Lạc Lạc không phải là không muốn chạy, cũng không phải là sợ đến nhũn chân nhũn tay mà là vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến lúc cô muốn chạy thì đã không còn kịp nữa rồi.
“Ầm…”
Chiếc xe ngựa kia đụng phải người qua đường rồi đâm sầm vào tường đỏ, tiếng khóc nháo và tiếng la hét vẫn còn ngổn ngang chưa dứt.
Lạc Lạc vốn nghĩ phen này mình không chết thì cũng chuyển sang thế giới khác để làm nhiệm vụ mới, nào ngờ cô lại nằm trong một vòng ôm ấm áp, Nghiêm Dật Trì ôm vội lấy cô, đôi tay hữu lực cơ bắp ấy siết cô thật chặt.
Hắn thở hổn hển, cánh tay ôm lấy Lạc Lạc vẫn còn run run, vì chỉ một cái chớp mắt thôi là hắn đã suýt mất đi cô vĩnh viễn rồi, nghĩ đến điều đó là lòng hắn lại đau thắt lại, giống như hắn đã phải chịu đựng qua một lần rồi, chỉ cần nghĩ đến thôi là không thể chịu đựng nổi.
Lạc Lạc cũng không ngờ tới cô lại được Nghiêm Dật trì cứu một cách kịp thời như thế, cô theo bản năng cũng vòng tay qua ôm lấy Nghiêm vương gia, nào ngờ lại ôm được một mảng ướt đẫm.
Thì ra lúc Nghiêm Dật Trì chạy tới ôm Lạc Lạc ra ngoài đã bị một mảng xe quệt trúng và dẫn tới bị thương.
Nếu phe đó Nghiêm Dật Trì không kéo được Lạc Lạc ra thì không biết tình hình bây giờ sẽ như thế nào.
“Vương gia!!!”
Đám thị vệ và nha hoàn cũng đã chạy tới nay, sau khi thấy lưng Nghiêm Dật Trì ướt đẫm máu thì hoảng hốt vô cùng, bọn họ vội vàng nâng Nghiêm Dật trì và Lạc Lạc dậy, Tĩnh vương gia không chịu buông tay Lạc Lạc ra, hắn sợ, sợ chỉ vừa buông tay cô sẽ tan biến ngay trước mắt hắn.
Phải đến lúc Lạc Lạc khuyên nhủ mãi thì Nghiêm Dật Trì mới chịu buông tay cô ra, nhưng đôi mắt thâm tình ấy cứ mãi nhìn Lạc Lạc khiến cho cô cũng phải cảm động trước tình yêu và e sợ trước sự chiếm hữu ngập tràn trong đó.
Nghiêm Dật Trì không nói gì, để mặc cho tiểu tư nha hoàn lật đật băng bó vết thương cho hắn.
Tuy vết thương lớn là thế nhưng hắn cũng không nhíu mày lấy một cái, còn đám người kia thì cứ liên tục suýt xoa, lúc rắc thuốc bột để băng bó còn không ngừng sợ hãi.
Chiếc xe ngựa điên kia gây ra tổn thất rất nặng nề cho bá tánh.
Có không ít người bị thương, cũng có không ít người uổng mạng.
Nhưng chỉ cần nhìn chiếc xe đó thôi cũng biết là của người không phú thì quý.
Đối với nhân dân bá tánh thì việc này là to tát nhưng chỉ sợ với giới nhà cao cửa rộng thì bọn họ lại coi như chẳng có gì.
Chỉ cần vung ít tiền để bồi thường là xong.
Dân đen thấp cổ bé họng, nếu bọn họ dám kêu gào thì có khi còn nhận một cái kết cục thảm hại hơn.
Tiếng khóc nấc và tiếng rên rỉ sợ hãi của người dân vang vọng.
Lúc này chủ của chiếc xe đó mới thèm đi xuống, Liêu Lâm Đan được nha hoàn đỡ tay bước xuống xe ngựa, tuy nàng ta cũng bị thương nhẹ nhưng lại đỡ hơn nhiều so với những người bị chiếc xe ngựa sơn son thiếp vàng kia quẹt trúng.
Liêu Lâm Đan được nha hoàn băng bó những nơi bị thương nhẹ, nàng ta nhìn khung cảnh xung quanh, sau đó giống như không nhìn thấy gì cả mà cất bước đi về phía tiểu lâu đối diện.
Một người dân đứng gần đó không chịu được cảnh tượng này mà hét lớn.
“Đứng lại đó… ngươi không có gì muốn nói hay sao hả?” Bọn họ biết gây ra điều này là việc không ai mong muốn, vị tiểu thư đây cũng chẳng thể nào điều khiển được xe ngựa của nàng ta, nhưng việc đi xuống xe rồi rời đi như chẳng có chuyện gì xảy ra đã khiến cho mọi người cực kì phẫn nộ.
Liêu Lâm Đan nghe vậy thì dừng bước chân, nàng ta bịt mũi nhìn cái người máu me bên cạnh, cười khẩy nhưng chẳng nói, giống như cảm thấy việc nói chuyện với dân đen sẽ khiến cho nàng ta cảm thấy thấp kém.
Nha hoàn đang đỡ tay nàng ta thấy vậy bèn nói.
“Ngươi muốn tiểu thư của ta nói gì? Có gì muốn bẩm thì lên bẩm quan, tiểu thư ta không có thời gian rảnh rỗi với đám dân đen các ngươi.” Nha hoàn đó lên mặt với người khác cũng là vì Liêu gia có thể đè bẹp đám dân đen không biết điều này.
Những lời nói này đã chọc giận rất nhiều người, Liêu Lâm Đan lập tức đứng ở trung tâm của sự chỉ trích.
Liêu quận chúa nghe thấy bọn họ nói.
“Nàng ta nhìn thì xinh đẹp mà lại độc ác, ta không ngờ những vị tiểu thư luôn tỏ ra đoan trang ở kinh thành lại dám làm như vậy.”
“Ta biết nàng ta đó, nàng ta là Dương Lâm quận chúa của phủ Liêu gia, không ngờ nàng ta còn dám làm như vậy.”
“Đồ độc ác, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Bình thường Liêu Lâm Đan sẽ không bao giờ dám làm như vậy, nhưng dạo gần đây nàng ta đã lên giường với Khiêm vương lẫn Liêu vương nên nghĩ thiên hạ này nằm dưới chân mình.
Thêm vào đó nàng ta vừa mới mây mưa với Liêu vương nên đầu óc không quá tỉnh táo, dẫn tới việc không may để lộ bản chất thật.
Liêu Lâm Đan đau nhức cả người, sau khi nghe mấy lời này thì thấy rất phiền.
“Các ngươi câm miệng hết lại, có biết phụ thân ta là ai không hả?”
Nhưng Liêu Lâm Đan còn chưa nói xong thì đã thấy một vài thị vệ đi đến trước mặt mình.
“Dương Lâm quận chúa, chúng thuộc hạ là người của Kinh Triệu Doãn, phụng lện Tĩnh vương gia tới đây để đưa quận chúa về, xin quận chúa chớ trách tội.”.