Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
…… Hắn không đoán được?
Vân Khuynh hạ mắt, nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Lúc này, Thục Mẫn công chúa lại cười nói: “Xem ra cuộc thi hoa mê này Nhu Hoa quận chúa đạt quán quân, ngươi hãy công bố đáp án đi?”
Vân Khuynh mới nâng mắt trả lời, chỉ nhàn nhạt nói: “Một loại dị hoa thôi, tên thanh nang.”
Kỳ thật, hoa này còn tên là “văn thánh”, được ví như nền văn minh lệ thuộc, phụ tá người anh minh sáng suốt. Hơn nữa, nhiều cành giao nhau, hoa toàn tịnh đế…
Nàng làm sao không muốn mượn hoa này ứng đối với người nọ đâu? Lại không ngờ, Sở Ngự Thần căn bản không đoán được.
Vân Khuynh thầm thở dài một hơi.
Mà trên chủ vị, Thục Mẫn công chúa cũng bỏ qua cuộc thi hoa mê này, bắt đầu cười nói những đề tài khác.
Vân Khuynh cúi thấp đầu xuống, bàn tay mềm vô thức mở cuộn giấy hoa mê ra.
Nhưng mà, chớp mắt mở ra kia ——
Nàng ngơ ngẩn.
Màu thủy mặc ẩn hiện mà ra, một cành thanh nang, nở rộ trên giấy trắng…
Vân Khuynh đột nhiên ngước mắt, nhìn xa xa, thế nhưng thấy Sở Ngự Thần cũng đang nhìn lại đây ——
Một chớp mắt kia, ánh mắt hai người như có như không giao nhau trên không trung.
Nàng gợn sóng không sợ hãi, hắn ánh mắt u tối âm trầm, nhưng mà, lại hình như có một loại ăn ý khôn kể, hiện ra giữa hai người.
Cho đến khi hắn rời tầm mắt, Vân Khuynh mới thu ánh mắt lại, một loại cảm giác vui sướng, đong đầy trong lòng.
May mà không có ai chú ý, nàng lướt qua xung quanh, bất động thanh sắc cuộn lại tờ giấy kia, như trân quý một phần ngọt ngào của riêng mình ——
“Theo ta thấy, đoán hoa mê không coi là bản lĩnh thật sự!”
Bỗng dưng, một giọng nam đột ngột vang lên, đánh gãy không khí hài hòa của bữa tiệc.
Động tác Vân Khuynh hơi khựng lại, vội vàng nhét tờ giấy kia vào ống tay áo, mới chú ý tới biến cố vừa xảy ra.
Một nam tử thanh niên đứng lên, lại chắp tay: “Tiểu tử thất lễ.”
“Chỉ là ta thấy văn chương mới là tối cao, hôm nay lại nhận được lời mời của Trưởng công chúa, đến tham dự chuyện thưởng hoa thanh nhã này, đoán hoa mê cuối cùng chỉ là hứng thú thiển cận, làm thơ luận từ không phải càng tiêu sái hơn sao?”
Dứt lời, mọi người an tĩnh một cách quỷ dị.
Không nói đến lời này là đúng hay sai, nhưng trước mặt Thục Mẫn công chúa làm thấp đi đề nghị giải đố của người, chẳng lẽ không phải trần trụi vả mặt sao!?
Cái người ngông cuồng vô tri này từ đâu ra?
Vừa nhìn lại, thấy chính là Nhị công tử Nội các Học sĩ Tôn Khải.
Khụ. Này không phải….
Thành viên phe Tam Hoàng tử Sở Ngạo Thiên sao.
Tức khắc, không ai cảm thấy kỳ lạ nữa.
Rốt cuộc, một mạch của Tam Hoàng tử, từ trước đến nay luôn là phong cách “lời nói việc làm không cố kỵ” thế này. Cẩn thận nói tiếp, Kính Vương tuy rằng tính tình quá mức thô bạo, nhưng trên phương diện lễ nghi Hoàng gia, lại hơn Sở Ngạo Thiên nhiều.
Vì thế, tâm niệm mọi người vừa chuyển, đối với hành vi của Tôn Nhị công tử, chỉ có thể thấy nhiều không trách.
Đơn giản chỉ là vì muốn lấy lại thể diện cho Tam Hoàng tử mà thôi.
Rốt cuộc, mới vừa rồi lúc giải đố, Sở Ngạo Thiên văn chương nổi bật trong truyền thuyết lại thua từ sớm, nghĩ đến hẳn trong lòng rất khó chịu.
Hiện nay, chỉ thị tiểu đệ dẫn đề tài tới thơ từ mà mình am hiểu nhất, cũng không khó lý giải.
Quả nhiên.
Giây tiếp theo ——
Liền thấy Sở Ngạo Thiên bỗng chốc đứng lên, trách cứ nói: “Tôn Duyên, ngươi nói gì đó? Mau ngồi xuống.”
