Tiếng ồ lớn vang lên khắp đại sảnh.
Doãn Mặc hốt hoảng, hắn chưa từng nghĩ tới trường hợp này.
Không có ai nói cho hắn biết bản thân hắn lại có một thân phận đáng xấu hổ tới mức đó.
Ánh mắt của mọi người thoáng dừng lên Doãn Mặc rồi lại đảo sang Lạc Tinh.
Cái đôi trời ban này thật đúng là làm cho người khác phải mở rộng tầm mắt.
Nhưng mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó.
Chỉ một lát sau, quản gia của nhà họ Doãn đi vào và mang tới cho mọi người một tin tức có thể nói là kinh thiên động địa.
"Doãn tổng, có cảnh sát vào nói chuyện và nói muốn gặp Mặc thiếu gia."
Tiếng mọi người xì xào bàn tán nhiều thêm.
"Tại sao lại có cảnh sát ở đây? Có phải Doãn Mặc đã làm cái gì rồi không?"
"Chứ còn gì nữa? Chứ cảnh sát đâu có rảnh mà tới đây thăm viếng hắn ta làm gì."
Doãn Mặc nghĩ tới những chuyện bản thân từng làm trong quá khứ, lòng hắn run sợ.
Tiếp theo đó, lại có thêm một người nữa chạy vào, ngưòi này là người được lệnh đi kiểm tra những chiếc xe trong gara.
"Doãn tổng, đúng là có xe bị động tay động chân, nhưng không phải một cái mà là tới bốn cái, tất cả đều bị hỏng mất thắng xe rồi ạ."
Lạc Tinh bỗng dưng hét lên, cô ta cười khằng khặc như được mùa.
Ánh mắt cô ta nhìn Doãn Mặc như ác quỷ, đúng là bản thân ngã xuống vũng bùn thì cũng phải kéo theo người khác để làm đệm lưng.
"Doãn Mặc, nếu anh đã muốn từ bỏ tôi thì anh đừng mong có cuộc sống tốt."
Doãn thiếu gia sắc mặt tái mét, hắn ta đến gần Lạc Tinh rồi cho cô ta một cái tát thật vang dội.
"Con ả chết tiệt này!"
Lạc Tinh làm sao đọ với Doãn Mặc được.
Sau khi bị tát một cái nữa, gò má bên kia của cô ta cũng đỏ bừng lên một cách cân xứng kì dị với phía bên kia.
Khóe môi Lạc tiểu thư rướm máu, cô ta ngồi đó, không tìm được sự an ủi hay chia sẻ của bất kì ai giống như mọi lần.
Lạc Tinh hận, Lạc Tinh hận chết đi được.
Như chợt nghĩ tới cái gì, Lạc tiểu thư bỗng đứng dậy, cô ta vớ được một chiếc dao nhỏ rồi đâm thẳng về phía Lạc Lạc.
"Lạc Lạc...!mày đi chết đi!!!"
Nhưng mà...
"Bụp!"
"Ầm!"
Lạc Tinh bị đạp ngã lăn ra đất, con dao đó rơi xuống, cách chỗ cô ta đang ngồi vài mm.
Doãn Đình Thâm lạnh lùng đứng đó, anh ôm Lạc Lạc thật chặt như sợ cô sẽ bị thương.
Khuôn mặt anh lạnh tanh và khiến cho người khác cảm thấy cực kì áp lực.
Cú đá vừa nãy mạnh đến nỗi khiến Lạc Tinh văng xa đến vài mét, chỉ cần nhìn thôi cũng biết anh đã sử dụng lực mạnh đến mức nào.
Ai nấy nhìn vào cũng đều suýt xoa.
"Cô ta bị điên rồi à?"
"Chắc là vậy rồi, người bình thường đâu có ai như vậy đâu chứ..."
"Có Doãn tổng ở đó mà cô ta cũng dám cầm dao xông tới, mà cô bé Lạc Lạc kia cũng khổ.
Hết bị người yêu cắm sừng rồi lại bị con nhỏ Lạc Tinh này vu khống cho hết lần này đến lần kia.
Mà ông bà Lạc đúng là không có mắt nhìn người, lại muốn bỏ qua trân châu để đi tìm mắt cá.
Chậc chậc..."
Tất cả những lời bàn luận đó đều truyền tới tai Lạc Tinh.
Cô ta đương nhiên sẽ nghe thấy, nhưng giờ phút này, cô ta đâu còn chú ý đến hình tượng cái gì nữa cơ chứ.
"Mấy người nói cái gì đó? Mấy người có muốn chết không hả?"
Lạc Tinh mặc bộ đồ dạ hội bẩn thỉu, tóc tai bù xù, hai má đỏ bừng bỏng rát và khóe môi rướm máu.
Trên tay cô ta là con dao vừa nãy, cô ta đứng lên, quơ quơ con dao về phía mọi người.
