CHƯƠNG
Hôn sâu thành hôn phớt.
Hà Duy nghĩ đến ngon ăn, chẳng qua lúc thực thi có chút khó khăn.
Cậu không hôn Lăng Vân Dực, Lăng Vân Dực giữ nguyên bộ dạng mỹ nhân say ngủ. Nhưng chỉ cần cậu hôn lên, mỹ nhân lập tức mở mắt ôm chặt eo cậu, cuốn lấy lưỡi cậu, chưa hôn triệt triệt để để thì nói thế nào cũng không chịu buông ra.
Vừa hôn thêm hai lần và dùng mì bò kho để khôi phục đủ giá trị linh khí lại hạ xuống %, Hà Duy hít sâu một hơi, thực tình đâu thể cứ như vậy, cậu phải động não nghĩ cách khác mới được.
Cứ phóng túng như vầy hoài, mì bò kho ăn hết, giá trị linh lực cũng cạn. Tới hồi phóng không phóng được kỹ năng nữa, chẳng những không thể cứu Lăng Vân Dực, mà nhiệm vụ cũng bất thành. Vậy hai người chỉ có thể ngồi trong sơn động chờ chết đói thôi.
Tiếc rằng lần trước cậu không hiểu chuyện, chén một hơi hết hai tô mì. Vì giá trị linh lực tối đa là một trăm, mà một tô mì cung cấp một trăm điểm, thế nên có ăn hai tô cũng chỉ đạt một trăm, nào ngờ lại lãng phí một tô. Nếu ăn dè xẻn một chút, cậu sẽ có ba trăm điểm linh lực quý giá, cũng đủ ứng phó nhiệm vụ lần này.
Hối hận cũng vô dụng, Hà Duy thôi suy nghĩ vẩn vơ, để não hoạt động với cường độ cao, khoảng nửa khắc sau, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp.
Mỗi lần cậu đều sử dụng kỹ năng trước, sau đó mới hôn lên, nếu đổi lại thì sao? Thoạt tiên cứ hôn lên, sau đó phóng thích kỹ năng, lướt qua một cái rồi ngưng, sau đó cậu có thể nhanh chóng chấm dứt!
Đúng! Quyết định vậy đi!
Hà Duy đặc biệt khen ngợi sự cơ trí của mình, cậu hưng phấn đứng lên, chuẩn bị thực hành.
Ngồi bên cạnh Lăng Vân Dực, đánh giá tỉ mỉ chốc lát, cuối cùng lại bắt đầu lúng túng.
Trước đó là kỹ năng thôi thúc thân thể, cậu bị ép hôn, nhưng lần này cậu phải đích thân chủ động đi hôn…
A a a, Hà Duy kêu rên trong lòng, không thể hạ môi được!
Xoắn xuýt một hồi, mắt thấy sắc trời bên ngoài dần tối, Hà Duy chẳng dám lề mề nữa. Đã hôn bốn lần rồi, tuy rằng cậu bị động, nhưng giờ lại ngượng ngùng thì cũng quái đản quá đấy.
Hà Duy hít sâu, rốt cuộc cũng lấy được dũng khí, cậu hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm đôi môi xinh đẹp của Lăng Vân Dực, yết hầu khẽ lay động trong vô thức.
Trong lòng trào dâng chút mê mẩn, cậu vội vàng đập xuống, vừa lầm bầm chỉ là chữa thương thôi, vừa chuẩn xác dán lên. Môi chạm môi dĩ nhiên không đủ. Hà Duy run rẩy vươn đầu lưỡi khẽ đẩy về trước, dễ dàng thăm dò vào, nhưng vừa quấn lấy thì một luồng điện lại chạy tán loạn khắp người.
Như thường lệ, Lăng Vân Dực tức khắc mở mắt ôm eo cậu, chẳng nói chẳng rằng làm sâu hơn nụ hôn.
Do không phóng thích kỹ năng nên Hà Duy được thưởng thức nụ hôn nồng nhiệt say đắm này vô cùng rõ ràng, hơi nóng khi bị hôn lan khắp toàn thân, tâm trí lung lay, mãi tới khi cậu nhạy cảm nhận thấy thằng em nhà mình hơi hơi ngóc đầu, bấy giờ mới chợt bừng tỉnh.
