《Chương 362》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (42)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Cô ta kêu gào.
Giây tiếp theo.
Vân Khuynh lạnh lùng liếc mắt một cái, hộc ra hai chữ: “Mưu sát.”
Dứt lời, thân thể Tô Mạn Mạn chấn động, đột nhiên nghẹn lại.
Nhiếp Cảnh Vân bên cạnh cô ta cũng co chặt đồng tử, vô lực xụi lơ xuống.
“Cái gì? Mưu sát!?” Nhưng dân chúng cũng nghe được rõ ràng đều muốn nổ tung.
“Chẳng lẽ hai kẻ bại hoại đã từng muốn mưu sát nữ thần…”
“Đồ khốn a a a! Chết đi chết đi!”
…Trong những tiếng ồn ào hỗn tạp, hai người vốn dĩ bị coi là phản đồ của nhân loại đã tiến thêm một bước chịu đựng sự thóa mạ.
Không khó để đoán, sau khi phán quyết được đưa ra lần nữa, nhất định bọn họ sẽ còn bị tra tấn nhiều hơn.
Tại sao?
Không cho cô ta thống khoái mà nhắm mắt chứ?
Có lẽ, nếu lần này vừa chết thì vẫn còn có thể xuyên qua trọng sinh.
…Trong lúc nhất thời, trong những thanh âm đầy căm phẫn, từng tiếng lọt vào tai, Tô Mạn Mạn xụi lơ nằm trên mặt đất, ánh mắt dại ra, lại bắt đầu hoài niệm thời khắc sắp chết vừa rồi.
Bên cạnh cô ta, Nhiếp Cảnh Vân ngơ ngác nhìn Vân Khuynh và Mộ Thiệu Tu đang nắm tay nhau, trên mặt như khóc như cười.
Thẳng đến vài phút sau.
Ryan ở bên cạnh vẫn bị hành hình đúng hạn.
Tiếng kêu thê lương truyền đến, viên đạn cường lực mang tính chất đặc biệt bắn vào trên người vương tử Trùng tộc khoác thân người kia, một phát tắt thở.
“Phốc ——”
Nháy mắt khi mất đi sinh mệnh kia, Ryan lại hiện ra chân thân lần nữa.
Núi thịt côn trùng to mọng ngã xuống trung tâm quảng trường, chất dịch đen tanh tưởi văng ra bên cạnh, dính lên người Tô Mạn Mạn và Nhiếp Cảnh Vân.
“A!!!”
Cảm thấy ghê tởm mãnh liệt, Tô Mạn Mạn điên cuồng kêu lên, ngã sấp lên bụng Nhiếp Cảnh Vân.
Hai người lăn thành một đống.
Sợ là đã hoàn toàn… Điên rồi.
…Vân Khuynh ở xa xa nhìn một màn này, nhớ tới những đau khổ oán hận của nguyên chủ khi bị vứt xuống tinh cầu rác lúc trước, nàng chưa bao giờ quên.
Sau này khi thẩm tra, nàng cũng đã sớm thu thập được không ít chứng cứ có liên quan…
Đợi đến ngày phán quyết thứ hai ấy, hy vọng… Các người có thể vui vẻ hưởng thụ.
Vân Khuynh nghĩ, hạ mí mắt, bỗng cảm thấy bàn tay bị siết chặt.
Nàng nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt thâm thúy của người yêu nhà mình.
“Sao vậy em?” Mộ Thiệu Tu nhàn nhạt hỏi.
Trong ngữ điệu bình tĩnh lại không che giấu được sự quan tâm.
Giây tiếp theo, hắn nâng tay lên, khẽ chạm vào trán Vân Khuynh: “Không khỏe à?”
“Không sao.” Nàng ngừng lại, nở nụ cười tươi sáng.
Tóm lại đến lúc này đây, nhiệm vụ báo thù đã triệt để hoàn thành.
Sự chuyên chú trong quãng đời còn lại ở kiếp này, sẽ chỉ dành cho người đàn ông trước mắt…
*
Sau khi “Quậy” pháp trường xong, hai người rất nhanh đã rời khỏi quảng trường trung ương.
Mộ Thiệu Tu phải đến Bộ quân đội báo cáo, Vân Khuynh liền một mình trở về nơi ở riêng của hai người trước.
