Chương :
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra lại nhanh, trong lúc tất cả mọi người còn đang hốt hoảng thì mũi tên như xé gió đó đã lao vụt tới.
“Phập!”
Thay vì cắm vào người Nghiêm Dật Trì hay Lạc Lạc, nó lại phi thân về phía Nghiêm Tuấn Vĩ trong con mắt hốt hoảng xen lẫn không thể tin nổi của tất cả chúng binh.
Rõ ràng là nó sẽ bay về hướng Tĩnh vương gia, ấy vậy mà lại có một con gió độc nào đó thổi bay hướng của mũi tên, đây là chuyện chưa từng xuất hiện.
Chính Lạc Lạc cũng không ngờ tới kết quả lại như vậy, cô còn nghĩ bản thân phải táng mạng rồi chứ.
Đúng lúc đó, hệ thống trong đầu cô đã im hơi lặng tiếng lại đột nhiên online.
[Đinh! Khởi động thành công ‘nghịch thiên cải mệnh, mệnh ta do ta chẳng do trời’, kí chủ thân mến, vì trong quá trình này cô đã làm rất tốt nên được chủ thần thưởng thêm kĩ năng đặc biệt.
]
“Chủ thần?”
Tuy biết thế giới đúng là nên có một người cai quản nhưng đây cũng là lần đầu tiên Lạc Lạc thấy hệ thống nhắc tới.
[Vâng, chủ thần cai quản thế giới, cũng là người ban cho các hệ thống sức mạnh để đi chỉnh bug ở các thế giới nhỏ.
]
“Ngươi đã bao giờ gặp được Chủ thần chưa?”
[Hệ thống nghịch tập bé nhỏ chưa bao giờ được gặp chủ thần, chỉ có đều nghe đồn chủ thần là một người cực kì thần bí, và còn có lời đồn rằng chủ thần vẫn đang đi tìm người thương bị lạc mất trong vô vàn thế giới.
]
“Vậy có tin tức gì về người kia chưa?”
[Nghe nói là chưa, thực ra nó cũng chỉ là lời đồn nên không biết thật giả ra sao, chỉ những người cấp cao ở gần chủ thần mới có thể biết được.
]
“Ồ…” Chẳng hiểu sao lúc nhắc về vị Chủ thần thần bí kia, Lạc Lạc luôn cảm thấy hiếu kì một cách kì lạ.
Tạm gác lại chuyện đó sang một bên, bây giờ trước mắt cô đang là chiến trường, Nghiêm Tuấn Vĩ không tránh nổi một tên vừa nãy, khi bị nó đâm vào thì lập tức ngã xuống ngựa.
Chiến mã của Nghiêm Tuấn Vĩ còn phản chủ, lúc Khiêm vương gia ngã xuống còn tiện chân đá cho gã một cái khiến gã văng đi chỗ khác.
“Shh… chết tiệt…”
Nghiêm Dật Trì nhìn hướng mũi tên bay tới, và thật bất ngờ khi biết được người bắn mũi tên đó là Lẫm Liêm vương.
lẫm Liêm vương chờ mãi ở Kinh Thành không chịu trở về cũng là vì chờ ngày này, trong mắt người đó, Khiêm vương gia chỉ là một bao cỏ, chỉ có Tĩnh vương mới xứng đáng làm đối thủ, thế nên hắn ta mới bắn tên về phía Tĩnh vương, nào ngờ ông trời cũng muốn Nghiêm Dật Trì lên làm vua, Nghiêm Tuấn Vĩ cứ như vậy mà thua cuộc.
Nghiêm Dật Trì nhìn người đó, mặt không đổi sắc.
“Mau bắt hắn ta lại cho bổn vương.
”
Lẫm Liêm vương tự biết tình hình không ổn, thế nên hắn ta lập tức bỏ trốn, chỉ có điều còn trốn trong địa phận của Đại Tề thì sẽ có ngày bị tìm ra thôi.
Nghiêm Tuấn Vĩ lăn lộn trên đất, không có binh lính nào tới đỡ gã dậy, bởi vì tất cả lính rong tay gã đã buông vũ khí, quỳ xuống tôn Nghiêm Dật Trì làm thần.
“Đám phế vật các ngươi đang làm cái gì đó? Còn không biết đường đỡ bổn vương dậy.
