CHƯƠNG
Hà Duy là điển hình của heo chết không sợ nước sôi.
Gặp quá nhiều chuyện quái lạ, đến giờ cậu chả còn thấy lạ lẫm nữa.
Khóa môi với đàn ông là cái đinh gì? Cậu còn kết hôn với đàn ông kia kìa.
Kết hôn với đàn ông là cái thá gì? Cậu mém nữa còn lên giường với đàn ông kia kìa!
Mém nữa lên giường với đàn ông có gì ghê gớm? Cậu suýt nữa lên giường với bốn tên đực khác nhau kia kìa!
A, ha ha a a a.
A cái đầu mi ấy!
Mẹ nó, toàn mấy chuyện gì đây! Bố trêu ai chọc ai chứ! Một thằng đàn ông bị đối xử như vầy liệu có thể khỏe mạnh sống sót được không!
Hà Duy nghiêm túc suy nghĩ, mình còn khỏe mạnh sao?
Từng chết đi sống lại, từng đau tới xỉu, phía trên có cặp bưởi phía dưới có thằng em… Hôn môi với người ta sẽ nóng lên, được người ta âu yếm liền hưng phấn, cậu thiếu điều nhào lên Tống Đoan Nghi và Trúc Uyên, uống máu Lê Viêm, còn mập mờ lằng nhằng với Lăng Vân Dực.
Hồi tưởng tỉ mỉ một lượt, Hà Duy sâu sắc nhận thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Cái tên lẳng lơ ong bướm này là ai? Chẳng liên quan một xu nào với ông hết! Em gái mềm mại của ông đâu, vợ hiền của ông đâu, cuộc sống tươi đẹp của ông đâu! Sao lại thành ra uất ức thế này!
Hà Duy càng nghĩ càng hãi, bỗng nhận ra mình lâm vào cảnh ngộ thảm thương đến thế mà tâm hồn vẫn sáng trong chứ chưa hóa đen, đúng là phi khoa học quá thể.
Cậu chỉ muốn an ổn sống nốt phần đời còn lại, chỉ muốn sống giản dị bình yên, nhưng sao khó quá!
Cơ mà biết trách ai đây?
Hà Duy vừa hút linh khí vừa nhớ lại.
Nếu mình mạnh hơn tí nữa, phải chăng sẽ không bị sư tôn lừa gạt?
Giả như không có đóa Triền Tình hoa chết tiệt kia, cậu sẽ chẳng phát rồ mà đẩy ngã hết người này tới người khác, như thế vừa không trêu ghẹo Lê Viêm, cũng không dây vào Trúc Uyên, thậm chí… sẽ không khiến Lăng Vân Dực cố chấp với mình đến vậy!
Sẽ chẳng có bất kỳ quan hệ gì với nhóm biến thái, cậu có thể thành thành thật thật sống cuộc đời của mình, chứ đâu cần phải sống hủy tam quan rụng tiết tháo như bây giờ!
Nhưng giờ nghĩ thì có ích gì?
Triền Tình hoa đã gieo rồi, chuyện bại não đã làm rồi, ủ ê vô dụng, hối hận cũng vô dụng.
Thế nhưng, cậu có thể phản kháng có thể đấu tranh mà!
Triền Tình hoa gieo xuống được thì chắc chắn cũng nhổ được, chỉ cần nhổ thứ chết bầm ấy đi là cậu khôi phục như thường ngay.
Song Triền Tình hoa rất tà môn, ngay cả Tống Đoan Nghi với Trúc Uyên đều chỉ có thể trấn áp nó, vì vậy muốn nhổ nó phải có đầy đủ tu vi và cấp bậc.
Dựa vào ai cũng chẳng bằng dựa vào mình, Hà Duy siết chặt nắm đấm, cậu muốn mạnh lên! Muốn biến cường! Muốn diệt Triền Tình hoa, tháo dỡ hệ thống hư hỏng, sau đó mặc sức vẫy vùng trong nhân sinh tươi đẹp!
Á đù, mới nghĩ đã thấy tuyệt quá chừng! Trong lòng Hà Duy không khỏi dao động.
Ngay tiếp theo liền nghe giọng Trúc Uyên: “Hút đầy linh khí chưa?”
Một câu lôi Hà Duy ra khỏi ảo tưởng, cậu cảm thấy trong người đầy linh khí, bèn trả lời theo quán tính: “Đầy rồi.”
“Ừ.” Trúc Uyên thu gọn Kim Sắc Lục Dực khổng lồ, bọc lấy Hà Duy, đoạn cúi xuống hôn.
Hà Duy: “…”
Sửng sốt chừng năm sáu giây, Hà Duy rốt cuộc cũng kịp phản ứng, cậu lập tức gọi hệ thống, phóng thuật trị liệu sơ cấp.
Bụng nóng rực, linh khí tuôn trào, khiến nụ hôn vốn có thể rất thuần khiết càng trở nên say đắm.
Nụ hôn chấm dứt, Hà Duy cũng cạn kiệt linh khí.
Mợ nó, tưởng tượng đẹp bao nhiêu, hiện thực tàn khốc bấy nhiêu, cậu phải dùng vẻ mặt nào để đối mặt đây!
