Chuông tan học reo lên, sau khi cô gái kia chuyển bàn học xong thì mặt đỏ phừng phừng ngồi về chỗ.
Cô ta cảm nhận được đủ loại ánh mắt của bao người, có hả hê, cũng có cười nhạo, có phán xét, chỉ thiếu mỗi đồng tình với cô ta.
Cô ta cảm thấy trời như sụp đất như đổ, nữ sinh đó ôm mặt chạy ra ngoài, mặc cho giáo viên đã bước vào lớp.
“Lương Văn Yên, vào tiết học rồi em còn muốn đi đâu?”
Cô ta không trả lời, chạy thẳng ra ngoài.
Mấy người trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán.
“Không ngờ Lương Văn Yên bình thường kiêu ngạo đanh đá mà cũng có ngày này.
Nhưng cũng đáng đời thôi, ai kêu cậu ta làm đủ điều bắt nạt người khác chứ.”
“Đúng đúng, tôi đã ngứa mắt cậu ta từ lâu rồi, cậu ta chỉ biết đi bắt nạt người khác mà thôi.
Còn liên tục lôi Lạc Hiểu Khuê nữ thần gì đó ra để khoe khoang nữa chứ.
Xì, dù tôi không thích cái cậu Lạc Hiểu Khuê kia chút xíu nào nhưng tôi vẫn muốn nói rằng cậu ta cũng chẳng coi Lương Văn Yên ra gì đâu, vậy mà còn suốt ngày đi khoe này khoe nọ.
Mất mặt.”
“Đúng, có ngày hôm nay cũng là quả báo cả mà thôi.”
“Yên lặng! Cả lớp yên lặng cho tôi! Tôi là giáo viên hay các anh chị là giáo viên, ai muốn nói thì lên đây giảng bài cho tôi!”
Giáo viên đứng trên bục giảng quát xong thì cả lớp liền im phăng phắc.
“Được rồi, mở tờ đề kiểm tra hôm trước ra, chúng ta bắt đầu chữa bài.”
Lớp . là lớp chọn của trường THPT số , thế nên tinh thần học tập trong lớp lúc nào cũng rất cao.
Trong lớp họ đều là người đứng đầu trong bảng xếp hạng của trường, không thể coi thường được.
Lạc Lạc lâu rồi mới được thử cảm giác làm đề này, ngày xưa lúc thi đại học cô đã từng thức trắng bao nhiêu đêm để làm đề, thế nên chỉ cần nhìn thấy tờ đề kiểm tra cô lại bắt đầu thấy đầu váng mắt hoa.
Lạc Lạc không có tinh thần học tập trong cả một lớp ai ai cũng chăm chú nghe giảng khiến cho giáo viên cực kì chý ý.
“Bạn học Lạc Lạc, lên bảng làm bài cuối cùng trong tờ đề này cho tôi.”
Lạc Lạc không đâu lại bị gọi, cô ngẩn ra một lát rồi đứng dậy đi lên bảng.
Bài tập cuối cùng ấy là bài khó nhất trong tờ đề kiểm tra này, cả lớp vậy mà chỉ có lớp trưởng Tần Thương mới có thể giải.
Các bạn học đã bắt đầu nhìn Lạc Lạc bằng con mắt khác nên họ tự nhủ rằng nếu Lạc lạc không làm được thì bọn họ cũng sẽ không cười nhạo cô.
Ai mà ngờ được, Lạc Lạc đứng trên bục giảng trước ánh mắt của bao bạn học và giáo viên.
Vốn giáo viên còn nghĩ rằng cô sẽ nói không làm được, dù sao người có thể giải bài tập ở mức độ này chỉ có mình Tần Thương.
Chỉ có điều…
Lạc Lạc cầm phấn nghĩ chưa đến giây thì đã bắt đầu đặt tay lên để viết bài trên bảng.
Trước ánh mắt không thể tin nổi của giáo viên, Lạc Lạc bình tĩnh giải xong bài tập và đi xuống dưới.
Giáo viên Toán đúng là phải nhìn Lạc Lạc bằng con mắt khác.
Bà ấy luôn cảm thấy Lạc Lạc là một học sinh quá hướng nội, tuy năng lực cũng không kém nhưng lại không bao giờ thể hiện ở trên lớp, đây là lần đầu tiên bà cảm thấy nữ sinh này không tồi, là một hạt giống tốt để bồi dưỡng.
“Rất tốt.
Rất tốt.
Các bạn nhìn lên bài của bạn đi, rất chi tiết lại hoàn toàn chính xác, cô không còn gì để sửa nữa.
Các em mau đọc đi, nếu chưa hiểu chỗ nào thì hỏi cô, cô sẽ giảng lại.”
Chuyện hôm nay giữa Lạc Lạc và Lương Văn Yên được một số bạn nữ hay nằm vùng trên diễn đàn trường tung lên chẳng mấy đã hot.
Có bạn trong lớp bắt đầu mô tả lại dáng vẻ Lạc Lạc lúc đó, bọn họ chỉ có thể nói một chữ.
“Ngầu!”
Chuyện Lạc Lạc được cả Ngô Thiếu Hoằng và Tần Thương bảo vệ đã truyền đi khắp ngõ lớn ngõ nhỏ, qua lần vấp ngã này của Lương Văn Yên, mọi người cũng tự hiểu là không nên động vào cô nữa.
Lạc lạc có được khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có.
Đám Ngụy Ngọc Minh cũng không dám đến gây phiền phức với cô, có vẻ như đã bắt đầu cảm thấy không thể trêu vào Lạc Lạc được nữa rồi.
Vài ngày sau.
Trường THPT số đón một nhân vật nổi tiếng về trường.
Ông ấy là một họa sĩ nổi tiếng ở trong nước, muốn đến những trường THPT top đầu của Thủ đô để nhận những tác phẩm xuất sắc của các bạn học sinh rồi mở cuộc triển lãm.
Trường THPT số nổi tiếng không chỉ bởi vì học sinh ở đây học rất giỏi mà còn vì các bạn có rất nhiều tài năng, hát, vẽ, nhảy, múa gần như không thiếu thứ gì.
Mọi người cũng xem như đây là cơ hội để phát triển.
Chỉ cần bức tranh của bản thân được chọn thì lo gì không có chỗ đặt chân trong giới họa sĩ sau này.
Ông họa sĩ đây rất có tiếng, chỉ cần ông ấy công nhận, tất cả mọi người tự nhiên sẽ gật gù theo.
Lạc Hiểu Khuê biết cơ hội của bản thân đã tới.
Nhưng điều mọi người không ngờ lại một lần nữa xảy ra.
Bức tranh của Lạc Lạc và Lạc Hiểu Khuê lại giống hệt nhau..