”
Mặc cho Nghiêm Tuấn Vĩ kêu gào, tất cả đều đã không còn niềm tin nơi Khiêm vương gia nữa rồi.
Khi mũi tên ban nãy bay tới họ đều nhìn thấy có một cơn gió cực nhẹ thổi văng hướng mũi tên về phía Khiêm vương, rõ ràng ông trời ở trên cao cũng muốn giúp đỡ Tĩnh vương gia, bọn họ sợ nếu theo Khiêm vương sẽ làm trái ý trời.
“Các ngươi… các ngươi… bổn vương nuôi các ngươi còn có tích sự gì?”
Đúng lúc đó, Khiêm vương gia còn thấy được một người mà gã không ngờ tới, Liêu Lâm Đan.
Liêu Lâm Đan bị binh lính trong toán người đã tới Tĩnh vương phủ bắt được và ép giải tới đây.
Liêu Lâm Đan đang bị trói gô, quần áo nhếch nhác, so với dáng vẻ năm xưa thì khác xa một trời một vực.
Liêu Lâm Đan nhìn thấy Nghiêm Tuấn Vĩ là bắt đầu phát hỏa.
“Nghiêm Tuấn Vĩ, ngươi luôn miệng nói yêu ta, vậy mà đến lúc ta gặp nạn ngươi không hề ra mặt là sao hả?”
Nghiêm Tuấn Vĩ đối với Liêu Lâm Đan bây giờ chỉ còn toàn là chán ghét.
“Bổn vương không bao giờ yêu cái loại tiện phụ chua ngoa như ngươi, Liêu Lâm Đan, thân là nữ tử vậy mà ngươi còn dám lăng loàn với cái loại nam nhân già như Lẫm Liêm vương, ngươi thấy gã ta bị đuổi giết thế nào chưa? Ngươi đói khát đến mức đó rồi à? uổng cho cái danh xưng quận chúa của ngươi, bổn vương chỉ thấy may mắn khi chưa rước về cái loại tiện phụ như ngươi, thật là ô uế gia môn, cả người đều bốc mùi dơ bẩn.
”
Bị nói là lăng loàn với nam nhân ở chỗ đông người làm cho chính Liêu Lâm Đan dù có mặt dày đến mức nào cũng không thể kìm nén nổi.
Nàng ta đi đến chỗ Nghiêm Tuấn Vĩ, sau đó dẫm mạnh vào chỗ Khiêm vương gia bị trúng tên.
“Á…”
Lạc Lạc và Nghiêm Dật Trì ngồi trên lưng ngựa, đứng nhìn một màn chó cắn chó này.
Trận chiến đến cùng cũng đã định rồi.
Lẫm Liêm vương tuy có hùng tâm tráng ý nhưng lại là một tên hèn nhát, nếu gã ta có cái gan ấy thì năm xưa gã đã đứng lên rồi.
Nghiêm Dật Trì ôm lấy Lạc Lạc, hỏi nhỏ.
“Lạc Lạc, nàng có nguyện ý làm Hoàng hậu của ta không?”
“Nếu ta nói không nguyện ý thì sao?” Lạc Lạc đùa dai hỏi.
“Vậy thì không được rồi, bởi vì ngoài từ nguyện ý ra, Lạc Lạc sẽ không được phép nói từ nào khác cả.
”
“Bá đạo.
”
“Hahaa… chỉ bá đạo với nàng.
”
- -----------
Hơn một tháng sau, Hoàng thượng băng hà, quốc tang diễn ra khiến tất cả mọi người đều thương tiếc.
Sau đấy, Lục quý phi và Khiêm vương gia bị xử tử tội mưu sát Hoàng thượng và tạo phản.
Đáng lẽ cả gia tộc của Lục quý phi đều bị chu di giống như tội danh đã định, nhưng Khiêm Dật Trì lại nhân từ, chỉ tru di một tộc của Lục quý phi, những người còn lại thì bị thu hồi gia sản và lưu đày đến Hòa Châu, Lục quý phi được ban cho một thước lụa trắng, lúc chết vẫn còn tốt hơn nhiều người trong tộc.
Khiêm Tuấn Vĩ bị biếm làm thứ dân, cùng với Liêu Lâm Đan bị lưu đày ở Nam châu, nơi đây đất đai cằn cỗi, sống khổ hơn Hòa châu gấp nhiều lần.