"Mày, mày là người làm ra tất cả mọi chuyện.
Con nhỏ đê tiện này, mày đi xuống địa ngục đi!"
Không tấn công được Lạc Lạc, Doãn Quỳnh Chi lại trở thành mục tiêu bị cô ta nhắm tới.
Doãn Quỳnh Chi không có ai bảo vệ như Lạc Lạc, cô ấy thấy Lạc tinh lao tới một cách điên cuồng thì chỉ biết né.
Trong lúc xô sát, một bên tay của Doãn Quỳnh Chi bị đâm đến rướm máu.
"Á..."
Ngay sau đó, mấy người bảo vệ của nhà họ Doãn xông vào và đè cô ta xuống.
Lạc Tinh giống như phát điên bị người ta lôi ra ngoài.
Ông bà Lạc thấy như vậy cũng âm thầm lủi ra theo, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị người ta cười nhạo.
Doãn Mặc cũng muốn chạy, nhưng chưa chờ hắn rời đi thì cảnh sát đã đi vào đến nơi rồi.
"Cậu Doãn Mặc, chúng tôi có lệnh áp giải cậu về đồn để lấy lời khai."
"Khoan! Tôi đã làm cái gì cơ chứ."
Cảnh sát nhân dân đã nói chuyện qua với ông quản gia nhà họ Doãn, nói rằng Doãn tổng nhất định sẽ không can thiệp vào thế nên hãy xử lí Doãn Mặc như một công dân bình thường.
Điều này làm cho cảnh sát cũng thở phào nhẹ nhõm được mấy hơi.
Đối với những người giàu có và chức vị vẹn toàn, cảnh sát rất sợ những người đó sẽ không giao người ra.
Nhưng hóa ra không phải người giàu nào cũng giống nhau, sau khi nhận được lời nhắn của Doãn tổng thì đồng chí cảnh sát càng nể phục vị giám đốc trẻ này hơn.
Doãn Mặc không thể chấp nhận được điều này, hắn ta hô lớn tiếng.
"Tôi không có lỗi gì cả, tại sao lại bắt tôi chứ! Tôi không cho phép mấy người, mấy người là cái thá gì? Có biết tôi là ai không hả?"
Đồng chí cảnh sát vì dân trừ bạo, rất cương quyết.
"Dù có là ai thì cậu cũng đã bị bắt vì tội tàng trữ mà mua bán chất cấm.
Mau theo chúng tôi về đồn."
Mọi người đều nhìn qua phía đó, họ nhìn thấy Doãn Mặc chống cự và bị gô đi một cách nhanh chóng.
Bữa tiệc này kết thúc trong sự sóng gió đến không ngờ.
Chỉ một buổi tối hôm nay thôi mà họ đã có đủ chuyện để bàn tán cho cả một năm.
Lúc này, Lạc Lạc cũng thấy hệ thống thông báo.
[Tinh! Nhiệm vụ đã hoàn thành được % xin chúc mừng kí chủ.]
"Sao lại %?"
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Doãn Đình Thâm kéo đi, sau đó cô được dắt đến một căn phòng trưng bày, chính giữa phòng treo một khung tranh, nhưng trong khung đó lại là một tờ giấy.
"Cái gì đây?"
"Giấy đăng kí kết hôn của chúng ta đó."
Doãn Đình Thâm nói với giọng đương nhiên.
"Cái gì? Tôi kí lúc nào? Vả lại tôi đồng ý với anh bao giờ?"
Doãn Đình Thâm ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói.
"Tôi sẽ cho em thời gian để em từ từ tiếp nhận tôi, nhưng trong khoảng thời gian đó em không được tiếp xúc với người đàn ông nào khác.
Quay đi quay lại, không phải em chỉ có một kết cục là cưới tôi thôi sao?"
Thật ra Lạc Lạc cũng không cảm thấy phản cảm, chỉ có điều, nhiệm vụ của cô sắp xong, nghĩa là cô sắp phải rời đi rồi.
Lúc ấy người đàn ông này phải làm sao đây.
"Lạc Lạc, tôi yêu em."
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành %, kí chủ sẽ được đưa đến thế giới khác trong giây nữa.]
Lạc Lạc hốt hoảng.
Sao?
giây?
[Bắt đầu đếm ngược...!...!...!...]
Cùng lúc đó.
"Lạc Lạc, em yêu tôi chứ?"
[...!...]
Lạc Lạc hốt hoảng.
[...!...]
"Yêu! Tôi cũng thích anh, Doãn Đình Thâm!"
[...!...!Khoan...!Thông báo...!có thông báo mới....!có một nhiệm vụ phụ xuất hiện một cách đột ngột.
Cái gì đây? Kí chủ phải hoàn thành mới có thể rời đi.]
[Nhiệm vụ là, kí chủ phải sống với Doãn Đình Thâm đến trăm năm hạnh phúc!].