《Chương 》
TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM ()
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Hắn ta vừa dứt lời, tức khắc Quan Vũ Phỉ đang đứng một bên như lung lay sắp đổ.
Vân Khuynh ngay cả một con mắt cũng không cho hắn ta, mắt nhìn thẳng đi qua.
Chu Tuấn Vũ sửng sốt, mới phát hiện ——
Mục tiêu của cô ấy, là người bên cạnh mình, chính là Chu Thiệu Kiêu.
Tức khắc, một loại ghen ghét từ trong lòng dâng lên.
Hắn ta mang nở nụ cười tuấn nhã quen thuộc, ánh mắt ẩn tình quay đầu qua: “Vân Khuynh…”
Một tiếng thâm tình buồn nôn kỳ lạ này, rốt cuộc cũng làm đương sự có phản ứng.
Lúc này, Vân Khuynh chỉ cảm thấy giống bị sét đánh, loại cảm giác... đau trứng đã lâu không thấy này, lại mạnh mẽ xuất hiện.
Nàng quay đầu qua: “Chu tiên sinh…” Chúng ta hiện giờ không thân.
Nhưng, lời còn chưa ra khỏi miệng, lại bị một giọng nam âm lãnh chặn lại: “Lễ phép của cậu đâu?”
Chu Thiệu Kiêu chặn Vân Khuynh bên cạnh lại.
Nàng hơi dời mắt qua, nghiền ngẫm liếc mắt một cái, giây lát sau, vẫn dung túng để hắn “Đại diện” phát ngôn cho mình.
Chu Tuấn Vũ bị sặc, sắc mặt khẽ biến.
“… Anh cả,” hắn ta cố gắng gạt đi xưng hô này từ trong cổ họng, gượng cười nói: “Anh có ý gì?”
Chu Thiệu Kiêu giương môi mỏng lên.
“Tên của chị dâu, là để cậu gọi?”
!!!
Lời này vừa ra, sắc mặt Chu Tuấn Vũ lập tức trở nên xanh mét: “Hai người…”
Hắn ta âm thầm cắn răng, vừa rồi không phải vẫn còn kịp hay sao?
Lại thấy Chu Thiệu Kiêu dắt tay Vân Khuynh, không khí giữa hai người cực kỳ thân mật, tự nhiên đến nỗi… Giống như người yêu đã ở chung nhiều năm vậy.
Trong nháy mắt, Chu Tuấn Vũ nắm chặt quyền, bị kích thích đến suýt chút nữa hai mắt sung huyết.
Nhưng mà, giây tiếp theo, người đàn ông lạnh lùng hờ hững ngẩng đầu liếc mắt một cái ——
Bị ánh mắt âm lãnh kia khóa chặt, cả người hắn ta chấn động, theo bản năng lại khuất phục nói: “… Chị… Dâu.”
Khó khăn gọi ra “Tôn xưng” này, Chu Tuấn Vũ lại lần nữa vô lực xụi lơ xuống.
Thoáng chốc, sự động tâm bí ẩn kia đã hoàn toàn bị mạt sát, hắn ta lại nhớ tới những "Nhục nhã" mà Vân Khuynh đã gây ra cho mình, trong lòng lập tức tràn đầy oán hận.
“Tuấn Vũ…” Ngay lúc này, Quan Vũ Phỉ canh đúng thời cơ, vội vàng tiến lên.
Cô ta giữ chặt tình nhân, đối diện với hai người Vân Khuynh, phối hợp tạo ra thế giằng co.
Chu Tuấn Vũ cũng nhờ vậy mà khoác tay lên vai Quan Vũ Phỉ.
Hắn ta cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ dịu dàng tràn đầy lo lắng của cô gái nhỏ, chỉ cảm thấy đã tìm được sự ủng hộ.
Nhưng lại nghĩ đến chuyện hôm nay Quan Vũ Phỉ thua một bậc thành tích, không khỏi nhíu mày lại.
“Lôi kéo cái gì?” Dưới tâm trạng phức tạp, Chu Tuấn Vũ “Theo thói quen” mắng trở lại: “Đẹp mặt lắm chắc!?”
