*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
《Chương 393》
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (29)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
“…Em mặc áo nịt ngực*.”
* Đây là loại áo dành cho mấy bạn tomboy hoặc cosplay các nhân vật nam.
Mạc Sâm nhỏ giọng nói, thần sắc vẫn tuyệt đối đứng đắn như cũ.
Vân Khuynh: “…”
Nàng liếc dáng vẻ khí định thần nhàn của người đàn ông, quả thực hoài nghi chính mình đã nghe lầm.
Phảng phất như không khí cũng đình trệ trong chớp mắt.
Một lát sau, Vân Khuynh nheo mắt lại, ý vị không rõ nói: “Mạc gia chủ… Nghiên cứu rất kỹ về nội y của phái nữ nhỉ.”
Mạc Sâm ngừng một lát, hơi cong khóe môi, ngữ điệu có chút kỳ dị: “Không phải.”
“Hửm?” Nàng nhướng mày, trong mắt phượng nhiễm chút ý vị chất vấn.
Chợt thấy người đàn ông này cười nhẹ ra tiếng: “Em siết quá chặt, tiếng hít thở không đúng…”
Trên thực tế, hắn đương nhiên không có nghiên cứu gì đối với “Nội y nữ tính”.
Nhưng làm người trong hắc bang, từ nhỏ Mạc Sâm đã tiếp nhận huấn luyện bí mật, nghiên cứu về cơ thể con người cũng tuyệt đối là đứng đầu.
Nghe vậy, Vân Khuynh thoáng chốc trầm mặc.
Nàng không dự đoán được, lại là bởi vì nguyên do này mà bị phát hiện, nhưng cẩn thận nghĩ lại, xác thật cũng có loại tỷ lệ này.
Cho dù đã làm “Biện pháp phòng hộ”, nhưng dưới tình huống đối phương luôn ở bên cạnh, có thể chứng thực như vậy cũng không phải không có khả năng.
Chỉ là trước đó nguyên chủ chưa từng thân cận với người nào như thế, bên ngoài lại vẫn luôn là một chàng trai không chút sơ hở…
Nghĩ, nàng không khỏi thầm thở dài.
Rồi lại nghe Mạc Sâm nhỏ giọng nói: “Em…”
“Sao thế?” Vân Khuynh nâng mắt, chạm phải đôi mắt u ám kia.
Tuy cảm xúc của hắn rất mịt mờ, nhưng lúc này, nàng vẫn tinh chuẩn nhìn thấu ý tứ của hắn: “Anh muốn hỏi tại sao em lại nữ cải nam trang?”
Giây tiếp theo, Vân Khuynh nhướng mày, nói.
“Đúng vậy.” Mạc Sâm hơi cúi đầu, nâng tay lên, phất qua tóc mái ngắn ngủn của nàng, nghĩ rằng lúc tiểu hỗn đản mặc đồ nữ đội tóc giả, cũng không hề có kháng cự gì cả.
Bản thân không kháng cự, như vậy… Cũng chỉ có thể là do nhân tố bên ngoài.
Lúc này, môi mỏng của người đàn ông mím lại, gợi lên độ cung nguy hiểm.
Vân Khuynh nhìn dáng vẻ bỗng dưng trầm trọng này của hắn, lại cười khẽ, nửa thật nửa giả nói: “Em có chướng ngại nhận biết giới tính, anh tin không?”
Nàng cố ý nói đùa, muốn giảm bớt không khí đình trệ.
Mạc Sâm nheo mắt lại, yên lặng nhìn vào mắt nàng: “Nói thật ra.”
Được rồi.
Vân Khuynh thầm thở ra một hơi, cuối cùng cũng nói.
“Tên đầy đủ của em là Lăng Vân Khuynh, lúc trước bị mang vào ‘ Ẩn Sát ’ là bởi vì rất giống với con trai đã chết của thủ lĩnh Ellen, cho nên bị coi là thế thân. Nếu đã là con trai, tất nhiên không thể là nữ…”
Nàng nhẹ nhàng bâng quơ giải thích xong, cũng không nhiều lời.