Chẳng dám chậm trễ nữa, ngay bây giờ phải gọi hệ thống rồi phóng kỹ năng. Hơi nóng cuồn cuộn trong người mãnh liệt truyền ra từ đầu lưỡi, Lăng Vân Dực nếm được ngon ngọt, tay liền ôm thật chặt, hôn càng sâu hơn, lưỡi gắt gao cuốn lấy người ta, kịch liệt tới độ chỉ hận không thể nuốt cả xương cốt vào bụng.
Hà Duy chống đỡ kiểu nào được, cậu thừa dịp trong óc còn một tia tỉnh táo, cấp tốc đình chỉ phóng thích, nhưng dù thế cũng trôi mất chừng mười lăm điểm linh lực.
Một nụ hôn chấm dứt, Hà Duy sắp tắt thở tới nơi.
Nguy hiểm quá đi mất… Mà cái chuyện chết người này còn phải làm năm lần nữa lận…
Hơn nữa, phải kiểm soát bản thân thật chuẩn xác trong năm lần này. Chỉ còn bốn mươi lăm điểm linh lực quý giá, cậu nhất định phải khống chế độ tiêu hao tại mức chín điểm trở xuống trong mỗi lần phóng kỹ năng.
Thật khó…
Nhưng đã vượt qua một nửa, chả lẽ bỏ dở nửa chừng?
Hà Duy vỗ vỗ hai má, buộc mình tỉnh táo lại, làm được, cậu chắc chắn làm được.
Phải nhân lúc còn nóng làm ngay, Hà Duy không rề rà nữa, bình ổn hơi thở gấp gáp một chút, đoạn cúi xuống…
Làm liền ba lần, lần đầu tiên khống chế không tốt, hao mất mười điểm linh khí, lần thứ hai chín điểm, lần ba vì quá căng thẳng nên chế ngự ở mức tám điểm.
Còn hai lần cuối cùng, Hà Duy thực sự có chút chịu hết nổi, cậu nhìn thùng nước đã lạnh, thầm nghĩ đi rửa mặt cho bình tĩnh chút…
Cậu đi đến trước thùng nước, vừa vươn tay liền ngớ ra.
Cậu chưa từng thấy dáng vẻ hiện tại của mình, hình ảnh phản chiếu trong nước xem như là lần đầu.
Dung mạo tương tự gương mặt nguyên bản sáu bảy phần, khác cái là xinh đẹp, tinh xảo hơn, bớt chút khí khái đàn ông nhiều thêm sự quyến rũ của phái yếu, nhưng mấy cái này đều chấp nhận được.
Khiến Hà Duy kinh ngạc là: Ánh mắt của người trên mặt nước ướt át mê ly, hai gò má ửng hồng vì động tình, đôi môi mềm mại đỏ hồng như có thể nhỏ nước.
Hà Duy sửng sốt, cái người mặt đầy xuân tình này… là ai!
Hoảng hốt tránh xa khỏi thùng nước, Hà Duy ngay cả mặt cũng hết dám rửa.
Tỉnh lại nào, Hà Duy cũng hiểu, lừa mình dối người làm gì, dù không nhìn mặt nước cậu cũng rõ trạng thái của mình lúc này. Thân là đàn ông con trai, tuy còn là trai tơ, nhưng cậu cũng biết bản thân đang có chút nhộn nhạo.
Không nhắc tới cái khác, chỉ riêng cậu em vẫn hiên ngang dựng đứng đã tỏ rõ vấn đề.
Hà Duy thở sâu, an ủi chính mình, không sao cả, chuyện này rất bình thường, bất kể ai hôn bảy tám lần như thế đều sẽ có phản ứng, chứng tỏ cậu là đàn ông bình thường… Không còn ý gì khác.
Thở dài một hơi, Hà Duy bình tĩnh đứng lên, hai lần cuối phải tốc chiến tốc thắng!
