Diệp Hoa nhìn đám người, thật lâu sau hắn mở miệng.
"lão đại anh Đức của chúng mày là ai?"
"Mẹ kiếp, nhãi con mày đùa tao có phải không? Ngay cả anh Đức còn không biết, thì còn đánh rắm được gì, lão đại của anh Đức, mày không xứng để hỏi!"
Đám người lập tức hét lớn, tưởng rằng Diệp Hoa bịa chuyện.
Đúng lúc này, Thừa Trạch đi tới, vừa nhìn thấy Diệp Hoa, hắn ta ngây người, chỉ tay nói: “Con mẹ nó! Anh Mãng thằng này chính là người mà đã đánh em đấy!”
Chuyện này còn chưa xong thì một chuyện khác lại xen vào, đám người trong phòng căng thẳng không thôi, lần đầu bước chân vào nơi này, tại sao lại đen đủi như vậy!
Nhất là Tịnh Hương, cô lo lắng cho anh, đến bàn tay đã sớm rịn mồ hôi từ lúc nào cũng không hay biết.
“Tao hỏi lại một lần nữa, lão đại anh Đức của chúng mày là ai?”
Diệp Hoa nhíu mày, sở dĩ hắn phải hỏi cặn kẽ tới như vậy, chính là sợ đánh phải thủ hạ của Anh Kiệt, với lại đối với những tên này hắn cũng lười động thủ.
“Vậy thì tao nói cho mày biết, lão đại của anh Đức chính là anh Ngũ! Cũng là nhân vật có tiếng tăm trong giới hắc đạo của thành phố Hàng Châu!”
Mãng Tử nén giận, hắn cười khẩy một cái, đối với Diệp Hoa kiên nhẫn mở miệng.
“Anh Ngũ? Sao lại là anh Ngũ?” Lần này Diệp Hoa không liếng, Nhữ Khải đứng một bên đột nhiên chen lời.
Mãng Tử nhìn thấy sắc mặt kỳ quái của Nhữ Khải, liền vội vàng hỏi.
“Mày biết anh Ngũ?
Không chỉ Nhữ Khải, Diệp Hoa cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ có bang phái mới xuất hiện hay sao? Tại sao hắn lại không biết?
Từ ngày hắn lên làm lão đại, tên nào muốn làm ăn được trong thành phố này thì có ai là không dám thông báo cho hắn một tiếng.
Diệp Hoa sắc mặt hơi biến, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tốt nhất thì đừng nên như vậy, nếu không cái bang phái mới này chỉ sợ sau đêm nay cũng liền không qua nổi.
“Không biết, chưa từng nghe qua” Nhữ Khải lạnh nhạt, đối với đám người nói.
"Con mẹ nó! Mày đúng là muốn chết mà, dám đùa bỡn lão tử? Các anh em, lên cho tao, đuổi thằng ranh con này đi ra ngoài… không bò ra ngoài!" Mãng Tử hổn hển nói.
Nếu đã xác định đám người này không phải là người của Anh Kiệt, vậy thì Diệp Hoa cũng không cần nhân nhượng làm gì.
Cho dù đám người này có là người của Anh Kiệt, hắn cũng muốn xuất thủ thay Anh Kiệt quản giáo một chút!
Diệp Hoa đứng dậy, không đợi đám người kịp phản ứng, tên đi đầu bị Diệp Hoa sút bay ngược trở về.
“A…!”
Tên lên đầu gào lên một tiếng như heo bị chọc tiết, chỉ tùy một cước vậy mà lại đem tên kia làm đến xương chân đều vỡ vụn, khóe miệng còn vương ra máu.
Đám người trong nháy mắt liền dừng lại, con ngươi co rụt, trợn mắt nhìn về phía Diệp Hoa, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
Mẹ kiếp! Mày có còn phải là con người không!
Đám người Vương Minh đã sớm quen với uy lực của lão đại, mắt đối mắt cũng chỉ biết nhìn nhau cười cười.
Diệp Hoa lướt mắt về phía Trần Kiên, hắn lạnh lùng khẽ nói: “Còn không mau dẫn bọn họ rời đi, muốn ở đây xem kịch vui sao?”
