“Chuyện này…tôi sợ chưa phải lúc” Kha Nguyệt nói với Diệp Thần, bà không phải là không muốn nói cho Diệp Hoa cùng với Diệp Linh, chỉ là sự việc này không hề đơn giản nếu để hai đứa biết nhiều chưa chắc đã phải là chuyện tốt.
Mười lăm năm trước, gia đình của Diệp Hoa vốn dĩ không phải là người của Trung Quốc, chính xác hơn quê hương của Diệp Hoa chính là ở Việt Nam.
Nói đến đây, xuất thân của Diệp Thần cũng phải là người bình thường. Ông sinh ra trong gia đình xã hội đen, là thiếu gia của nhà họ Diệp từ nhỏ đến lớn đều ngậm thìa vàng mà lớn lên. Nhưng cuộc sống sung sướng không kéo dài được lâu thì người cha của ông liền bị người khác sát hại. Chỉ trong một đêm bang phái lớn mạnh như rắn mất đầu, tất cả mọi người trong bang phái ai ai cũng đều tranh giành vị trí lão đại. Cứ như vậy từng người tính kế ám toán nhau, thiếu gia nhà họ Diệp chỉ sau một đêm liền mất đi địa vị.
Đáng lẽ người tiếp lên làm lão đại phải là Diệp Thần nhưng lúc bấy giờ ông vẫn còn rất trẻ, mới chỉ hơn mười bảy tuổi mà bắt buộc ông phải dẫn đầu một đám người tắm máu để lớn lên thì thật sự là điều không thể.
Chính vì vậy người người trong bang phái, ai ai cũng thi nhau đuổi giết ông để đoạt lấy vị trí lão đại về mình.
Cuối cùng, để trốn thoát khỏi đám người này, ông đành phải trốn sang Trung Quốc. Một thiếu niên mới có mười bảy tuổi như ông, khi xa đất nước quê nhà, cuộc sống của ông không khỏi trở lên khó khăn, nhưng cũng may lúc nhỏ ông là người ham học vì vậy tiếng Trung Quốc của ông đã có thể sử dụng một cách thành thạo.
Thật lâu sau đó, đến khi bang phái có dấu hiệu dịu lại, ông mới quay trở về nước.
Nhưng khi vừa đặt chân lên quê nhà, ông liền lâm vào cảnh bị người khác truy đuổi, cũng may nhờ có người anh em thân nhất của mình nên ông có thể may mắn thoát được một kiếp. Sau thời gian đó, ông cùng người anh em của mình Hạo Thiên đã đứng lên tạo lên một bang phái ngầm để dần dần lấn át thế lực trước kia.
Đến năm Diệp Thần ba mươi tuổi, ông cuối cùng cũng lấy Kha Nguyệt, khi bà biết thân phận của ông, bà cũng không rời bỏ ông mà cùng nhau bất chấp nguy hiểm cùng ông lấy lại sản nghiệp của ba mình.
Còn về Diệp Linh, thật ra cô không phải là con ruột của bọn họ, mà cô chính là đứa con gái của Hạo Thiên, mẹ của cô khi vừa mới sinh cô ra, do bị mất quá nhiều máu nên đã mất ngay tại bàn mổ, còn Hạo Thiên cũng vì giải cứu cho ông mà rơi xuống vách núi, không biết còn sống hay chết nhưng ông vẫn nhất quyết không từ bỏ, hàng năm sai không ít người đi xuống tìm kiếm Hạo Thiên nhưng đến ngay cả xác cũng không tìm được.
Cũng chính vì vậy nên Diệp Thần và Kha Nguyệt đã coi Diệp Linh như con ruột của mình mà đối đãi.
Diệp Thần nhớ lại chuyện xưa, ông không khỏi thở dài tiếc hận.
Chỉ vì hành động bất cẩn của mình mà hại chết người anh em tốt nhất.
Diệp Thần nghĩ vậy, cánh tay không khỏi siết chặt tờ báo, mày cũng đều nhăn lại, nét nhăn trên trán xuất hiện như để nói lên tuổi tác của mình.