“Tuấn Vũ…” Quan Vũ Phỉ biết hắn ta lúc lạnh lúc nóng nên vẫn tiếp tục bám lấy, giữa động tác còn không quên nhìn trộm Vân Khuynh, trong lòng thầm muốn tuyên thệ chủ quyền.
“Buông ra!” Chu Tuấn Vũ dường như muốn phủi tay, cô ta lại bám lên.
Cứ như thế, lặp lại mấy lần.
……
Vân Khuynh: “…”
Nàng hơi câm nín nhìn một màn phim thần tượng này, đầu ngón tay vừa động, nhẹ xẹt qua lòng bàn tay Chu Thiệu Kiêu.
Chợt bắt gặp người đàn ông tuấn mỹ cũng đang nghiêng mắt sang.
Chúng, ta, đi, thôi.
Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, không tiếng động cho hắn một khẩu hình.
Trong mắt Chu Thiệu Kiêu xẹt qua ý cười, gật đầu đáp ứng.
Vì thế, nàng nhanh chóng tiến lên, cẩn thận nâng người đàn ông dậy, chuyển hắn qua xe lăn.
Một đám vệ sĩ cũng đồng thời đuổi kịp.
Rất nhanh, đoàn người đã lưu loát rời khỏi.
… Tại chỗ.
Quan Vũ Phỉ và Chu Tuấn Vũ "dây dưa" mấy vòng lần nữa quay đầu lại, mới phát hiện ——
Hai “Người xem” mà bọn họ kỳ vọng, đã sớm đi xa.
… Khụ.
Thoáng chốc, một sự xấu hổ lan tràn.
Giây tiếp theo.
Chợt nghe được một giọng nói tiếng Anh kiểu Pháp vang lên: “Tiên sinh, tiểu thư…”
Hai người quay người lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên tóc vàng mắt xanh đi đến.
“Chúng tôi phải thu dọn rồi. Hai người có mâu thuẫn gì, xin mời ra bên ngoài giải quyết được không?”
Bà ấy nói năng có lễ, nhưng trên mặt lại rõ ràng có vài phần không vui.
Nghe vậy, Chu Tuấn Vũ chỉ cảm thấy khó xử, theo bản năng phản bác nói: “Bác hiểu lầm rồi, tôi và cô ấy không có mâu thuẫn gì cả…”
Hắn ta vừa nói xong, người phụ nữ ngoại quốc kia càng nhăn mày lại.
“Vậy… Là cô ta dây dưa với cậu?” Đang nói, còn quét mắt nhìn Quan Vũ Phỉ.
Vẻ mặt Quan Vũ Phỉ mờ mịt —— tiếng Anh của cô ta không tốt, chỉ đại khái nghe hiểu mấy từ đơn.
Nhưng mà, chỉ giây lát, trông thấy sắc mặt Chu Tuấn Vũ càng thêm khó coi, cũng đoán ra được một chút.
Mình… Lại làm anh ấy mất mặt sao?
Nghĩ đến đây, Quan Vũ Phỉ đột nhiên thét chói tai ra tiếng: “Là tôi sai!”
Cô ta gầm nhẹ với người phụ nữ kia, lại buông lỏng bàn tay đang nắm tay Chu Tuấn Vũ ra, khóc lóc chạy đi mất.
“Quan Vũ Phỉ!”
Chu Tuấn Vũ tức giận, cũng bất chấp thứ khác, trực tiếp nổi giận đùng đùng đuổi theo.
Hai người truy đuổi trong viện ca kịch tráng lệ huy hoàng, nhất thời gây ra ầm ĩ.
Cực kỳ có một loại cảm giác “Điên điên khùng khùng đến chân trời”.
Nhưng, phụ nhân ngoại quốc bị bọn họ ném lại phía sau, sắc mặt lại trầm xuống.
“Quý bà Sophia…”
Một lát sau, một người đàn ông có vẻ là nhân viên công tác đang vội vàng đi đến, trông thấy bộ dáng này của bà, trong lòng lộp bộp một tiếng.
“Có chuyện gì à? Ngài không hài lòng với vòng đấu loại hôm nay sao?”
Giải thi đấu vũ đạo quốc tế mới vừa mở màn, trong hạng mục ballet, tổ múa đơn thành niên vừa đấu xong vòng loại liền khiến cho khắp nơi chú ý.