Trước lạ sau quen, đến lần thứ bảy đã vô cùng quen thuộc, Hà Duy hôn lên, bị khiêu khích một trận, cắn răng phóng kỹ năng. Sau đó, một cảm giác tê dại càng khiến người ta run rẩy tập kích, cậu kiên trì chống chọi, mắt thấy giá trị linh khí hạ xuống chín điểm, cậu nhanh chóng ấn đình chỉ.
Tốt rồi, còn một lần nữa thôi.
Không ngừng lại, thậm chí còn chẳng đứng dậy mà tiếp tục duy trì tư thế hôn môi, cậu một lần nữa xâm nhập vào miệng hắn, triền triền miên miên, cám dỗ đắm say. Hà Duy cảm thấy trái tim đập loạn thình thịch, vô số khí nóng chạy loạn trong người, cuối cùng tập trung tại bụng dưới.
Nhịn… Nhịn xuống.
Hà Duy cố gắng nhéo đùi lấy về một chút thanh minh, rồi gấp rút phóng kỹ năng, linh khí vừa trào ra, Lăng Vân Dực tất nhiên càng điên cuồng cướp lấy, càng về sau càng nóng bỏng và nồng nhiệt hơn. Nháy mắt, trong đầu Hà Duy vang lên âm thanh cảnh báo, cậu vội ấn dừng.
Kết thúc, cuối cùng cũng kết thúc.
Song kỹ năng chấm dứt, bể dục trong lòng lại dậy sóng mãnh liệt, Hà Duy biết mình nên rời khỏi, nhưng cậu không động đậy được, thực tình không động đậy nổi.
Áp sát vào Lăng Vân Dực, Hà Duy mất kiểm soát cọ cọ lên người hắn, nụ hôn trên môi vẫn làm lòng người mê say như trước, lửa nóng từ bàn tay trên eo như muốn đả thương người.
Dẫu không có linh khí dẫn dắt, không có kỹ năng thôi thúc, môi lưỡi bọn họ vẫn quấn quýt không ngừng, luồn lách, liếm láp, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng kích thích. Khi một luồng khoái cảm xông lên não, trước mắt Hà Duy bỗng sáng lóa.
Cái này… chấm dứt thật rồi.
Toàn thân Hà Duy xụi lơ.
Sau khi nghỉ một lát, cậu phục hồi tinh thần, ý thức bản thân vừa làm gì, cả người Hà Duy liền không xong. Ngay sau đó, cậu nhảy dựng lên, vội vàng lui về sau, suýt nữa đụng vào tường.
Dưới thân dinh dính, lòng tràn đầy bất an và xấu hổ, đáy lòng Hà Duy ngoài muốn chết chỉ có muốn chết.
Cậu sợ hãi nhìn về phía Lăng Vân Dực, an tâm khi thấy đối phương vẫn hôn mê. Cậu vừa thở phào, lại bất chợt phát hiện bên cạnh Lăng Vân Dực có một tia sáng vàng kim lóe lên, vây quanh lấy hắn, lát sau kim quang lại nâng thân thể Lăng Vân Dực lên giữa không trung, tóc dài như mực rũ xuống, áo dài màu trắng treo lơ lửng, da thịt trơn mịn lộ ra như thể được ánh nắng chói chang bao phủ, tỏa hào quang rực rỡ.
Hà Duy ngắm đến ngẩn ngơ, đầu lại đinh một tiếng, một giọng nói vang lên: “Trị liệu thành công, nhiệm vụ hoàn thành, được thưởng ba mươi kim tệ.”
Ba mươi kim tệ tương đương mười lăm tô mì bò kho, Hà Duy lặng lẽ ứa nước miếng, rốt cuộc thoát khỏi bối rối.
Tuy… cậu mới làm chuyện rất không biết xấu hổ, nhưng, nhưng… cũng là bất đắc dĩ nha!
Đàn ông bình thường nào hôn khoảng mười lần như vậy mà kiềm lòng nổi…. phải không.
Mau chóng xua hết mất thứ vớ vẩn trong đầu, Hà Duy tĩnh tâm nín thở, hòa hoãn xao động trong tim.