Dù sao thì đây vốn là chuyện của nguyên chủ, chỉ là khi nhìn lại ký ức của đối phương, Vân Khuynh cũng không khỏi có chút đồng cảm.
Nghĩ đến tâm trạng của nguyên chủ, nàng dừng một chút, lại bổ sung nói.
“Nhưng thật ra mấy năm nay cũng sớm đã thành thói quen…”
Nói xong, Vân Khuynh đột nhiên trịnh trọng gọi tên hắn: “Mạc Sâm.”
“Sao?” Người đàn ông tuấn mỹ ôm chặt nàng, hô hấp ấm áp nhẹ phả qua gương mặt nàng, gọi lại: “Khuynh Khuynh?”
Hai từ láy âm tiết từ trong miệng hắn thốt ra, tựa như thân mật nối tiếp qua mấy đời.
Lúc này, trong lòng Vân Khuynh đột nhiên khẽ động: “Anh…”
“Sao vậy? Không thích xưng hô này?” Môi mỏng của Mạc Sâm hơi câu lên: “Tự dưng lại cảm thấy, nên gọi như vậy.”
Người đàn ông nói nhỏ, cũng không nói ra rằng, khoảnh khắc khi nghe thấy chính miệng nàng nói ra nguyên danh, hắn lại hoảng hốt trong chớp mắt.
Vân Khuynh tất nhiên không biết suy nghĩ của hắn, chỉ nói: “Có thể chứ, tùy anh.” Vẫn còn rụt rè đáp lại, nhưng khóe miệng lại không nhịn được khẽ nhếch lên.
Giây tiếp theo.
Nàng nỗ lực áp xuống ý cười bên môi, chậm rãi nói.
“Lúc trước ‘ Lăng Vân Khuynh ’ và Tiêu Thiên Long ở bên nhau, hắn ta chịu không nổi dáng vẻ ‘ bất nam bất nữ ’ này…”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Vân Khuynh trầm ngâm, hơi rũ mắt, trong đầu hiện lên một chuyện vẫn luôn cân nhắc ——
Nguyên chủ của kiếp này là nữ cải nam trang, sau khi nàng xuyên tới, vì để danh chính ngôn thuận tiếp nhận “Ẩn Sát”, lại nhận thân phận “ Con trai Ellen”.
Mặc dù lúc so tài múa đã khôi phục lại nữ trang, nhưng mà, đám người Ngũ Vi giúp nàng “Trang điểm” lúc ấy vẫn như cũ kiên định cho rằng nàng là “Nam giả nữ trang”…
Tóm lại, hiện giờ ở trong giới, thân phận nam tính này của nàng đã chứng thực. Nếu đột nhiên khôi phục thân phận nữ, chỉ sợ sẽ gây ra vô số phong ba.
Đương nhiên, thế giới ngầm vẫn là lấy thực lực vi tôn. Nếu “Hắc Hồ” đắc thế cường ngạnh, sẽ không có ai dám nói gì.
Chỉ là hiện tại tổ chức vẫn còn phát triển ở giai đoạn đầu, dựa theo tính tình đã quen cân nhắc lợi hại của nàng, đương nhiên sẽ không lựa chọn chủ động lộ ra ánh sáng.
Chẳng qua... Chuyện nàng mặc nữ trang ở Jobhan phỏng chừng vẫn sẽ truyền khắp giới. Hơn nữa còn có Tiêu Thiên Long biết nội tình, không biết sẽ dùng việc này thêu dệt nên cái gì đây…
Nhưng tóm lại, Vân Khuynh không chính miệng thừa nhận, trong giới cũng không thể kết luận giới tính chân thật của nàng, nhiều lắm cũng chỉ cho rằng nàng có chút… Đam mê hóa trang kỳ dị?
Khụ.
Như vậy… “Anh có thể tiếp nhận không? Về sau cùng một tên biến thái ‘ bất nam bất nữ ’ bị trong giới chỉ trỏ ở bên nhau?”