Hết thảy, lại đều là bởi vì tuyển thủ tạm thời dẫn đầu sau trận đấu —— Phương Vân Khuynh đến từ Trung Quốc.
Lại nói tiếp, người này trước đây trong lúc thi đấu trong giới đã bộc lộ tài năng, sau đó lại gia nhập vũ đoàn Hoàng Gia, sớm đã là vũ công nổi danh như cồn.
Nhưng lúc lên sân khấu biểu diễn ở trung tâm Lincoln, New York, hoàn toàn chứng minh được thực lực của bản thân, lại gặp phải hoả hoạn, sau đó bị vũ đoàn khai trừ, rời khỏi giới vũ đạo.
Ai cũng không ngờ rằng, sau một năm, cô gái đã trải qua nhiều cực khổ này lại có thể trở về sân khấu lần nữa!
Lần nữa bước lên Giải thi đấu vũ đạo quốc tế, một khúc biến tấu 《Hồ Thiên Nga 》, một khúc biến tấu 《 Người Đẹp Ngủ Trong Rừng 》 hoàn mỹ, hơn nữa còn có vũ khúc kinh diễm tự viết《 Đọa Ma 》, nàng vương giả trở về!
Từ giới vũ đạo đến truyền thông đại chúng đều kinh hô là kỳ tích!
Phía nước ngoài cũng nườm nượp đưa tin, một tràng khen ngợi.
Nhưng phía Trung Quốc, dư luận lại phức tạp hơn rất nhiều.
Bởi vì —— số người bị hung hăng vả mặt, đếm không hết.
Từ ngày ấy trong lúc thi đấu đã mắng đối phương “Sính ngoại”, đến cuối cùng mới phát hiện người ta là kiên cường trở về sân khấu.
Hơn nữa nháy mắt còn hạ gục người đang được thổi phồng lên trời cao kia, ngay tức khắc, không ít người qua đường mắng nhầm hoặc người ủng hộ Quan Vũ Phỉ đều cảm thấy trên mặt nóng rát.
Đêm đã khuya nên sự tình còn chưa phổ biến lên men, nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau.
Rất nhiều cư dân mạng vừa rời giường, mới phát hiện tình thế đột nhiên thay đổi.
Khụ.
Lúc ấy, quả thực là xấu hổ đến khó lòng giải thích.
Dưới loại tình huống này, dư luận trên mạng lập tức quay cuồng ——
Zwkws: Tôi đã nói là đừng quá võ đoán rồi mà. Ha ha. Tiểu tam trước sau đều không so được với chính chủ.
Sa Quý: Khinh thường tiểu tam Quan Vũ Phỉ. Nhưng từng bởi vì vinh dự quốc gia chó má mà mắng Phương Vân Khuynh, tôi xin lỗi.
Thúc Thúc Tô: Lầu trên +, xin lỗi.
Khuynh Thành Ngộ Sắc: Ha ha! Sảng khoái nhân tâm. Vẫn luôn ủng hộ wuli nữ thần Vân Khuynh, fan cứng chưa bao giờ bị vả mặt. Lại nói tiếp, 《 Đọa Ma 》 của nữ thần quả thực chính là câu chuyện báo thù tra nam tra nữ! Lúc xem tôi vừa khóc vừa sảng khoái! Hy vọng trong đời sống hiện thực tra nam nữ cũng lập tức bị nổ tung!
Wuli: tiếng Hàn, nghĩa là "của chúng ta".
Chờ Thời Mà Động: Lầu trên phân tích rất đúng luôn! Tiểu tam tra nam cần phải chết!
…… Cứ như thế, ồn ào huyên náo một lúc lâu. Dư luận đồng tình vì Vân Khuynh, đồng thời không ít người dũng mãnh vào Weibo của Quan Vũ Phỉ và Chu Tuấn Vũ, bắt đầu tức giận mắng.
Cho đến khi có cư dân mạng đột nhiên kêu lên sợ hãi ——
Vitamin S: Đừng xem mấy cái loạn thất bát tao kia nữa! Mau vào xem bài viết mới nhất của Phương Vân Khuynh kìa!
————
Tác giả:
PS.
Hì hì, Weibo nói gì đây?