May mà thuật trị liệu sơ cấp có tác dụng, Đấu Linh của Lăng Vân Dực tỉnh lại, bắt đầu tự chữa trị thương tổn trên thân thể, vậy nên chắc hắn không phát giác chuyện ban nãy đâu.
Hà Duy lắc đầu thật mạnh, dẫu sao cũng chả ai biết, cậu, cậu sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì!
Có điều, Hà Duy liếc mắt qua, thấy phía trên chăn mỏng rơi dưới đất có một vết ướt quỷ dị. Hà Duy hấp tấp tiến lên, quăng luôn chứng cứ duy nhất vào ba lô chỉ có vẻn vẹn một ô vuông.
Đợi có cơ hội, cậu chắc chắn phải mang nó đi hủy thi diệt tích!
A… Hà Duy bỗng nhớ ra, cậu còn phải đổi bộ váy lụa mỏng này nữa.
Trên mặt cứng đờ, Hà Duy vội mở cửa hàng hệ thống, quả nhiên thấy vật phẩm trong cửa hàng đã thay đổi.
Hàng thứ nhất ba tô mì bò kho, hàng hai có một thùng nước sôi và một bộ quần áo, Hà Duy thấy quần ào thì khẽ thở ra, tốt quá, có đồ thay rồi.
Mua hết cả năm tốn chín kim tệ, trong túi còn dư hai mươi mốt đồng. Hà Duy tò mò nhìn hàng cuối, ở đó có một viên thuốc đỏ rực tên là Bạo Liệt Hoàn, chẳng biết sử dụng thế nào nhưng tên nghe rất kích thích.
Nếu giờ không mua, sau này làm mới cửa hàng sẽ chẳng còn nữa, ai quan tâm nó hữu dụng hay không, dù sao cũng chỉ cần năm kim tệ, mua luôn!
Sau khi quét sạch hết mọi thứ, Hà Duy lấy quần áo, vừa giở ra xem liền trợn mắt.
Mẹ kiếp! Thế quái nào lại là đồ nữ!
Thật mịa nó bất công!
Vì cái lông gì lần trước là nam trang, mà lần này lại là nữ trang!
Miệng Hà Duy giật giật, nhưng đâu thể cứ mặc bộ váy dính đầy con cháu nhà mình mãi, thế nên đành nhận mệnh mà bắt đầu thay quần áo.
Mặc vào cũng dễ, lý y, nhu váy, khoan bào đại tụ, lụa choàng tinh tế… Dù động tác còn khướt mới lịch sự tao nhã, nhưng tốt xấu gì cũng mặc chỉnh tề.
nhu váy, khoan bào đại tụ, lụa choàng =)
Hà Duy tới gần thùng nước, mượn mặt nước để soi, tâm tình khó chịu cực kỳ.
Da trắng xinh đẹp, hoa y phấp phới, quả xứng danh diện mạo khuynh thành.
Nếu bình thường thấy được mỹ nhân này, cậu khẳng định sẽ mừng rỡ không thôi, nhưng chính mình biến thành thì mịa nó chả vui chút nào!
Hà Duy gượng gạo quay đầu đi, trong lòng thầm oán: Xin chào tiên nữ, bái bai tiên nữ!
Chẳng muốn nhìn bộ dạng đó của mình nữa, Hà Duy quay sang thu dọn chiến trường.
Lăng Vân Dực còn đang tự chữa trị, không biết chừng nào mới tỉnh, Hà Duy tiêu hao linh khí quá độ, lúc này lại đói bụng, bèn xắn tay áo ăn mì.
Ăn uống no say, trời cũng tối hẳn, sau một ngày một đêm chịu giày vò, Hà Duy có chút phiền muộn, không đâu lại tự dưng chạy tới làm bất nam bất nữ, vậy Hà Duy ở chỗ Lôi Minh thì sao? Còn đang ngủ ư?
Vừa nghĩ tới điều đó, một mùi tanh bất thình lình xộc vào mũi.
Hà Duy kinh hãi, quay đầu nhìn ra ngoài hang, lập tức bị quái vật đang nhe răng nhếch miệng đoạt mất tâm thần.