Nghĩ đến tận đây, Vân Khuynh nâng mắt lên, chủ động giơ tay ôm cổ Mạc Sâm.
Nghe vậy, người đàn ông vẫn luôn kiên nhẫn chờ nàng đặt câu hỏi lại cười: “Cứ cho là thật sự, thì thế nào?”
Trong ngữ khí nhàn nhạt, toát ra sự kiêu ngạo và cường thế tuyệt đối.
Như dự kiến.
Bởi vì —— Bất luận đời nào, nàng và hắn, đều không làm người kia thất vọng.
Trong mắt Vân Khuynh xẹt qua ý cười, đối diện với đôi mắt của hắn, lại nhướng mày: “Vậy, lão gia tử nhà anh cũng không ngại?”
Mạc Sâm ngừng một lát, lại nhàn nhạt nói: “Ông ấy kiểu gì cũng sẽ tiếp nhận.”
Dứt lời, người đàn ông cúi đầu, chôn vào cổ nàng, rồi lại thấp giọng nói: “Sau này em…”
“Hửm?” Vân Khuynh còn tưởng rằng hắn cũng muốn đề ra kỳ vọng quan trọng gì với nàng, không khỏi nghiêm mặt nói: “Chuyện gì?”
Lại không ngờ rằng.
Giây tiếp theo, Vân Khuynh thế nhưng nghe được một câu mơ hồ: “Say này em… Ít mang nịt ngực thôi.”
Cái gì!?
Tâm thần của nàng ngẩn ra, trong miệng lại theo bản năng nói: “Tại sao chứ?”
Nói xong, Vân Khuynh chợt cảm thấy cần cổ nóng lên, hình như môi mỏng của người đàn ông hé mở, thân mật vuốt ve qua da thịt.
Không khí xung quang lại vắng lặng xuống lần nữa.
Cho đến vài giây sau, Mạc Sâm dường như còn mang theo ý cười đáp lại: “Ảnh hưởng đến phát triển.”
Sau đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu, duỗi tay che mắt Vân Khuynh lại, đồng thời gắt gao ôm chặt nàng.
“Nhắm mắt, ngủ.” Nháy mắt khi giọng nói trầm thấp vang lên, đèn trong phòng cũng đột nhiên tắt mất.
Chung quanh hoàn toàn trở nên tối tăm yên tĩnh.
Vân Khuynh giật giật, cũng không tránh khỏi giam cầm, chỉ có thể nhắm mắt, âm thầm bấm Mạc Sâm đang đè trên người một cái.
Quý công tử ưu nhã, Dạ đế thần bí khí phách đã nói đâu?
Bên trong, căn bản là chính là một tên… Lưu, manh!
Trong lòng nàng chửi thầm, lại có chút buồn cười.
Loại tính tình muộn tao này … Thật đúng là mỗi kiếp đều không thay đổi.
Vân Khuynh nghĩ, khóe môi dấy lên một độ cung quỷ dị.
Lại mấy phút sau.
Lúc nàng phát hiện hô hấp của người đàn ông bên cạnh dường như đã ổn định, hai chân vẫn luôn tụ lực bỗng dưng cử động!
Ngay thời khắc Mạc Sâm không kịp phòng ngừa ——
Vân Khuynh luồn vào giữa chân dài của hắn, ngừng tại một vị trí… vi diệu nhất.
Thân mình người đàn ông không dấu vết cứng đờ.
Nàng lại nhạy cảm mà bắt giữ được phản ứng này.
A.
Vân Khuynh không có ý tốt cười thầm.
Sau đó, nàng nheo mắt lại, vờ như lơ đãng động động, làm như vô tình trêu chọc qua nơi nào đó.
Tiếng hít thở vốn trầm thấp bỗng dưng tăng thêm vài phần.
Mạc Sâm đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh như mực có tia sáng nguy hiểm hiện lên.
———
PS.
Này thế đều nói khai lạp, thấy gia trưởng sẽ không tế viết, phía dưới còn có cuối cùng cùng cặn bã quyết chiến này vị diện liền đi qua.