Vì Liêu Lâm Đan bị buộc tội cấu kết với địch phản quốc nên Liêu gia cũng không tránh khỏi tai họa, nhưng nể tình Liêu gia, Nghiêm Dật Trì cũng xử trí rất nhẹ nhàng, chỉ lấy lại chức quan và người nhà họ Liêu vĩnh viễn không được tới kinh thành, người trong họ cũng không thể đi vào con đường quan lộ được nữa.
Sau một trăm ngày, Nghiêm Dật Trì chính thức đăng cơ xưng Khánh Lạc đế, lập Lạc Lạc làm Hoàng hậu.
Lúc Lạc Lạc nghĩ bản thân sắp đi, ấy vậy mà lại nhận được một nhiệm vụ giống như kiếp trước, sống hạnh phúc cùng với Nghiêm Dật Trì, vì đã cho nam phủ phản diện nếm được tư vị của hạnh phúc rồi, nếu lại cướp đi của hắn thì chỉ sợ oán khí của hắn đối với thế giới sẽ càng nồng đậm hơn.
Biết làm sao giờ, Lạc Lạc cũng rất thích nhiệm vụ phụ này đấy.
Dưới sự trị vì của Khánh Lạc đế, dân chúng sống cực kì hưng thịnh và an lạc, Khánh Lạc đế đem quân đi mở mang bời cõi, Đại Tề ngày ấy rộng đến bạt ngàn.
Thời đại thịnh vượng, gấm hoa rực rỡ.
.
Chương :
Cảm giác thân thể lơ lửng giúp Lạc Lạc biết bản thân vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ nữa và chuẩn bị được đưa tới thế giới tiếp theo.
Hệ thống nghịch tập thông báo kết quả.
[Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ trước hoàn thành đạt mức S, thật sự là trên cả tuyệt vời. Bây giờ chúng ta chuẩn bị đến thế giới tiếp theo, sau đây hệ thống sẽ khóa lại những cảm xúc của kí chủ giống như nhiệm vụ trước chúng ta đã làm, cảm xúc đang được thu về trong … … … … …]
Một lần nữa, Lạc Lạc lại cảm giác được sự trống rỗng và mất mát, nhưng ngay sau đó, cô lại lạnh nhạt ngẩng đầu chờ nhiệm vụ tiếp theo.
[Chuẩn bị truyền tống tới thế giới tiếp theo … … … … … Truyền tống!]
“Ầm…”
[Chào mừng kí chủ đến với thế giới tiếp theo.]
Lạc Lạc mở mắt ra, nhưng ngay sau đó, ánh sáng chói chang lại khiến đôi mắt xinh đẹp của cô phải ửng đỏ.
[Kí chủ, thế giới này nói về chủ đề thanh xuân vườn trường, lúc này kí chủ đang học lớp ở trường THPT số của Thủ đô. Nguyên chủ cũng tên là Lạc Lạc, có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại hay ủ dột và u sầu, thế nên thường xuyên không có cảm giác tồn tại. Nguyên chủ là một cô gái đáng thương. Nhiệm vụ ở thế giới này chính là nghịch tập, sửa đổi số mệnh bi thảm của nữ phụ lót đường Lạc Lạc.]
Hiểu được đại khái tình cảnh hiện tại, Lạc Lạc vừa lúc cũng có thể thích ứng được với ánh sáng mặt trời.
Cô thấy bản thân đang ngồi trên nền đất, chiếc váy đồng phục dài đến gần đầu gối nhăn nheo và bám bụi trông nhếch nhác vô cùng.
Lạc Lạc còn chưa hiểu mọi chuyện ra làm sao thì đã bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống người.
“Rào!”
Trời đã vào thu, tuy cái lạnh cắt da cắt thịt của trời đông chưa tới, cái nắng cháy của mùa hạ vẫn còn vương vất nhưng không có nghĩa là người thường sẽ chịu được một chậu nước lạnh ngặt vào cái mùa không quá lạnh cũng không quá nóng này.
Tóc của nguyên chủ rất dài, tóc mái thậm chí còn chườm xuống cả nửa mắt, tuy có một khuôn mặt xinh đẹp không ai bằng nhưng lại có khí chất và mái tóc khác người như vậy thì chỉ khiến người khác cảm thấy kì dị và bài xích mà thôi.