Chỉ là trong ngữ khí và thần thái, rõ ràng không thấy chút tức giận nào.
…. Khụ.
Lúc này, nhóm tuấn tài bên cạnh, biểu tình cũng có chút đình trệ.
Nữ quyến bên kia, thật ra có người bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Rốt cuộc, tên tuổi của tài tử Hoàng thất Sở Ngạo Thiên, vẫn khiến tâm trí không ít thiếu nữ khuê các hướng về.
Thấy thế, Thục Mẫn công chúa ở chủ vị cũng chỉ ‘được’ một tiếng: “Ta thấy chủ ý Tôn Nhị công tử nói cũng không tồi.”
“Chỉ đoán hoa mê cũng có chút buồn tẻ. Ngạo Thiên a, không bằng bắt đầu từ ngươi trước, làm một bài thơ luận đạo một phen?”
“Này… Không tốt lắm a.”
Sở Ngạo Thiên lộ vẻ mặt khó xử, chậm rãi nói.
Trong đầu, lại bắt đầu cố sức hồi tưởng những bài thơ có liên quan tới hoa ——
Tuy nói, làm người hiện đại xuyên việt, sau lưng hắn có vô số nhà thơ lớn.
Nhưng rốt cuộc, hắn trước giờ là một trạch nam, bút mực trong bụng không nhiều lắm. Cho tới nay, dùng đều là thơ từ được học trong chương trình tại trường lớp.
Ai…. A?
Có rồi!
Bỗng dưng, ánh mắt Sở Ngạo Thiên sáng ngời, trong lòng có kế hoạch. Thần sắc, cũng giống như đã định liệu trước.
Mà lúc này, Tôn Duyên đúng lúc mở miệng nịnh hót nói: “Tam điện hạ, tại kinh thành này, ai chẳng biết tài văn chương của ngài? Luận thơ từ, lấy ngài mở màn, đúng là quá thích hợp.”
“Aiz, nào có nào có.” Sở Ngạo Thiên phe phẩy cây quạt, làm bộ làm tịch nói: “Đều là mọi người quá khen.”
Lúc này, lại nghe một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Tam điện hạ không khỏi quá khiêm tốn rồi.”
Mọi người đều sửng sốt.
Theo tiếng nhìn lại, thấy một nữ tử cười duyên đứng lên, nhìn Sở Ngạo Thiên, ánh mắt sáng ngời.
“Đây là ai?”
“Là tiểu thư nhà Quang Lộc Tự Khanh Diệp Hoành?”
“Hình như tên là… Diệp Nhụy?”
Đắm chìm trong ánh mắt của toàn trường, sắc mặt Diệp Nhụy ửng đỏ, hướng Sở Ngạo Thiên nói: “Ngài chính là đại tài tử đâu.”
Mà lúc này, Sở Ngạo Thiên nhìn nữ tử bỗng nhiên đứng dậy nói chuyện cho mình, chỉ thấy chấn động thật sâu!
Không nghĩ tới, giữa đám quý nữ ngạo mạn này, thế mà cũng có mỹ nhân thiện lương như vậy.
Hắn ta phe phẩy cây quạt, mang khí chất phong lưu cười cười: “Đa tạ cô nương khích lệ. Nếu đã thể, ta đương nhiên không thể làm giai nhân thất vọng.”
Nghe vậy, Diệp Nhụy gục đầu xuống, trong lòng vui sướng.
Chẳng lẽ tin tức Hoàng thất cố ý phong mình làm chính phi của Tam Hoàng tử mà phụ mẫu nói, là thật?
Chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã đối tốt với mình như vậy…
Trong lúc nhất thời, Diệp Nhụy chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, trên mặt đẹp cúi thấp, không khỏi hiện ra tia đắc ý.
Lại không thấy phía sau, có ánh mắt nhìn nàng ta, tràn đầy phức tạp ——
Đúng là Vân Khuynh.
Nàng bưng chén trà lên, có chút nghiền ngẫm nheo mắt lại.
…. Diệp Nhụy, là một trong những nữ nhân của Sở Ngạo Thiên.
Chẳng qua, lần tương ngộ này của hai người, cũng không phải thời cơ tốt đẹp gì…
Vân Khuynh ngầm giễu cợt, trực tiếp đưa tầm mắt quay lại trung tâm bữa tiệc ——
Lúc này, Sở Ngạo Thiên sửa sang lại quần áo, trầm ngâm một lát, cao giọng mở miệng.
“Tường giác sổ chi mai. Lăng hàn độc tự khai. Dao tri bất thị tuyết. Vi hữu ám hương lai.” (1)
Nói xong, hắn còn phe phẩy quạt, thần sắc có chút tự đắc.
Lại không ngờ, cả yến tiệc lặng thinh không tiếng động, thế nhưng không ai hưởng ứng.
Sở Ngạo Thiên có chút kỳ quái, lại chỉ nghĩ, sợ rằng mấy cổ nhân này bị chấn trụ.