Trần Kiên cũng bị một màn bạo lực làm cho kinh sợ, nghe được tên ác ma nói với mình, hắn giật mình, vội vàng gật đầu đáp ứng rồi nhanh chóng dẫn mọi người đi xuống lầu.
Chỉ vài giây sau, căn phòng chật hẹp vốn đông người giờ chỉ còn lại đám người Diệp Hoa cùng với đám người Mãng Tử.
Nhìn thấy Tịnh Hương vẫn còn ở lại, Diệp Hoa khẽ rít lên: “Cô còn không mau rời đi!”
Tưởng chừng Tịnh Hương sẽ bị Diệp Hoa dọa chạy nhưng cô lại quật cường, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh: “Mình không muốn đi, mình muốn ở lại...”
Diệp Hoa nghe vậy, hắn lắc lắc đầu, khẽ cười.
Quả nhiên nữ nhân thật phiền phức mà!
“Mẹ kiếp! Mày dám đánh người của tao!”
Mãng Tử nhìn thấy người của mình bị đánh đến đều thổ huyết, không ngờ người thanh niên này lại dám đánh người ở địa bàn của mình, hơn nữa còn không nói một câu! Cho đến khi tên kia kêu rít lên, thì hắn mới kịp phản ứng, lấy tay chỉ vài Diệp Hoa hét to.
“Còn lo lắng gì nữa, xông lên diệt hắn đi!”
Mấy tiểu lưu manh ở bên cạnh bị hành động của Diệp Hoa làm cho sửng sốt, không biết phải nói cái gì cả!
Dám tới đây gây chuyện, không để bọn họ trong mắt, lại con dám chủ động đánh người, đúng là lần đầu tiên bọn họ gặp được!
Chẳng lẽ người này ăn tim gấu gan báo hay sao? Hắn không biết chuyện này sẽ mang lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng hay sao? Lúc này nghe thấy anh Mãng la lên, bọn họ mới hoàn hồn, xông tới.
Bọn tiểu lưu manh này lúc bình thường đánh nhau rất hăng, tuy có chút sợ hãi về lực lượng của người thanh niên này nhưng bọn họ ỷ lại người mình đông nên cũng không cần tiếp tục kiêng kỵ mà tiện tay cầm lấy một chai rượu ở đó đi tới.
“Con mẹ mày! Dám đánh người anh em của tao, hôm nay tao đánh cho mày đến mẹ mày cũng không nhận ra!” Đầu vàng hét lớn lao tới, sắc mặt chỉ hận không thể băm người trước mặt ra thành trăm mảnh.
Tịnh Hương thấy anh vẫn đứng im một chỗ, căn bản không hề có ý định tránh né, cô sợ hãi hô lên một tiếng: “Diệp Hoa, cẩn thận!”
Đợi đến khi tóc vàng lao tới, Diệp Hoa cười nhạt tiện tay xông đến cướp luôn chai rượu trên tay hắn, sút cho hắn một cước, tên tóc vàng bay ra ngoài đập vào một cái bàn, máu chảy ra, thấm đẫm chiếc áo, lập tức ngất đi.
Chỉ mới vừa giải quyết xong tóc vàng, thì một người tướng mạo lực lưỡng cầm cái ghế đập tới Diệp Hoa, hắn nhảy tránh sang một bên, tránh thoát cú đập của hắn, thừa dịp hắn còn chưa kịp thu tay về, Diệp Hoa đấm một đấm vào bụng của hắn.
Chỉ nghe ‘A’ một tiếng hét thảm thiết kêu lên, người này ôm bụng lăn quay ra đất, trên trán những giọt mồ hôi to bằng ngón tay rơi xuống.
Vương Minh thấy vậy, hắn cười phá lên, đối với Diệp Hoa trêu chọc: “Lão đại, anh ăn chưa đủ lo hay sao? Tại sao đánh nhau lại hời hợt đến vậy”
Đám người nghe vậy, sắc mặt liền kém đến cực điểm, không một ai tiếp tục xông lên.
Một đấm hời hợt của người này chí ít cũng làm cho hắn ta lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn!
Nếu hắn ta hơi dùng lực thì chẳng phải một đấm liền chết người hay sao!
Diệp Hoa thu tay, ánh mắt rơi trên Vương Minh.
“Vương Minh, có ai nói cho mày biết...hôm nay mày hơi nhiều chuyện rồi không?”