Tiệc liên hoan cuối tuần, Tịnh Hương đến sớm như thường lệ.
Dựa theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cô đi lên gian phòng riêng trên tầng ba.
Có sáu bảy người đã đến trước đang ngồi chơi bài trong phòng, khi không khoác trên người đồng phục học sinh, từ dáng vẻ đến nụ cười của mọi người đều lộ ra hơi thở thanh xuân dạt dào như chiếc lá xanh non.
Lúc cô đẩy cửa vào, cả đám hoảng hồn giật thót.
Có người vỗ vỗ ngực, đánh thở phào: “Cũng may không phải các thầy cô, Tịnh Hương, cậu muốn chơi không?”
Tịnh Hương mỉm cười thân thiện, lắc đầu: “Tớ không biết chơi, mấy cậu chơi đi”
Cậu chàng tiếp tục xóc bài: “Được được, vậy cậu có rảnh thì canh chừng giúp bọn tớ, khi nào thấy các thầy cô đến thì báo một tiếng, bọn tớ dẹp bài vào”
Trần Kiên ngồi bên cạnh đang đọc sách.
Lúc Tịnh Hương bước vào, hắn ngước lên nhìn thoáng qua, mặt thoắt cái ửng đỏ sau đó dần trở nên trắng nhợt, khẽ than thầm một tiếng trong bụng rồi tiếp tục dán mặt vào sách.
Tịnh Hương cười đáp một tiếng, đi đến bên cửa sổ ngồi xuống.
Giữa trưa hè chói chang, trên đường chỉ có lác đác dăm người qua lại, ngồi ở góc của Tịnh Hương có thể ngắm nhìn xe cộ lui tới, cũng có thể quan sát người ra vào nhà hàng.
Máy điều hòa phả hơi mát khắp phòng, không khí thoáng đãng, hoàn toàn cách biệt với cái nóng rang của bên ngoài.
Cô chống cằm, cảm giác thư thái dễ chịu vô cùng.
Các bạn học khác lục tục kéo đến, người thì ríu rít nói chuyện phiếm, người thì bu quanh lại xem đánh bài.
Tịnh Hương nhìn đồng hồ đeo tay, còn hai mươi phút nữa, có lẽ các thầy cô cũng sắp đến.
Chỉ vừa dời mắt khỏi vị trí quan sát chưa tới hai giây, vậy mà lúc ngẩng đầu lên, đập vào mắt là mấy nam sinh đang cười nói bước vào cửa lớn.
Diệp Hoa đi đầu bước vào, mặt trời như lửa đốt cũng không thể làm tan được lớp băng phiến lành lạnh xung quanh anh, cả người anh có vẻ lười nhác uể oải, cổ áo mở rộng, đôi chân anh rất dài, chỉ sải mấy bước đã khuất dạng vào bên trong nhà hàng, đám người Lữ Uy, Vương Minh cùng Nhữ Khải còn đang cãi nhau ầm ĩ phía sau.
Nhìn thấy Tịnh Hương, Vương Minh đang cãi nhau với Lữ Uy cũng liền dừng lại, quay sang lão đại cười khúc khích: “Lão đại, nhìn xem tiểu tình nhân bé bỏng của anh đang nhìn sang phía này kìa”
Tịnh Hương bất thần đứng bật dậy.
Lời nói của Vương Minh rất lớn, với lại Tịnh Hương cũng đang chăm chú về phía này, vì vậy tuy rằng nghe không rõ nhưng cô vẫn có thể nắm bắt được ý nghĩa của câu.
Động tác của cô khiến cho mấy tay đang đánh bài sợ hết hồn, vội vàng gom bài, hét lớn: “Chết, thầy cô đến rồi sao?”
Tinh Hương lúng túng: “Không, không phải. Tớ xin lỗi”
Mặt ửng lên, Tịnh Hương tức giận xen lẫn thẹn thùng hướng mắt về nơi khác vờ như mình không hiểu gì.
Khoảnh khắc Diệp Hoa đẩy cửa ra, tiếng ồn ào trong phòng lập tức im bặt.
Mấy chục con mắt len lén rơi trên người lão đại, mặt ai nấy cũng đều dại ra…Chuyện gì thế này? Diệp Hoa…vậy mà đến tham dự liên hoan lớp sao?
Từ khi nào Diệp Hoa trở lên có hứng thú với những bữa tiệc như vậy?
Trần Kiên nhìn thoáng qua một cái rồi cụp mắt xuống, đáy mắt hiện ẩn nấy một tia bất mãn.