Ngay sau khi chậu nước kia dội xuống, Lạc Lạc liền nghe được những tiếng cười vô cùng ác ý đến từ phía những người đối diện.
“Cái con nhỏ ngu xuẩn này, đúng là không nên xuất hiện ở trường chúng ta, nó đi đến đâu là làm người khác khó chịu đến đó.”
“Phải đó, phải đó, vậy mà nữ thần còn có loại chị em như nó nữa chứ.”
“Tôi mà là nữ thần thì tôi nhất định sẽ không chịu sống chung với con nhỏ lầm lì này, chỉ cần nghĩ đến con nhỏ Lạc Lạc này thôi là tao ăn cơm đã muốn ói ra rồi.”
“Ha… ha… ha… ha…”
Đúng là bạo lực học đường thì ở đâu cũng có, nhiều người nói rằng trẻ con nó đâu có biết gì đâu, nhưng đám trẻ con của nhà họ lại ác ý đến độ chỉ muốn cho người khác đi tìm chết.
Lạc Lạc chú ý ở trên tay nguyên chủ có một cái băng vải đã cũ, lúc bị nước lạnh dội vào, miếng vải đó bị xô lệch và làm lộ ra những vết sẹo dài ngắn chằng chịt.
Chỉ cần nhìn qua cũng biết là đã từng cắt cổ tay tự sát nhưng không thành.
“Mà tao còn nghe nói con nhỏ Lạc Lạc này có một người mẹ điên đấy, bệnh thần kinh dễ di truyền lắm, ai mà biết sau này nó có phát điên rồi cắn chết bạn bè hay không.”
“Nếu như vậy thì không phải mẹ của nữ thần cũng…”
“Nói hươu nói vượn cái gì đấy? Nữ thần mà mày có thể đánh đồng với loại người điên điên khùng khùng này sao? Mẹ của nữ thần là người khác, còn có tin đồn rằng mẹ của con nhỏ Lạc Lạc này là tiểu tam, cậy nhà có tiền có của nên ép ba nó cưới con mẹ nó, thật ghê tởm, tưởng có tiền thì muốn làm gì là làm đó sao?”
Lạc Lạc vẫn ngồi nguyên dưới đất, cô chưa phản ứng kịp do tác dụng phụ của việc truyền tống, đầu óc cô ong ong vang dội, mãi cho đến khi có người xách cổ áo cô lên thì cô mới lờ mờ nhận ra một toán người đang đứng mỉa mai mình.
Đứng đầu là một nữ sinh với khuôn mặt xinh đẹp và trông có vẻ khá thành thục. Bên cạnh cô ta là ba bốn nữ sinh khác, cũng mang một bộ dạng ác ý đến cùng cực.
Lạc Lạc bị nữ sinh cầm đầu kia xách cổ đứng lên, cô ta nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cảm của Lạc Lạc, mắng nhiếc.
“Cái con nhỏ này, tao nói chuyện với mày mà mày còn dám khinh tao à? Đừng để đến lúc tao bực mình rồi đánh gãy chân mày đấy con nhỏ điên.”
Mấy nữ sinh đằng sau thấy vậy thì cười vô cùng đắc ý.
“Tiểu Minh, cậu nói như vậy chắc gì nó đã hiểu, tôi nghe nói câu hỏi đơn giản của thầy cô nó còn không giải được dù đã nghe giảng ba bốn lần đấy, có khi nó bị thiểu năng trí tuệ cũng nên.”
Cô gái tên Tiểu Minh kia nghe vậy bèn buông Lạc Lạc ra khiến cô ngã luôn trên nền đất bẩn, trên khuôn mặt của Ngụy Ngọc Minh là sự ghê tởm không thể dấu.
“Dù mày có hiểu hay không thì cũng phải nhớ cho tao, nữ thần Hiểu Khuê vì không muốn so đo với cái loại bẩn thỉu như mày nên mới không buồn ra tay, nhưng tao lại không lỡ để nữ thần chịu ấm ức. Lần sau mày nhớ tránh xa Tần Thương ra cho chúng tao, nếu không gặp một lần tao sẽ đánh mày một lần.”