Không được cáu giận, Hà Duy một lần nữa hút linh khí, tiếp tục bơm hơi cho mình.
Đây chỉ là ít dằn xóc trên con đường mù mịt thôi mà! Chớ nghĩ nó là hôn môi, cứ nghĩ là độ linh thuật đơn thuần, đừng để ý động tác ám muội của Trúc Uyên, cứ nghĩ là đang tu luyện!
Còn mỗi bảy lần, tiếp đó có thể đột phá kỳ biến hình, tiến vào kỳ linh cảnh, với tốc độ tu luyện như thần thế này, cả đại lục Đấu Linh đều phải quỳ xuống cúng bái cậu!
Sau khi an ủi tâm lý xong, Hà Duy lại phấn chấn.
Muốn biến cường muốn nhổ Triền Tình hoa đâu thể chỉ nói suông, cái này cũng là một dạng tôi luyện, nhất định phải kiên trì!
Hà Duy cắn răng, nhắm mắt hấp thu linh khí dồi dào, chẳng mấy chốc lại hút đủ, Trúc Uyên cực kỳ nhạy cảm với linh khí, nên lúc Hà Duy sắp mở mắt, hắn đã hôn xuống.
Hà Duy mở mắt, đập vào tầm nhìn là nam nhân tuấn mỹ mắt khép hờ, lông mi dày như cánh quạt, mắt xanh trong veo tựa châu ngọc quý hiếm, mà tư thế cúi đầu nghiêm túc của hắn lại khiến tim người ta nhảy dựng.
Dẫu trong lòng có kiến thiết chắc đến mấy, Hà Duy vẫn không cách nào thích nghi, chẳng qua cậu có thể giữ vững thần trí lúc môi kề môi. Nhưng điểm chết người ở đây là, cảm giác linh khí tuôn ra sau khi khởi động thuật trị liệu thật khiến người ta khó lòng kiềm chế.
Nhẫn… nhẫn nại nào!
Hà Duy từ từ nhắm mắt, phát động kỹ năng, kế tiếp lại là một hồi tâm thần liêu xiêu.
Chịu đựng qua năm lần, khi Trúc Uyên tách khỏi môi cậu lần thứ sáu, rồi lẳng lặng nhìn cậu: “Ngươi nhạy cảm quá đấy, cần ta giúp không?”
Hà Duy còn chưa hoàn hồn, lúc hiểu ra hắn nói gì thì toàn thân như hóa thành tôm hùm hấp, vội bảo: “Không! Không cần!”
Trúc Uyên dịch mắt xuống dưới, Hà Duy rất mừng vì trường bào rộng rãi, chỉ nhìn tuyệt đối không nhận ra bất thường.
Cậu nói không cần, Trúc Uyên cũng chẳng dây dưa, một mặt nâng tay thanh lý huyết ma, mặt khác đặt cậu vào lòng: “Tiếp tục hấp thu đi.”
Hà Duy hít sâu một hơi, tập trung hút vào đủ loại linh khí khắp nơi.
Thời điểm lần thứ tám kết thúc, Hà Duy dằn nén nhộn nhạo trong lòng, đồng thời mừng thầm, sắp rồi, rốt cuộc cũng sắp xong, còn lần cuối nữa thôi, thành công đã nằm trong tầm với, cậu không cần bị này thuật trị liệu đáng chết tra tấn nữa.
Đang nghĩ thế, Trúc Uyên lại nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào cậu: “Chúng ta làm đi.”
“…” Hà Duy sững sờ một giây, chuông cảnh báo trong đâu réo ầm ĩ, lập tức nói: “Ngươi… ta, không được!”
Mắt Trúc Uyên thẫm hơn, mỹ lệ như thu cả đại dương mê hoặc vào đó, giọng hắn khàn khàn, khêu gợi tới mức da đầu người ta tê rần: “Ta có thể không làm đến cùng, nhưng vẫn khiến ngươi thỏa mãn.”
Trong nháy mắt ấy, Hà Duy quả thực muốn khuất phục trước thể xác.
Cậu chỉ là người thường, bị khiêu khích liên tục như vậy cũng rất muốn giải tỏa, cũng muốn cuồng dã, lúc này lý trí tựa sợi dây cực mảnh chạm nhẹ là đứt.
Nhưng không thể. Hà Duy buộc mình bình tĩnh, cậu có linh cảm rằng nếu cứ thế chịu thua, cậu chắc chắn sẽ rơi xuống vực thẳm khủng khiếp hơn, một vực sâu không đáy mà ngay cả bản thân cũng không thể xoa dịu mình nữa.
Thoáng chốc, cậu liếc đến Lăng Vân Dực đang ngủ say, nhớ lại thời điểm lần đầu sử dụng thuật trị liệu với hắn cũng từng mất kiểm soát mà… làm tới… Hà Duy chợt bừng tỉnh, không được! Tuyệt đối không được! Khi ấy Lăng Vân Dực hôn mê, hắn đâu biết cậu làm gì, song Trúc Uyên đang tỉnh, cậu đâu thể làm thế với Trúc Uyên.
Nghĩ đến đây, Hà Duy hô to: “Không! Không được!”