“Két.”
Không bao lâu sau, nàng về tới nhà, sau khi tạm hoãn tâm tình, rốt cuộc cũng có thể cẩn trọng củng cố lại sự thay đổi của linh hồn.
Không sai.
Lúc này đây, bên ngoài nhìn sẽ chỉ thấy dị năng tiến hóa, nhưng trên thực tế lại là linh hồn biến dị!
Giữa phòng ngủ.
Kéo màn lên, Vân Khuynh hít một hơi thật sâu, ngưng thần tĩnh tọa, xem xét tình hình bên trong linh hồn của mình.
Sau khi ý thức đã ổn định, nàng tiến vào một loại trạng thái rất kỳ lạ ——
Linh hồn và thân thể lại chia lìa lần nữa!
Xuyên qua thân thể kiếp này đi ra ngoài, Vân Khuynh hoàn toàn có thể cảm nhận được linh hồn như đang ở tại không gian luân hồi, hiện ra tình huống của thực thể: Trong đan điền, xanh lục, đỏ, trắng ba màu năng lượng hội tụ, duy trì cân bằng đã lung lay sắp đổ, linh khí trong suốt du đãng tuần hoàn…
Lại nhìn phía trên xương quai xanh, ấn ký huyền văn màu đen bất ngờ khắc sâu vào! Trong đó có một khí tức sương đen thần bí từ giữa bay ra…
Cứ như thế, nàng vững vàng giữ ý thức, hồn thể như đang mộng du không ngừng dò xét.
Cho đến khi trong thức hải truyền đến một cảm giác đau nhức, phảng phất như năng lượng cạn kiệt ——
Vân Khuynh mới đột nhiên mở bừng mắt, từ từ thoát ra khỏi trạng thái kỳ lạ.
Hồn và thân bỗng nhiên nhập lại, toàn bộ sức lực dường như đã bị rút cạn.
Nàng hoàn toàn xụi lơ trên giường, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, mắt phượng lại là một mảnh tươi sáng.
“Linh hồn…” Vân Khuynh thì thào, trong nội tâm lại có một suy đoán ——
Linh hồn của nàng đúng là đã tiến hóa, biểu hiện cụ thể chính là: Bên trong hồn thể tràn ngập các loại năng lượng.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Đương nhiên, năng lượng màu đen có liên quan đến ấn ký kia, chắc chắn chính là người nào đó không thể lầm được…
Còn những điểm sáng kia đều có thể xác nhận chính là năng lượng linh hồn vừa tăng lên.
Đồng thời, nàng có cảm giác rất rõ ràng!
Những linh khí kia giống như những gì nàng đã đoạt được trong kinh thư vô danh lúc trước.
Ba màu ánh sáng kia hẳn là ba loại năng lượng nguyên tố: Xanh lục là mộc, đỏ là lửa, trắng là nước… Đều là những lực lượng nàng đã từng sở hữu khi trải qua các thế giới.
Hệ mộc, tất nhiên là dị năng ở vị diện này; Hệ thủy, hẳn là dị năng hệ thủy trong vị diện tận thế ; Còn lửa......
Vân Khuynh bĩu môi, lại lần nữa hồi tưởng lại khí tức của cỗ năng lượng kia, cuối cùng kết luận: Là năng lực "Đốt cháy" mà nàng sở hữu trong thế giới quỷ hút máu!
Đốt cháy, nghĩa là đốt lửa. Có lẽ cỗ lực lượng kia vốn cũng cùng loại với nguyên tố hỏa.
... Mà bây giờ, những năng lực đã từng tồn tại trong các thế giới đều được mang vào hồn thể.
Thậm chí Vân Khuynh có thể cảm giác được rất rõ ràng: Những năng lượng này, nàng đều có thể vận dụng lần nữa!
Chỉ là, cần một cơ hội...
Hiện giờ có thể nói, có thể sử dụng ra vẫn là dị năng hệ Mộc đời này của nguyên chủ.
Linh hồn tiến hóa, rốt cuộc nàng cũng có vốn liếng để đối kháng với hệ thống rồi.
Dù sao thì -- Linh hồn, mới là căn bản.
Thật ra Vân Khuynh đã sớm nghĩ tới: Mỗi một lần hệ thống thêm điểm thuộc tính là thêm ở nơi nào?