Hắn là người thu bản đăng ký, đương nhiên biết mấy tên không ai dám đụng vào này cũng sẽ có mặt.
Người đang đánh bài cũng hết đánh nổi.
Ừm… đại khái cảm thấy diễu võ giương oai trước mặt lão đại hàng thật giá thật, chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Dù sao thời gian cũng không còn nhiều, thế là dứt khoát gom luôn bài vào.
Ánh mắt Diệp Hoa lướt qua đám đông, rơi trên người Tịnh Hương.
Cô mặc chiếc váy màu xanh da trời nhạt, bắp chân trần trắng nõn khép sát khít vào nhau, mặt hướng ngoài cửa sổ, vành tai ửng hồng.
Cả đám D trong bụng thầm gào thét nhưng ngoài mặt vẫn bày ra vẻ nghiêm túc thật thà, cắm đầu chơi điện thoại không dám ngó nghiêng.
Lữ Uy đẩy cửa vào: “Ha ha, chào buổi trưa các bạn học!”
Đám người nhìn thấy toàn bộ các lão đại đều đến, tiếng gào thét lập tức dừng phắt lại thay vào đó là tiếng tim vỡ răng rắc.
Đây là cái quỷ gì vậy chứ…
So với thầy cô toàn trường tới còn đáng sợ hơn đó có biết không!
Lữ Uy lướt qua cô một vòng, hơ, tiểu mỹ nhân bên cửa sổ kia thật con bà hắn xinh đẹp, mặc váy, thắt lưng mảnh mai chân dài thẳng tắp, đến góc mặt nghiêng cũng là dạng chuẩn mực xứng danh nữ thần.
Một giây sau mới kịp phản ứng, đây là Tịnh Hương…
Không thể phủ nhận, bạn học mới này thật xinh đẹp.
Người ta lại còn có tình ý rõ ràng với lão đại như vậy.
Đáng tiếc, lão đại lại không ngó ngàng gì với cô, làm hắn cũng không khỏi cảm thấy tiếc hận.
Nghĩ vậy, Lữ Uy tắc lưỡi.
Chậc, đời đúng là bể ngược.
Tịnh Hương thấy anh ngồi bên cạnh mình, trái tim bất giác đập nhanh, không biết do căng thẳng hay vì điều gì.
Cô cúi đầu né tránh đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, dường như xung quanh không còn tiếng động.
Trong phòng yên ắng tĩnh lặng đến tiếng kim khẽ rơi cũng có thể nghe thấy, tràn ngập bên tai cô là âm thanh máy điều hòa phả ‘rì rì’.
Vương Minh kho khan một tiếng: “Mọi người sững người ra đó làm gì, không phải có bài sao, cùng nhau đánh nào”
Giọng nói vang dội của hắn cuối cùng cũng đập tan bầu không khí lúng túng, hắn cùng Lữ Uy, Nhữ Khải ngồi quanh cái bàn lớn, quàng tay bá cổ bạn học nam ngồi bên cạnh: “Khúc… Khúc gì nhỉ”
“Khúc Thừa Ân…” Nam sinh run rẩy lẩy bẩy nói. Trong lòng cảm thấy nghẹn ngào, có ai học với nhau hai năm trời mà đến cái tên cũng không thể nhớ được không!
“Ờ, Khúc Thừa Ân, cậu cũng cùng chơi nào. Mấy bạn bên kia tới đây chơi đi, coi thường bọn tôi hả?”
Đám người lẳng lặng đi qua, trong lòng âm thầm gào thét.
Đùa! Ai dám coi thường các cậu chứ!
Vương Minh vừa cất giọng, mọi người lập tức dồn hết sự chú ý dòm chằm chặp bộ bài trên bàn. Rốt cuộc Tịnh Hương cũng có thể thở ra, nhiệt độ trên mặt vẫn nóng bừng, cảm giác có ánh mắt như có như không lia về phía cô và Diệp Hoa.
Diệp Hoa khẽ cười, hắn nhìn cô tùy ý mở miệng: “Dễ xấu hổ thế sao?”
Tịnh Hương nghe vậy, gương mặt liền ửng hồng, đầu nhỏ càng cúi xuống dường như không có dũng khí để trả lời anh.
Diệp Hoa thấy vậy ý cười càng rõ, hắn vừa định mở miệng thì đúng lúc cánh cửa bất ngờ mở ra, cả đám xúm xít đánh bài thoáng cái liền cứng đờ…