Kha Nguyệt thấy vậy, bà đến gần, cánh tay nhẹ nhàng vỗ lên vai ông: “Ông đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta tìm anh ấy nhiều năm như vậy nhưng đến cái xác cũng đều không tìm thấy, cho nên có khi anh ấy vẫn còn sống không chừng”
Diệp Thần nghe vậy, đuôi mày cũng dần giãn ra, bàn tay thô ráp của ông khẽ nắm trọn bàn tay của bà: “Chỉ tội con bé, mẹ thì mất sớm đến ngay cả cha ruột cũng chưa từng gặp mặt thì liền mất tích”
“Ông nói linh tinh gì vậy? Con bé đối với chúng ta có khác gì với con ruột đâu” Bà hắng giọng đáp, giọng nói có chút bất mãn sau đó nhìn ông tiếp tục nói: “Nhưng còn về Diệp Hoa, chúng ta định giấu nó suốt đời sao?”
Diệp Thần ngón tay khẽ gõ lên bàn, thật lâu sau ông mới đáp lại: “Nó vẫn còn quá trẻ, tôi muốn để cho Tiểu Linh lên đại học rồi nói sau cũng không muộn…còn lúc này thật sự chưa thích hợp để nói cho hai đứa biết”
Kha Nguyệt nghe vậy, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, bà gấp gáp nói: “Ông muốn làm sao cũng được nhưng chuyện này phải nhanh lên, chỉ sợ lần này bên phía tên Sói cũng bắt đầu có kế hoạch rồi…”
Diệp Thần lắc đầu, trả lời rất nghiêm túc: “Chuyện này tạm thời bà đừng nói làm gì, tôi tự có chủ trương của mình” Ông nói xong cũng liền đứng dậy mà xoay người đi ra ngoài.
Thật lâu sau đó, Kha Nguyệt mới có phản ứng.
Bà biết ông đang lo nghĩ rất nhiều chuyện, chỉ sợ chuyện lần này không hề đơn giản như lần trước, tên Sói cũng bắt đầu sai người đi tìm kiếm tung tích của bọn họ, nếu cứ tiếp tục thế này thể nào tên Sói dù sớm hay muộn cũng sẽ tìm ra nơi ẩn nấp của họ.
Cả hai người bọn họ, ai cũng không muốn Diệp Hoa dấn thân vào con đường nguy hiểm này, vì vậy thân phật của hắn bọn họ cũng không muốn nói ra, trừ khi Diệp Thần giải quyết xong tên Báo, đảm bảo vấn đề an toàn cho mọi người.
Tuy ông xuất thân trong một gia đình xã hội đen nhưng đối với ông mọi thứ đều không quan trọng bằng gia đình của mình. Chính vì vậy ông mới cho mình thời gian ba năm, trong ba năm này nhất định phải giết được tên Báo, có như vậy ông mới yên lòng.
Nhưng hai người thật sự có nghĩ nát óc cũng thể nào nghĩ ra Diệp Hoa vậy mà đã sớm dấn thân vào con đường này.
Một người mới hơn mười bảy tuổi mà có thể làm ra sự tình này chỉ sợ nếu không ở ngay trước mặt đám người thì so với heo nái biết leo cây thì họ còn tin tưởng hơn.
Ánh mắt hướng lên tầng trên, Kha Nguyệt thở dài, đáy mắt mang theo vài phần ẩn ý.
Chỉ mong Tiểu Hoa đối xử tốt với Tiểu Linh.
Có như vậy nếu bọn họ mất thì cũng mới yên lòng…
Bà cũng không phải người ngu, vừa nhìn thoáng qua bà cũng đã sớm biết hai người này có chuyện giấu mình nhưng bà cũng không muốn quản nhiều tốt nhất vẫn là nên để hai đứa tự giải quyết với nhau thì tốt hơn.
Đứng trước cửa phòng, Diệp Hoa gấp gáp, bàn tay thon dài nắm chặt cánh cửa, vừa muốn mở ra nhưng lại thôi, nửa ngày sau đó hắn mới gõ nhẹ lên cửa.
"Tiểu Linh...em có ở trong đó không?"
Đa tạ MR.Bin đã đẩy kim phiếu ^^