kiều diễm, lay động, hiện ra vẻ đẹp động lòng người.
Nhưng giờ phút này, bất cứ ai trông thấy, đều chỉ cảm thấy chúng nó rất ảm đạm.
Bởi vì đặt chúng bên cạnh người nọ -- đã cướp đi toàn bộ tầm mắt người khác.
Một người đàn ông... Thậm chí có thể khiến người ta hít thở không thông, lại đang ngồi trên... Một chiếc xe lăn.
Lúc này, ánh mắt anh không chút để ý từ trên bụi hoa hồng xẹt qua nơi vừa phát ra động tĩnh.
Khoảnh khắc đó, người đang đắm mình trong ánh sáng, nắng chiều dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ góc cạnh rõ ràng của hắn, tựa như nhiễm một tầng ánh sáng, phác hoạ hoàn mỹ hình dáng thâm thúy.
Hắn nhấp môi, nhíu mày nhìn "Kẻ xâm nhập" là nàng, an tĩnh đến mức giống như một nhân vật được thu nhỏ trong bức tranh thủy mặc, nhưng lại khiến hoa hồng tươi đẹp bên cạnh cũng phải mất sắc.
Chỉ là, ánh mắt băn khoăn lương bạc mà tối tăm, theo bản năng khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Nhưng Vân Khuynh cũng không bị dọa đến, ngược lại, giờ khắc này, cảm giác quen thuộc từ linh hồn truyền đến và ấn ký đang nóng rực kia đều khiến nàng nhận ra thân phận của người này.
"Anh..."
Sau khi hoảng hốt trong chớp mắt, Vân Khuynh giương khóe môi, đang muốn "Đến gần", bất chợt lại dừng bước.
Khoan đã.
Nàng nhanh chóng nhìn lướt qua trang phục hiện tại của mình, khóe miệng giật giật, lập tức nhớ đến "Tôn dung" của mình lúc này --
Trên mặt quấn băng gạc, trên người mặt đồ bệnh nhân... Không thể nghi ngờ chính là một dáng vẻ quái nhân kinh dị.
Cũng khó trách một đám vệ sĩ của đối phương như gặp phải đại địch.
Trong lúc nhất thời, Vân Khuynh chỉ muốn đỡ trán --
Mặc dù nàng tin chắc rằng người yêu không phải là người xem trọng dung mạo, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt ở kiếp này, là phái nữ, ở trước mặt người yêu, nàng vẫn tương đối muốn mặt mũi...
Hơn nữa --
Vân Khuynh nhìn ánh mắt khẩn trương vạn phần của vệ sĩ, lại thấy người đàn ông dường như không có ý định mở miệng.
Cứ như vậy, chỉ sợ một lát nữa, nàng sẽ bị lôi ra ngoài mất...
Không được.
Không thể bỏ qua cơ hội này.
Quan tâm quá sẽ loạn, trong chớp nhoáng, Vân Khuynh hạ quyết tâm, có lễ mà gật đầu một cái với người đàn ông, hắng giọng nói --
- ---