Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Đối phương có diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, bộc lộ sắc bén, chỉ là sắc mặt hơi có chút tái nhợt. Một đôi mắt xếch đào hoa, đuôi mắt nhếch lên phác họa độ cong phong lưu, trong ánh mắt, lại đựng đầy hung ác tăm tối.
Lúc này, hắn khoanh tay đứng ở ngoài điện, cười lạnh mà nắm chặt trường tiên, bên miệng miệt ý mười phần, bễ nghễ toàn trường —
Huyền bào ngang nhiên như vũ trảo mãng long, ngang tàng bừa bãi.
Thời khắc này, ánh mắt hai người giao nhau, nam tử ánh mắt âm trầm, Vân Khuynh lại hơi ngẩn ra, liền nở một nụ cười có lễ, hướng hắn phúc thân.
Không nghĩ tới, sẽ gặp được nhân vật này ở đây.
Kính Vương, Sở Ngự Thần, cũng là — Sở Triều…
Thượng, nhậm, phế, đế!
“Kính Vương gia có lễ.”
Thấy Vân Khuynh biểu hiện như thế, Sở Ngự Thần lãnh xuy, làm như không để ý tới mà dời ánh mắt, chỉ lạnh lùng nói.
“A? Khó được còn có người nhận ra thân phận bổn vương.”
Hắn không chút để ý liếc qua một đám người im phăng phắc, trong ánh mắt là sát ý như có như không, làm người không rét mà run.
Tức khắc, mọi người đồng loạt quỳ xuống.
“Vương gia thứ tội!”
Đội trưởng đội thị vệ nơm nớp lo sợ giải thích: “Thần phụng hoàng mệnh khiển trách cung nhân, mới nhất thời mạo phạm Vương gia….”
“Kính đường huynh hà tất nơi chốn khó xử hạ nhân?”
Một bên, Sở Ngạo Thiên nhăn mày, nhất thời đứng ra, tự giác khoan dung độ lượng cứu tràng.
Sở Ngự Thần chỉ khinh miệt nhìn lại hắn ta, lãnh khốc nói: “Tự so không được với săn sóc của Tam đường đệ, vì mỹ tỳ mà cãi lời thánh lệnh… Hoàng thượng, ngài nói đi?”
Mọi người đều kinh!
Quay đầu, mới phát hiện thánh thượng được Vương Phúc dìu, sắc mặt khó coi đứng lặng ở cửa điện.
Mà Vân Khuynh đã sớm lui sang một bên, kính cẩn đứng yên.
“Ngự Thần nói không sai……”
Hoàng đế có chút san nhiên (*), nhìn “Hoàng chất”, trên mặt tuy cố giữ vững uy nghiêm, trong lòng lại căng thẳng.
(*) san nhiên: chột dạ. Rất cảm ơn comment của bạn @babytramthongoc2 và @ThoNguyn303 nhé