Đúng là hiểu biết thiển cận. Này tính là cái gì?
Hắn ta cười rộ lên, lại lần nữa tiếp một câu: “Tất cánh tây hồ lục nguyệt trung. Phong quang bất dữ tứ thì đồng. Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích. Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.” (2)
Giữa sân, vẫn một mảnh tĩnh mịch.
Lúc này, Sở Ngạo Thiên cũng cảm thấy không thích hợp. Hắn ta nhăn mày, vừa định hỏi Tôn Duyên một chút sao lại thế này, liền thấy đối phương nơm nớp lo sợ nói.
“Tam điện hạ, thơ của ngài, là, là…”
Sở Ngạo Thiên sắc mặt không vui: “Là là cái gì? Ta ngẫu hứng làm thơ, có vấn đề gì sao?”
“Ngạo Thiên,” lúc này, Thục Mẫn công chúa đột nhiên cắt ngang, “Được rồi, chỉ là vui đùa lúc mở màn thôi.”
“Vui đùa cái gì!?”
Sở Ngạo Thiên nghe thấy thế nghi ngờ hỏi, cũng hơi tức giận: “Chẳng lẽ thơ ta làm, không lọt vào mắt các vị?”
Hắn ta tức giận hừng hực, kỳ thật, trong lòng cũng hoảng loạn. Sao lại thế này?
Rõ ràng trước kia mình cũng đã nghiệm chứng qua, thơ từ các triều đại Hoa Hạ đều có thể áp dụng tại thời đại hư cấu này!
Nhưng cả hai đều là tinh phẩm vịnh hoa, thế nhưng không ai thưởng thức?!
Chẳng lẽ do không hợp với tình hình?
Sở Ngạo Thiên há mồm, làm ra bộ dáng xúc động phẫn nộ, nói: “Vậy lại thêm vài câu nữa thế nào?”
“Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận. Sơn tự đào hoa thủy….” (3)
Lại nghe thấy một âm thanh giễu cợt, tiếng nói lạnh lẽo: “Buồn cười.”
Đúng là Sợ Ngự Thần!
Chỉ thấy hắn ngay ngắn ngồi trên ghế, lười nhác ngước mắt, liếc nhìn Sở Ngạo Thiên, mỉa mai như nhìn một thằng hề.
“Ngươi nói cái gì!?” Sở Ngạo Thiên nổi giận, “Sở Ngự Thần, ngươi đừng quá phận!”
Nam tử tà nịnh kia chỉ bưng chén rượu lên, nói: “Bổn vương chỉ thấy sợ hãi. Trên đời này, lại có chuyện ly kỳ như việc dùng thơ của người khác lại nói là của mình.”
Hắn nheo mắt lại, nhìn quanh toàn trường, môi mỏng vẽ ra độ cong trào phúng.
“Cũng không biết chư vị…. có từng nghe nói chuyện cười này chưa?
(1) Bài thơ Mai hoa của Vương An Trạch:
墙角数枝梅
凌寒独自开
遥知不是雪
为有暗香来
Hán Việt:
Tường giác sổ chi mai,
Lăng hàn độc tự khai.
Dao tri bất thị tuyết,
Vị hữu ám hương lai.
Dịch nghĩa:
Ở góc tường có mấy nhành mai,
Khi rét tới, chỉ nở một mình.
Từ xa đã biết không phải là tuyết,
Vì có hương thoang thoảng bay tới.
(2) Bài thơ Buổi sớm ra chùa Tĩnh Từ đưa tiễn Lâm Từ Phương của Dương Vạn Lý:
毕竟西湖六月中
风光不与四时同
接天莲叶无穷碧
映日荷花别样红
Hán Việt:
Tất cánh Tây Hồ lục nguyệt trung,
Phong quang bất dữ tứ thì đồng.
Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích,
Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.
Dịch thơ:
Tháng sáu Tây Hồ một cảnh chung,
Bốn mùa khác hẳn vẻ sáng trong.
Lá sen xanh biếc liền trời thẳm,
Nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng.
(3) Bài thơ Hoa đào chùa Đại Lâm của Bạch Cư Dị:
人間四月芳菲盡
山寺桃花始盛開
長恨春歸無覓處
不知轉入此中來
Hán Việt:
Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận,
Sơn tự đào hoa thủy thịnh khai.
Trường hận xuân qui vô mịch xứ,
Bất tri chuyển nhập thử trung lai.
Dịch nghĩa:
Tháng tư ở dưới nhân gian, cỏ hoa thơm đã tàn tạ hết
Nhưng ở ngôi chùa trên núi cao hoa đào mới nở rực rỡ
Lòng giận mãi không biết xuân về từ xứ nào
Mà còn lẩn khuất vào trong chốn núi non nầy
—Bản dịch của Tản Đà—
Tháng tư hoa đã hết mùa,
Hoa đào rực rỡ cảnh chùa mới nay.
Xuân về kín chốn ai hay,
Biết đâu lẩn khuất trong này núi non.