Trong mỗi thế giới nhiệm vụ, nàng đều bám vào người nguyên chủ, thân thể đó vốn dĩ cũng đã sớm chết… Nhưng nhờ có thuộc tính cố định đặt lên nên nó hẳn là một vật dẫn ổn định!
Như vậy… Còn có thể là cái gì đây?
Trải qua rất nhiều thế giới cao cấp, Vân Khuynh cũng đã sớm có phỏng đoán: Tại một số vị diện có tồn tại lực lượng kỳ dị, thân thể chỉ là thể xác bên ngoài, thứ chân chính quan trọng nhất là linh hồn! Chỉ có linh hồn!
Tựa như mỗi lần nàng trở lại không gian luân hồi, có khả năng mang theo, cũng chỉ có hồn thể...
Nhưng ——
Vân Khuynh lại phát hiện: Ngoại trừ mục "Linh hồn lực / Tinh thần lực" dường như có thể trực tiếp hữu dụng đối với hồn thể. Các thuộc tính và kỹ năng mà hệ thống thêm vào phần lớn đều là sử dụng trên thân thể.
Bởi vì không chính thức áp dụng được với hồn thể nên nàng không có cách nào sử dụng đại đa số các kỹ năng.
Mà tại mỗi thế giới nhiệm vụ, Vân Khuynh đều nhập vào thân thể nguyên chủ, còn thân thể nguyên bản của mình vốn đã sớm chết đi...
Ngẫm lại cứ tiếp tục tình trạng như vậy ——
Nhục thể ở mỗi thế giới nhiệm vụ không ngừng biến ảo, nguyên thân cũng không có phục sinh.
Kỹ năng mà hệ thống cho đều chỉ có thể áp dụng trên thân thể người sống, mỗi lần trở lại không gian luân hồi thì hồn thể của nàng cũng trở nên suy yếu.
Cứ như vậy cho đến cuối cùng, dù cho có tăng điểm thuộc tính, kỹ năng có mạnh hơn đi chăng nữa, nhưng nếu không có thực thể gánh chịu, trước mặt hệ thống Vân Khuynh vẫn vạn phần bất lực!
Bởi vậy bây giờ, mặc dù biên độ tiến hóa của linh hồn không lớn, nhất thời cũng không thể vận dụng năng lượng...... Nhưng đã có sự bắt đầu này, chỉ cần nghĩ biện pháp tích lũy lực lượng linh hồn ở các thế giới tiếp theo, chắc chắn sẽ có một ngày...
Nghĩ đến tương lai có hy vọng, Vân Khuynh chậm rãi ngồi dậy, không khỏi cong môi lên.
Một giây sau.
Chợt nghe thấy tiếng xé gió truyền đến.
Vội vàng không kịp phòng ngừa, nàng lại một lần nữa bị đẩy ngã lên giường!
Chẳng lẽ là người nào đó trở về?
Vậy mà lại bước đi không có tiếng động gì cả......
Hai suy nghĩ xẹt qua trong đầu, nhưng lúc nhấc mắt lên, đồng tử Vân Khuynh vẫn không khỏi co rụt lại!
Bởi vì xuất hiện ở trước mắt, chính là...... Một con mèo trắng lớn gấp mấy lần so với ban đầu!
Lông xù cao cỡ nửa người, manh đến nỗi muốn bùng cháy.
A a a a a!
Lúc này, tiếng la mê trai vang lên trong nội tâm, nàng ôm lấy đám lông xù đã tiến hóa, vùi toàn bộ gương mặt vào trong bộ lông tuyết trắng, dùng sức cọ cọ.
Ngửi, mùi, mèo!
Bị tùy ý khinh bạc, Mộ Thiệu Tu nhăn mặt mèo, giơ móng vuốt trắng lên, muốn túm tiểu nha đầu này ra.
Vân Khuynh lại gắt gao ôm chặt lấy hắn, trêu đùa: "Mộ thượng tướng, dị năng tiến hóa của anh là phóng đại sự bán manh sao?"
Dĩ nhiên không phải!
Mộ Thiệu Tu uốn éo thân, vừa định tránh ra nhưng lại bị câu tiếp theo nàng nói ra làm cho dừng lại ——